Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Chính vào lúc anh còn đang sắp xếp câu từ thì xe đã đến trước nhà chị Hạ, Diệp Phàm cười khổ nói: “Chúng ta đến đón chị Hạ trước đi, chuyện này đợi sau khi anh từ biên giới trở về sẽ nói với em, được không nào?”  

 

 

“Được, em mong là anh đừng bịa chuyện lừa em!”, Hàn Tuyết vô cùng nghiêm túc nói.  

 

Hai người xuống xe đi vào trong sân, hôm nay chị Hạ không đi làm, đang ngồi nói chuyện với Hạ Sương Nhi, trong phòng không ngừng vọng ra tiếng cười nói.  

 

Buổi sáng được Diệp Phàm xử lý bước đầu nên bây giờ sắc mặt Hạ Sương Nhi rất tốt.  

 

“Cậu Diệp, cô Hàn…”, nhìn thấy hai người họ, chị Hạ vội đứng dậy.  

 

Hạ Sương Nhi bỏ bức tranh thêu xuống cũng mau chóng đứng lên, sau khi hỏi han xong, Hạ Sương Nhi nói: “Anh Diệp, hôm nay tôi lại đâm kim vào tay, nhỏ một giọt máu vào bông hoa bên bờ trong bức tranh thêu…”  

 

“Ồ?”  

 

“Cô đưa tôi xem bức tranh của cô…”  

 

Diệp Phàm đón lấy bức tranh hoa bên bờ mà Hạ Sương Nhi đã thêu xong, lật qua lật lại tìm kiếm kỹ càng, không thấy có vết máu ở trên.  

 

“Quả nhiên, có lẽ Hoa Bà Bà ở ngay trong thành phố Cảng…”, Diệp Phàm thầm nghĩ.  

 

Nếu như có vết máu trên đó thì không nói chắc được Hoa Bà Bà ở đâu, nhưng nếu một vệt máu cũng không có thì Hoa Bà Bà chỉ có thể ở ngay trong thành phố Cảng này, thậm chí cách đây không xa, dùng thuật Chung Thuật lấy máu từ lòng bàn tay sẽ dẫn đến chỗ khác.  

 

Lòng bàn tay nối liền tới tim, do đó mà máu từ lòng bàn tay còn được coi là máu tim.  

 

Nhưng bức tranh thêu hoa của tháng này đã hoàn thành, trong thời gian ngắn chắn chắn Hạ Sương Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.  

 

“Chị Hạ, chị đi cùng chúng tôi đi, để cho quen đường …”, Diệp Phàm bỏ bức tranh thêu xuống, nói.  

 

Chị Hạ gật đầu ngay, nhưng lại mang vẻ khó xử, dè dặt nói: “Cậu Diệp, tôi có thể đưa Sương Nhi đi cùng không, hôm nay nó bị ngất, tôi không yên tâm lắm, chỉ lần này thôi”.  

 

Diệp Phàm cười cười: “Không sao, sau này hai người cứ ở nhà tôi đi, không cần đi đi về về nữa”.  

 

“Không cần, không cần, thật sự chỉ hôm nay thôi, làm phiền cô cậu quá…”  

 

“Chị Hạ, không có phiền gì đâu, chị đến nhà chúng tôi là biết”, Hàn Tuyết cười nói.  

 

“Nhưng bây giờ chưa thể ở lại lâu, phải đợi mấy ngày nữa, đợi tôi chữa khỏi bệnh cho cô Hạ là được!”  

 

Diệp Phàm lại bất ngờ nói khiến ba người đều ngạc nhiên, nhất là Hàn Tuyết, không ngờ rằng Diệp Phàm sẽ nói như vậy.  

 

Còn phía mẹ con chị Hạ càng thấy ngại ngùng.  

 

“Chị Hạ, hai người thu dọn trước đi, tôi và Tiểu Tuyết ra ngoài đợi hai người”.  

 

Diệp Phàm nói xong, đưa mắt nhìn Hàn Tuyết rồi đi ra.  

 

“Tại sao lại không ở được? Nhà chúng ta không phải thừa mấy gian sao?”, Hàn Tuyết hỏi.  

 

Diệp Phàm ngó ra sau, nói nhỏ bên tai Hàn Tuyết một hồi, Hàn Tuyết gật gù liên tục.  

 

Diệp Phàm chưa chắc chắn Hoa Bà Bà là ai, lỡ như bà ta có cách tìm ra Hạ Sương Nhi đang ở nhà họ, lại hạ chung lên mấy người Hàn Tuyết thì phiền phức to.  

 

Để cho an toàn, Diệp Phàm chỉ có thể nói như vậy, chỉ có chữa khỏi cho Hạ Sương Nhi mới bỏ được nỗi lo về sau.  

 

Diệp Phàm lái xe đưa bọn họ về khu biệt thự số một, Hàn Tuyết biết rõ Hạ Sương Nhi trúng độc có độc tính rất mạnh, còn không thể nhìn thấy ánh mắt trời, khiến lòng cô dâng lên cảm thương.  

 

Cũng không phải cô từ bi hỉ xả, mà tuổi của Hạ Sương Nhi cũng xấp xỉ với Hàn Tử Di lại phải chịu nỗi đau khổ vô tận như này, khiến cô thương xót thay.  

 

Cô lại oán trách Hoa Bà Bà đã hạ chung kia, sao có thể tàn độc như thế!  

 

“Sương Nhi, cô thấy chỗ này thế nào?”, chiếc xe tiến vào biệt thự, sau khi xuống, Hàn Tuyết hỏi.  

 

“To quá, đẹp quá luôn ạ…”, Hạ Sương Nhi rất chân thành, nét mặt trắng bệch của cô hiện lên vài vệt đỏ hồng.  

 

“Hai căn nhà kia đã được sửa xong xuôi rồi, đợi cô khỏi bệnh thì ở luôn đó”, Hàn Tuyết chỉ về hai căn nhà ở hai bên trái và phải nói.  

 

“Cô Hàn, không được, chúng tôi nhận ơn huệ của cô cậu nhiều quá rồi, không thể…”  

 

Không đợi chị Hạ nói xong, Hàn Tuyết đã ngắt lời chị, cười nói: “Nếu chị cứ đi đi về về thì sẽ không tiện, hơn nữa hai căn đó cũng để không mà, sửa để cho hai người ở thôi, không cần để ý cảm ơn gì đâu…”  

 

“Anh rể, chị….”  

 

Đúng lúc này một tiếng gọi vui mừng từ phía trước truyền đến, Hàn Tử Di mặc bộ chuột Micky, chân đi dép lê đang chạy đến.  

 

“Anh rể, sao hai người đi lâu thế, cũng chẳng dẫn em đi chơi?”, Hàn Tử Di ôm cánh tay Diệp Phàm, bĩu môi nói.  

 

Cô nhóc này đang được nghỉ học, hôm nào cũng buồn chán đến phát điên.  

 

“Tử Di, chú ý hình tượng nào, con gái con đứa ồn ào ầm ĩ thế còn ra thể thống gì?”  

 

Hàn Tuyết quay mặt, dạy dỗ một trận.  

 

“Hứ”.  

 

Hàn Tử Di buông cánh tay Diệp Phàm ra, nhìn chị Hạ với Hạ Sương Nhi, vô tư xòe tay: “Xin chào, tôi tên là Hàn Tử Di”.  

 

“Chào cô, tôi là Hạ Sương Nhi…”  

eyJpdiI6ImFLY2ZidnFOQzVnR0UyZis3QjlJbEE9PSIsInZhbHVlIjoiaEZSdUFTcmI1Y0V2UEtHZGdUcVBzRHA2U0x2WVh6S3dRY3VBQlpsZEFGaUhjY25tZnhXTlJTS0lVTTRLSlhMUyIsIm1hYyI6ImIyZWU3YTM2OWQ3YTVmNzlkY2FjMTdhOTg5YTY0YmM0Y2VjYWY1YzY3MTQxMmViMmQ3YzljYWE5ODllNTIyMWMifQ==
eyJpdiI6Ildudlc0SGZpWkFQZG9KSFQxT0U4eXc9PSIsInZhbHVlIjoiZWlnXC9jTXYxUzhnSlVXdlwvUEFxdVVqejJ2Y2dcL0xtb2RmbmpReVZkMmFWNG90SHl5bWduOGFuSFBBUGkzcVVXNEpYWERRR0hGdzVqWHM5UENoQitXXC9pbmNMT1NZZnYzeHhsNlVxRjZSZ2Y3UjczWTJDRk9iaHlDTmFoVkE3UmhmajczamVzVXQycHB1ak1IRXhiQ0RCUT09IiwibWFjIjoiYWFmZWI2YmMwMjBiZTE0ZDEyNzMyYTgwYzMxYWQwN2Y1NzlhYjYxMjE2YzY5NTQxZDM0MDczZDM5MmVjZGVjNyJ9

Ads
';
Advertisement