Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

 

 Hàn Tử Di cười: “Cái tên hay lắm, rất hợp với vẻ đẹp của cô, tôi vừa thấy đã yêu…”  

 

Hàn Tử Di nói đùa, mặt Hạ Sương Nhi liền ửng hồng.  

 

Ngại ngùng nói: “Tên của cô cũng rất hay…”  

 

“Được rồi đấy Hàn Tử Di, không đứng đắn gì, như dở hơi ấy…”, Hàn Tuyết kéo Hàn Tử Di, sợ rằng cô lại nói câu nói đùa nào mà không ai chịu nổi.  

 

“Vâng vâng, còn nói nhiều hơn cả mẹ…”  

 

Hạ Sương Nhi rõ ràng không có chút kinh nghiệm xã giao nào, ngây thơ vô cùng.  

 

Nhìn thấy Hàn Tử Di cởi mở hoạt bát, mắt Hạ Sương Nhi ánh lên tia ngưỡng mộ, bệnh của cô còn không thể thấy ánh mặt trời chứ đừng nói là hoạt bát hiếu động.  

 

Nhưng bây giờ có hi vọng rồi, xem xem Diệp Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho cô hay không.  

 

“Sương Nhi, tôi đưa cô đi thăm thú, được chứ?”, Hàn Tử Di bất ngờ lên tiếng.  

 

Hạ Sương Nhi nhìn về phía mẹ, Diệp Phàm cười nói: “Đi đi, ở đây lớn lắm, đi xem cho quen…”  

 

Nghe thấy lời Diệp Phàm, Hàn Tuyết cũng không nói gì, chị Hạ càng không có ý kiến, Hàn Tử Di kéo tay Hạ Sương Nhi đi xung quanh.  

 

“Chị Hạ, chúng ta đến nhà chính, nói rõ công việc chị cần làm nhé…”, Diệp Phàm nói.  

 

“Vâng vâng…”  

 

Chị Hạ vội vàng gật đầu, căn biệt thự to như cái trang viên này khiến chị kinh ngạc vô vàn, không ngờ Diệp Phàm lại giàu như thế.  

 

Chỉ là Diệp Phàm bọn họ có nhiều tiền như vậy, đối đãi với người khác cũng rất tốt, không hề có ý khinh thường những người nghèo khổ như chị, hơn nữa còn rất tốt với chị.  

 

Nhưng chị Hạ vẫn cẩn trọng đi theo sau hai người.  

 

Bên trong phòng khách biệt tự, Lưu Tú Cầm cùng Hàn Tại Dần đang xem ti vi, nhìn thấy Hàn Tuyết dẫn chị Hạ vào, Lưu Tú Cầm đứng bật dậy.  

 

“Tiểu Tuyết, đây là người giúp việc các con thuê à?”, bà ta bước đến hỏi.  

 

“Đúng rồi mẹ, đây là chị Hạ”. Hàn Tuyết nói.  

 

“Cái gì?”  

 

Hàn Tuyết đang giới thiệu chị Hạ cho Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần, thì Lưu Tú Cầm đột nhiên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.  

 

Hàn Tuyết ngờ vực hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?”  

 

Lưu Tú Cầm nghển cổ: “Con gọi bà ta là gì?”  

 

“Con gọi là chị? Mẹ không nghe nhầm chứ?”  

 

“Không sai đâu ạ…”  

 

Hàn Tuyết cười cười: “Chị Hạ xấp xỉ tuổi mẹ, thực ra nên gọi là dì Hạ hoặc thím Hạ thì tốt hơn”.

“Bộp...”  

 

Lưu Tú Cầm đập mạnh xuống mặt bàn bên cạnh, khiến mọi người giật mình.  

 

“Tốt cái rắm, con gọi một người giúp việc là chị, còn định gọi người này là dì? Đầu óc con có vấn đề à?”  

 

Lưu Tú Cầm đột nhiên bùng nổ, chỉ vào Hàn Tuyết giận dữ mắng mỏ.  

 

Diệp Phàm nhíu mày, Lưu Tú Cầm lại bị rút gân não à?  

 

Bà ta lại chuẩn bị kiếm chuyện đây mà, hôm nay là ngày đầu tiên người ta đến mà muốn dọa người ta chạy ngay, một người lương thiện và biết ơn như thế này rất khó tìm.  

 

“Mẹ, mẹ lại nói vớ vẩn cái gì thế, con gọi là chị Hạ thì có gì không đúng? Hay gọi là dì Hạ cũng được mà”, Hàn Tuyết cau mày.  

 

“Vớ vẩn...”  

 

Lưu Tú Cầm lại đập xuống bàn, quát lớn: “Người giúp việc chỉ là tôi tớ, sao đủ tư cách để chủ nhân gọi là chị được? Thậm chí là dì? Mẹ thấy con điên rồi!”  

 

Vẻ mặt của Hàn Tuyết thay đổi, cũng tức giận: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Tôi tớ, người giúp việc cái gì chứ, chị Hạ đến đây, sau này sẽ là người nhà chúng ta, con không cho phép mẹ nhìn người ta phiến diện như thế”.  

 

“Nói vớ vẩn, giúp việc chỉ là người hầu thôi, sau này con phải gọi bằng tên, không được gọi là chị, cũng đừng có hòng gọi là dì!”  

 

Lưu Tú Cầm ngửa cổ, nhìn về phía chị Hạ: “Tôi nói trước cho cô biết, ở cái nhà này tôi là chủ, sau này ở đây cô chỉ được nghe lời của tôi, nói tên của cô trước đi!”  

 

Chị Hạ nhìn có vẻ hơi hoảng hốt, xem ra Lưu Tú Cầm còn khó đối phó hơn so với bà béo kia, nhưng có khó đối phó đến đâu thì chị ta cũng phải ở lại đây, không chỉ vì mức tiền lương mười ngàn tệ, mà còn vì ân tình của Diệp Phàm.  

 

“Bà chủ, tôi tên là Hạ Ngọc Thiền!”, thái độ của chị Hạ rất tôn trọng, vội vàng nói.  

 

“Hạ Ngọc Thiền?”  

 

Lưu Tú Cầm cau mày: “Một bà già sao lại có cái tên Tây dữ vậy?”  

 

Chị Hạ xấu hổ, còn hơi tủi thân, tên là do bố mẹ đặt, bố mẹ chị ta đã qua đời nhiều năm rồi, chị ta cũng không thể chạy đi hỏi được.  

 

“Đủ rồi, chị Hạ rất vất vả, mẹ đừng làm khó chị ấy!”  

 

Diệp Phàm đứng ra: “Chị Hạ không cần để ý bà ấy, chúng tôi sẽ vẫn gọi là chị Hạ đi, ai cũng có lý lẽ của riêng mình, chị không cần để ý!”  

eyJpdiI6Im8xR2tnM0pQblBrT0dyT1wvNFZiaWx3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVhZ1llODQ0WXlNNWRVYml4QUdGTVpDcTNYWmI5MkJSdDJkajhkNFFTWUN5YVJpZ3hRMXYwRUE0d25vOW5ab3IiLCJtYWMiOiI4YTQ4NWNiNjEyYWJlNTIzMGZiN2FjNzg4MTRjMWNkMTBkNWQxMzlhMjgzMjBmODk5NGQyNWE1OGIzZDIyNTg4In0=
eyJpdiI6IkZ5MnpkUzQxWDRVdUNrTWZGTW9mUmc9PSIsInZhbHVlIjoicGRUSGptXC9HS2o3SHJtdFVvc1lzUkl6NkRtTjhnaVhKbzg1Sm9BZFVUNjVndnZRNXA1aklWcHpZQ3lsXC9ZWUoxR05XQXpoWnMzK0lGMWE0d08yMWF3Q3lhbEtiUUk1aWk1TkRtYjJZbDZSZDM2bFoybXpoY0pObWNZR1p2RlRYRnZjUXg0Zm9wbTRRM2RTWVpEQUFobHpzS1BYRlNRTE44Y3FhQ1BlcDJvOEdLSEVwSEhoTzM2YllMNWl0Y2cxc1Q2Zm5GcWhwZGM3UE9JQmNvaXo2VjNiUDFwdnpaMHZWREFvaDBWMUdXRG1ER25uM2d3NlNTdHBKYjhuQlNqSjRYaXFOQWl1Und6WmhpTVRFRWpUUGYrVTZZUG11NjNWTGhQSlVTY0E0WGpMWVllK0FteFNFVjdKOFB6VkVzNHdaaTQ4aktMSWpvUDFzOTdpYmF1WVk1TDh4YUtSd1dpMVZ2YUNsck05WnZyQkRGQnNkOXBGd0JrSVpkUWpEQ2hycytJek5wd2NhbTlaK2RcL3BoQzA4SFVMZ1gyN2REVjlRdkNDWm1MUXJTWkZLRmpGQkpKeDh2dkFvazl0ZHFoU3JjNGxZeFk1cVJCSHgwNzNXakgzbGxKMHJSWFNPOXhpTUpZTVNoM09XdFM0ZGM9IiwibWFjIjoiNjY0YmFmYzAxZTEzMGMzMTZlMzdjNjZhY2Y2NTk5NjJhNDQzMzgxNDk5NDk0OWQ1NWM0MmVlZjc5MTE5OTBhYyJ9

“Khốn nạn!” 

Ads
';
Advertisement