Lưu Tú Cầm cả giận nói: “Diệp Phàm, cậu muốn đối nghịch với tôi đúng không?”
“Tôi nói ở cái nhà này tôi làm chủ, dù cậu ở bên ngoài có nở mày nở mặt, ghê gớm đến đâu thì về đến cái nhà này, Lưu Tú Cầm tôi đây cũng là chủ nhân!”
“Tôi chính là chủ nhân của biệt thự này!”
Hàn Tuyết nhìn Lưu Tú Cầm đang bùng nổ, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Mẹ, hôm nay mẹ kích động gì thế, chẳng qua chị Hạ chỉ là đến nhà chúng ta làm bảo mẫu thôi mà, mẹ cứ phải làm khó cái gì mà tôi tớ, chủ nhân thì có tác dụng gì chứ! Hơn nữa căn nhà này là do Diệp Phàm mua, chủ nhân của căn nhà cũng là Diệp Phàm, có liên quan gì đến mẹ đâu!”
“A...”
Lưu Tú Cầm đột nhiên hét lên một tiếng, đây chính là nỗi đau trong lòng bà ta, là chuyện mà bà ta không muốn đối mặt nhất.
Mặc dù bà ta đã giấu sổ đỏ đi, nhưng mặt trên vẫn là Diệp Phàm, một ngày bà ta xem đến mười lần, bên trên vẫn là tên của Diệp Phàm.
Căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu, sao lại không đứng tên của bà ta? Tại sao không phải tên của Hàn Tuyết chứ.
Ngay cả việc răn dạy bảo mẫu, bà ta cũng bị làm khó.
“Mẹ, sau này mẹ đừng nói những lời như thế nữa! Chị Hạ là một người tốt và lương thiện, mẹ không thể nói ra những lời làm tổn thương người ta!”, Hàn Tuyết không yên tâm, lại nói một câu khác.
“Được, các người, đều là của các người hết...”
Lưu Tú Cầm tức sắp chết rồi, nắm chặt tay, khuôn mặt nén giận, hầm hầm đi ra ngoài.
Hàn Tuyết lạnh lùng nhìn Lưu Tú Cầm, không có ý định an ủi bà ta.
“Cô Hàn, xin lỗi, vì tôi mà mọi người cãi nhau, sau này cô và anh Diệp cứ gọi tên tôi là Hạ Ngọc Thiền là được rồi...”, chị Hạ nói lời xin lỗi, vừa tôi chị ta muốn khuyên nhủ nhưng lại sợ chọc giận Lưu Tú Cầm.
“Không sao đâu chị Hạ, mẹ tôi là người như vậy, chị chịu đựng một chút, nếu như bà ấy mắng chị, cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết bà ấy!”, Hàn Tuyết động viên, trấn an chị Hạ.
Nếu không, Hàn Tuyết sợ sẽ dọa chị Hạ chạy mất, với sự đanh đá kia của Lưu Tú Cầm, e là ít có ai chịu đựng được.
Hàn Tại Dần đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không nói gì, ông ta có cái nhìn thấu đáo hơn Lưu Tú Cầm, đây là căn nhà Diệp Phàm mua nên cần hạ mình thì cứ hạ mình thôi.
Hàn Tuyết dẫn Hạ Ngọc Thiền đi một vòng quanh nhà, giới thiệu cho chị ta cách sử dụng các thiết bị điện.
Tất cả những thứ ở đây đều là đồ dùng thông minh, chị Hạ không học, sau này khi sử dụng rất dễ xảy ra vấn đề.
Nhờ Hàn Tuyết tự tay giới thiệu, Diệp Phàm ngược lại rất thoải mái, thì lúc này đột nhiên vang lên một tiếng hét to ở bên ngoài.
Nghe giọng thì có vẻ là của Hàn Tử Di, giống như đang trách Lưu Tú Cầm.
Sau khi Diệp Phàm nghe thấy, việc đầu tiên chính là chạy đến nơi phát ra tiếng kêu chính là tòa nhà bên trái.
Ba người Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần, chị Hạ cũng chạy theo sau.
Trong tòa nhà bên trái, khuôn mặt của Hàn Tử Di đỏ bừng, Hạ Sương Nhi túm chặt quần áo của ở bên cạnh, không cho cô ấy đi qua.
Còn Hạ Sương Nhi ở bên cạnh không ngừng xin lỗi Lưu Tú Cầm, má bên trái hiện rõ dấu bàn tay, quần áo thì lấm lem bụi bẩn.
Căn biệt thự này rất ít được quét dọn, bởi vì bây giờ không có ai ở, vừa rồi Hạ Sương Nhi bị Lưu Tú Cầm tát ngã xuống đất.
“Hừ, cái đồ vô giáo dục, chỗ nào cũng đụng chạm lung tung, vỡ rồi cô có đền nổi không?”, Lưu Tú Cầm hoàn toàn không chấp nhận lời xin lỗi của Hạ Sương Nhi.
Bà ta biết đây là con gái của chị Hạ, ngược lại càng nói càng cay nghiệt.
“Có chuyện gì thế?”, Diệp Phàm chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì trầm giọng hỏi.
“Anh rể, anh đến thật đúng lúc, khi em đến nhà vệ sinh, mẹ vô duyên vô cớ tát Sương Nhi một cái, em tức chết mất...”, nhìn thấy Diệp Phàm, Hàn Tử Di liền kêu lên.
“Cái gì mà vô duyên vô cớ hả, con bé này động chạm lung tung đồ ở đây, mẹ còn tưởng là trộm? Nếu như con bé không động lung tung, mẹ lo làm rơi vỡ đồ, sao mẹ có thể đánh nó được?”, Lưu Tú Cầm hùng hồn nói.
Ánh mắt của Diệp Phàm có chút lạnh lùng, anh đi tới trước mặt Hạ Sương Nhi: “Nói cho anh biết, sao lại thế này? Em không giới thiệu bản thân trước sao?”
Hạ Sương Nhi cắn chặt môi, ánh mắt có chút rụt rè, dường như sợ hãi uy thế của Lưu Tú Cầm, không dám nói.
“Nói cho anh biết, nếu không anh sẽ không chữa bệnh cho em đâu!”, vẻ mặt của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng!
“Em...”
Hạ Sương Nhi rũ mắt xuống: “Em đã chào hỏi cô trước rồi, cũng đã nói rõ thân phận của mình, nhưng em cũng có lỗi, không nên động vào đồ ở đây, em xin lỗi...”
Hạ Sương Nhi vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi, nhưng Hàn Tử Di kéo lại không cho cô ta di chuyển.
“Em đang nói là mấy thứ đồ này à?”, Diệp Phàm chỉ vào, một pho Đông Ngọc Điêu cao 1 mét 2, trên đó có điêu khắc cây cối, con người, hoa cỏ, nhìn rất đẹp.
“Đúng, là thứ đó!”, Hạ Sương Nhi nói.
“Được rồi, anh biết rồi!”
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, quay đầu nhìn Lưu Tú Cầm: “Mẹ, mẹ nâng Đông Ngọc Điêu này lên đi!”
Lưu Tú Cầm kinh ngạc, ngửa cổ hét: “Nâng Đông Ngọc Điêu cái gì chứ, vỡ rồi thì phải làm sao đây? Tôi sợ con bé làm vỡ nên mới đánh nó, tôi không nâng!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất