“Đánh tao lại còn muốn tao tha thứ cho mày hả?”, Diệp Tử Long nắm chặt nắm đấm, Diệp Hải đứng sau đang đợi hắn ta hạ lệnh bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm liếc nhìn Diệp Hải một cái, nói: “Quy tắc, mày phá quy tắc!”
“Cho người theo dõi tao và người nhà của tao, không sợ tao xử lý mày luôn sao? Chuyện này đối với tao mà nói dễ như trở bàn tay!”
“Cậu cả!”, Diệp Hải đột nhiên lên tiếng, trong giây lát tinh thần của ông ta trở nên căng thẳng lo lắng, bởi ông ta nhìn ra sát khí trong ánh mắt của Diệp Phàm!
Còn Diệp Tử Long và Diệp Phàm đang nhìn nhau chằm chằm, đương nhiên cũng nhận ra điều này!
Trong lòng hắn ta khẽ run, không ngờ ánh mắt của anh lại đáng sợ tới vậy, nhưng lúc này trong đầu hắn ta chỉ còn cơn thịnh nộ.
Diệp Phàm dựa vào cái gì mà khiến hắn ta phải sợ?
“Bốp!”
Diệp Tử Long quay đầu lại cho Diệp Hải một phát tát, tức giận nói: “Đây là thằng con ghẻ nhà họ Diệp, về sau chỉ được gọi tên, còn gọi cậu cả, ông sẽ phải cút về thủ đô!”
“Vâng!”, thứ bậc trong nhà họ Diệp được phân chia rõ ràng, Diệp Hải không dám cãi lại.
Diệp Phàm là con trưởng nhà họ Diệp, tuy đã bị người nhà ruồng bỏ, Diệp Hải gọi anh là cậu cả cũng không có gì là quá đáng, nhưng chủ mới của ông ta bây giờ là Diệp Tử Long.
“Diệp Phàm, mày có thể ra tay với tao, nhưng nếu mày dám, thì mày coi như xong đời rồi, tao mà chết thì cũng vừa hay giúp ông nội tao có một cái lý do chính đáng”.
“Còn mày sẽ không bao giờ bước chân được vào nhà họ Diệp, và còn bị cả nhánh nhà tao truy sát, em trai mày cũng vì vậy mà mất đi tuỷ sống của mày, rồi nằm đấy đau đớn tới chết”.
“Ha ha, nếu như vậy thì bên nhánh nhà mày cũng chỉ còn lại mấy con đàn bà, không có người nối dõi, thê thảm quá nhỉ...”
Lời này của Diệp Tử Long đã khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc không thôi, Diệp Hải mặt biến sắc, không ngờ Diệp Tử Long lại dám nói ra chuyện bí mật này.
Lúc này Diệp Hải chỉ lẳng lặng rút điện thoại ra.
Còn Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên đều không biết Diệp Phàm còn có một người em trai.
Bởi vì, lúc Diệp Phàm vào nhà họ Hàn chỉ có một mình đến cả một người thân cũng không có, bọn họ còn tưởng rằng Diệp Phàm là cô nhi đến từ một vùng quê hẻo lánh nào đó.
Còn bây lại giờ nghe ra, em trai của Diệp Phàm đang mắc trọng bệnh, cần phải điều trị bằng cách thay tuỷ sống.
Bệnh máu trắng?
Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên quay ra nhìn nhau, ngoài căn bệnh này ra, hai người bọn họ không còn nghĩ ra bệnh gì cần điều trị bằng cách thay tuỷ sống cả.
Diệp Tử Long vươn cổ ra, hắn ta không sợ Diệp Phàm giết chết hắn ta, nếu làm như vậy sẽ gây ra biến cố lớn trong nhà họ Diệp, hai nhánh chắc chắn sẽ trở mặt cắn xé nhau!
Tuyệt hậu thì nhánh bên nhà Diệp Phàm coi như chẳng còn ai nối dõi tông đường, quyền lực sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay nhánh nhà bọn họ, hắn ta tin rằng Diệp Phàm sẽ không dám giết hắn ta!
“Ha ha!”
Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, híp mắt, nói: “Mày không biết rằng tao với em tao chẳng có chút cảm tình gì với nhau hả? Nó có chết thì tao cũng chẳng thèm đến xỉa tới...”
“Tao thì chẳng có vấn đề gì, dù sao nó cũng không phải em trai tao, mày thích đánh thích giết thì cứ nhảy vào...”, Diệp Tử Long cố ý khiêu khích Diệp Phàm, hắn ta muốn nhìn thấy bộ dạng mất kiểu soát của Diệp Phàm.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Phàm, muốn xem anh sẽ xử lý việc này ra sao, cho dù là anh và em trai mình có tình cảm hay không, nhưng dẫu gì đấy cũng là em trai ruột của anh.
Nếu như anh mặc kệ tất cả, sẽ đạp đổ hình tượng của anh, điều này sẽ tạo nên mối nguy hiểm rất lớn đối với anh.
Ở đây có nhiều người như vậy, nếu Diệp Phàm ra tay giết chết Diệp Tử Long sẽ khó lòng mà thoát được.
Nhìn ánh mắt Diệp Phàm ngày một lạnh lùng hơn, Diệp Tử Long phả ra hơi rượu: “Diệp Phàm, mày chỉ là con ghẻ nhà họ Diệp, cho dù để mày lần nữa bước chân vào nhà họ Diệp thì đã sao chứ?”
“Sẽ chẳng có ai coi mày ra gì, cũng chẳng biết mày là ai. Giao quyền thừa kế ra đây, mày muốn một hay hai tỉ tệ tuỳ mày chọn, sau đó dẫn theo cả thằng em sắp chết của mày, làm một phú ông, đấy là cái kết tốt nhất dành cho mày”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất