Diệp Tử Long còn chưa nói hết lời, Diệp Phàm đột nhiên đưa tay ra bóp chặt cổ hắn ta.
“Ha ha, không ngờ vẫn xin được chết...”
Diệp Phàm mặt lạnh như băng, sát khí cứ thế ngun ngút tăng lên.
Trong nháy mắt, Diệp Tử Long được nếm mùi cái chết.
Lúc này Diệp Phàm đã khiến tất cả mọi người ở đây sợ xanh mặt, Diệp Phàm lại dám ra tay thật, những ngón tay của anh đang siết chặt lại, lẽ nào định bẻ gãy cổ Diệp Tử Long thật sao?
Hàn Bách Hào giờ phút này im bặt không dám nói gì, Diệp Phàm chắc chắc điên rồi, nếu Diệp Tử Long chết, nói không chừng sẽ giết cả gã ta luôn, loại bỏ hậu hoạ về sau!
“Cậu cả, không được làm thế, không được kích động...”, Diệp Hải mắt biến sắc lại lần nữa gọi hai tiếng cậu cả.
“Diệp Hải, con mẹ...ông...câm miệng, để nó...giết...”, Diệp Tử Long bị bóp chặt cổ tới mức mặt đỏ tía tai, đến thở còn khó, nhưng vẫn cho rằng Diệp Phàm sẽ không dám giết chết hắn ta.
“Chủ...Diệp Phàm...”, cảm nhận rõ sát ý của Diệp Phàm, Tần Tiểu Điệp liền kéo tay anh ra.
Hiển nhiên cô ta sợ Diệp Phàm xảy tay sẽ giết chết Diệp Tử Long, cô ta tự cho mình là người phụ nữ của Diệp Phàm. Nguyện làm thân trâu thân ngựa, cho nên khi Diệp Phàm chịu nhục, cô ta cũng cảm nhận được.
Trong lòng tuy đã định sẵn tội chết của Diệp Tử Long, nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa đủ thực lực.
“Reng reng reng!”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Diệp Phàm chợt vang lên, nhưng điều này cũng không ngăn được Diệp Phàm dừng tay.
“Diệp Tử Long, tao sẽ cho mày từ từ cảm nhận cái chết...”
Lời nói của anh lạnh lẽo tới mức như lưỡi dao cắt qua, Diệp Phàm không thèm đoái hoài gì tới tiếng chuông điện thoại đang vang lên tới chói tai.
“Cậu cả, tôi xin cậu nghe điện thoại đi đã...”, Diệp Hải đứng một bên hét lên, ông ta không dám xông lên, bởi trong lúc ông ta xông lên, Diệp Phàm sẽ dùng hết sức mà bẻ gãy cổ Diệp Tử Long!
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Tần Tiểu Điệp bặm môi, thò tay vào túi quần của Diệp Phàm lấy điện thoại ra.
Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ: “Chu Tình”.
Sau khi Diệp Phàm nhìn thấy, liền cau chặt mày, giọng của Diệp Hải lại lần nữa vang lên, cầu xin Diệp Phàm nghe điện thoại.
“Phù!”
Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, nói với Tần Tiểu Điệp: “Gạt nút nghe đi”.
Sau đó chỉ nghe thấy Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Bà có ba mươi giây, bằng không tôi sẽ giết chết hắn ta!”
Lời này khiến Chu Tình ở đầu dây điện thoại bên kia không khỏi run lên.
Nhưng, bà ta chỉ nói lại đúng một câu, khiến tim Diệp Phàm như thắt lại, hai mắt mở to!
Thậm chí những ngón tay phải của anh lại càng siết mạnh lấy cổ Diệp Tử Long.
“Bố con chưa chết!”
Chỉ một câu này thôi, lại khiến trái tim Diệp Phàm run lên, từ năm anh lên ba, người đàn ông đó đã biến mất.
Người đàn ông nghiêm khắc đó, đã bắt anh phải đứng tấn trong trời băng tuyết.
Nhưng đó cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà họ Diệp yêu thương anh, chỉ vì anh muốn ăn một bát hoành thánh nóng mà nửa đêm đội mưa chạy khắp cả thủ đô tìm mua cho anh.
Chưa chết!
Hoá ra chưa chết!
Diệp Phàm hận một nỗi không thể hét lên, không có tin tức nào lại kích động hơn tin này, thậm chí đôi mắt lạnh lùng của anh trong chốc lát lại ứa nước!
“Cậu cả, hãy thả cậu Diệp Tử Long ra trước đã, mau lên...”
Diệp Phàm vì kích động mà bất giác siết chặt tay hơn, lúc này Diệp Tử Long đã trợn ngược mắt, dấu hiện điển hình của việc thở ra nhiều, nhưng hít vào lại ít!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất