Ánh mắt của Trương Quyền Kiến hơi đáng sợ, theo như hắn biết thì người làm kinh doanh mà không ra nước ngoài thường xuyên thì đều là “vô dụng”.
“Xin lỗi, tôi chưa từng ra nước ngoài”, Hàn Tuyết dằn cơn giận xuống nói.
“Thế à, thực ra bay ra nước ngoài có vẻ mệt nhưng cũng có thể thưởng thức đất nước con người ở đó, tốt hơn nước mình nhiều, đặc biệt là văn hóa, tự do vô cùng…”
Trương Quyền Kiến say sưa khen nước ngoài như thiên đường vậy.
Diệp Phàm nghe mà lòng thấy ghê tởm, đúng là một tên sính ngoại.
Nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn Trương Quyền Kiến như thằng hề diễn trò.
“Cô Hàn, không bay đi các nước, chứng tỏ quy mô công ty cô quá nhỏ, cô phải biết nền kinh tế nước mình bây giờ kém lắm, nếu không có thương mại quốc tế thì vỡ nợ rất nhanh, mà Trương Quyền Kiến tôi thích nhất là giúp đỡ bạn bè, tôi có thể làm cầu nối cho cô liên hệ với vài công ty Âu Mỹ, mở rộng thị trường”.
“Đương nhiên vẫn cần cô Hàn đích thân ra nước ngoài bàn bạc, nhưng tôi sẽ giúp hết mình, chắc chắn là hợp tác thành công!”
“Cô Hàn, cô thấy sao?”
Trương Quyền Kiến híp mắt nhìn Hàn Tuyết, hắn nói thẳng trọng điểm, trong mắt hắn, tranh cãi với Diệp Phàm không phù hợp với thân phận cao quý của mình.
Nếu như Hàn Tuyết không ngốc thì nhất định sẽ đồng ý lời mời của hắn, nhưng một khi ra nước ngoài, phải làm gì thì Hàn Tuyết không thể tự làm chủ rồi.
“Tiểu Tuyết, cậu phải nắm chắc cơ hội này đấy, tập đoàn Cẩm Thành đang chuẩn bị mở thêm vài mối làm ăn ở nước ngoài, nếu lỡ cơ hội này, cậu nhất định sẽ hối hận đấy”, Lý Hiểu Tịnh đứng cạnh vội khuyên bảo, hoàn toàn quên rằng mục đích Hàn Tuyết mời cô ta đến là để giúp Hạ Sương Nhi bán đồ thủ công.
Hàn Tuyết cười khẩy trong lòng, lúc này nếu không nhìn rõ ý đồ của Trương Quyền Kiến thì cô đúng là đồ ngu.
Nhưng điều khiến cô buồn lòng là bạn tốt năm nào nay lại tính kế với cô.
Hít sâu một hơi, Hàn Tuyết nói: “Hiểu Tịnh, có một chuyện chắc cậu không biết, tập đoàn Thương mại Thiên Bảo đã không còn trong tay mình, đã giao hết cho Hàn Bách Hào quản lý rồi, mà bây giờ mình cũng không còn là người nhà họ Hàn nữa!”
“Cho nên hai người nói gì mà thương mại quốc tế hoàn toàn không liên quan đến mình, hơn nữa, bây giờ mình cũng như Diệp Phàm, có thể nói là vô công rồi nghề!”
Hàn Tuyết thoải mái nói ra, thậm chí còn nháy mắt với Diệp Phàm một cái.
Lý Hiểu Tịnh sững người ngay tại đó, rất lâu mới cười trừ một tiếng, nói: “Tiểu Tuyết, cậu đừng dọa mình? Cậu nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, trước đây chị và chị tôi là bạn thân, chả lẽ còn không hiểu chị ấy?”, Hàn Tử Di không nhịn được nói, không hề che đậy sự chán ghét với Lý Hiểu Tịnh.
“Im đi, ở đây làm gì có chỗ cho con nhóc mày lên tiếng, không hiểu phép tắc, xấc láo hỗn xược!”, Lý Hiểu Tịnh lớn tiếng răn đe Hàn Tử Di.
Thấy Hàn Tuyết không giống như nói dối, thái độ của cô ta thay đổi trong phút mốt, không thèm để ý đến mặt mũi bạn bè!
Hàn Tử Di giận đỏ bừng mặt: “Chị mới không có phép tắc, chị là đồ ma cô dẫn mối, bộ mặt thật của chị đã toạc ra rồi, chị muốn chèo lái cho gã khốn nạn này bẫy chị tôi chứ gì…”
“Láo toét!”
Bị nói trúng tim đen, nói là đồ ma cô dẫn mối, Lý Hiểu Tịnh thẹn quá hóa giận, cô ta giơ tay như định tát Hàn Tử Di.
Chuyện quá bất ngờ, Hàn Tử Di không tránh được, Hàn Tuyết kinh ngạc thở hắt ra.
Mặt Diệp Phàm rét lạnh, cầm ngay cốc thủy tinh mình vừa uống xong lên, ném mạnh vào cánh tay của Lý Hiểu Tịnh.
“Bịch”.
Cốc thủy tinh vỡ nát, cánh tay Lý Hiểu Tịnh cũng bị đánh văng sang một bên, mảnh vỡ thủy tinh cứa một đường vào tay cô ta, máu tươi giàn giụa.
“A”.
Thấy tay chảy máu, Lý Hiểu Tịnh thét lên một tiếng chói tai, mọi người xung quanh vây lấy xem.
Vừa mới một bàn ngồi hẳn hoi, sao lại đổ máu rồi?
“Mẹ kiếp, cái thằng bạo lực này!”
Trương Quyền Kiến nổi giận, siết chặt nắm đấm đấm vào mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm xem thường, giơ tay bắt trọn nắm đấm của hắn, tay còn lại nhanh chóng tát xuống.
“Chát”.
Một cái tát trời giáng hạ xuống, khiến cho Trương Quyền Kiến lảo đảo, suýt nữa ngã vật ra.
“Tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Trương…”
Lý Hiểu Tịnh không để tâm đến vết thương trên cánh tay, vội vàng đỡ Trương Quyền Kiến: “Tổng giám đốc Trương, anh không sao chứ?”
“Không sao…”
Trương Quyền Kiến xoa mặt, vẻ mặt hiện ra sự hung hãn, nhìn chằm chằm Diệp Phàm bọn họ: “Ông đây đến giúp mấy người, ôn tồn bàn bạc, mẹ nó mấy người đánh ông?”
“Anh không đáng đánh sao? Anh có ý đồ gì anh không tự hiểu rõ à? Còn đồ đàn bà xấu xa này, chị chính là đồ ma cô ghê tởm!”, Hàn Tử Di nhanh mồm nhanh miệng phản bác ngay.
Hàn Tuyết giữ chặt Diệp Phàm đang muốn ra tay tiếp, đứng dậy nhìn Lý Hiểu Tịnh, lạnh lùng nói: “Lý Hiểu Tịnh, mình không biết sao cậu lại biến thành như này, các người đi đi, sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa!”
“Bạn bè?”
Lý Hiểu Tịnh cười giễu: “Hàn Tuyết cô từng là cô chủ nhà họ Hàn, ăn trên ngồi trước, có bao giờ xem tôi là bạn bè không?”
“Khi đó muốn làm việc vặt trong nhà họ Hàn của cô cũng khó, bây giờ lại nói bạn bè à, cô chưa bao giờ là bạn của tôi!”
“Cậu nói bậy, lúc đó mình chỉ là phó quản lý, vốn không có quyền bổ nhiệm nhân sự, hơn nữa tiền lương cậu đòi còn cao hơn cả mình, làm sao mình giúp cậu được?”, Hàn Tuyết điên tiết không để đâu hết.
Hơn hai năm, gần ba năm trước, Lý Hiểu Tịnh đúng là có tìm cô xin việc, nhưng tập đoàn Thiên Bảo lúc đó không phải do Hàn Tuyết làm chủ.
Hơn nữa Lý Hiểu Tịnh mở miệng là đòi lương tháng ba mươi ngàn, còn cao hơn lương của cô mười ngàn, bởi vậy cô không thể sắp xếp công việc cho Lý Hiểu Tịnh, không ngờ bị ghi thù đến bây giờ.
“Hừ, bây giờ nói thì còn nghĩa lý gì, cô bị nhà họ Hàn đuổi đi rồi, chẳng là cái thá gì cả, còn dám đánh tôi và tổng giám đốc Trương, cô dựa vào đâu, cô có tư cách gì…”
Lý Hiểu Tịnh hét to, ghen ghét dâng lên trong lòng.
Sau đó lại nói với Trương Kiến Quốc còn đang phẫn nộ: “Tổng giám đốc Trương, một thằng đi ở rể cùng một con bị dòng họ đuổi ra khỏi nhà, không có gì phải kiêng dè cả, không thể tha thứ cho chúng nó”.
“Yên tâm, đánh Trương Quyền Kiến tôi mà muốn yên ổn rút lui, không có chuyện đó đâu!”
Trương Quyền Kiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người biết tại sao tôi hẹn gặp ở đây không?”
Không đợi họ lên tiếng, Trương Quyền Kiến nói tiếp: “Vì đây là gia sản của nhà họ Khổng, tập đoàn Cẩm Thành cũng là của nhà họ Khổng, mà tôi chính là con cháu nhà họ Khổng!”
“Nhà họ Khổng?”
Diệp Phàm cười nhạt: “Rất tốt, tôi biết rồi”.
Trương Quyền Kiến điên cuồng: “Hôm nay anh đánh tôi, đừng hòng chạy thoát, nếu muốn tôi tha thứ thì mau quỳ xuống dập đầu tạ tội!”
“Tổng giám đốc, đừng quên vẫn còn bạn tốt của tôi ở đây!”, Lý Hiểu Tịnh đầy oán hận, dùng tay chỉ Hàn Tuyết.
Mặt Diệp Phàm sắc lạnh hẳn xuống, giọng nói u ám: “Anh không nên nhăm nhe vợ của tôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất