Giọng điệu lạnh lùng của Diệp Phàm đã khiến Trương Quyền Kiến sợ run người, thậm chí còn cảm thấy sống lưng lạnh toát như rơi vào hố băng.
“Khốn nạn!”
Ngay khắc sau, lửa giận lại sục sôi trong lồng ngực hắn ta.
“Cộp cộp cộp...”
Đúng lúc đó những tiếng bước chân vang lên, dẫn đầu là một người phụ nữ, phía sau cô ta còn có cả tám chín người vệ sĩ lực lưỡng.
Người phụ nữ này trang điểm vô cùng lộng lẫy, toát lên vẻ cao quý, cô ta trông thật hấp dẫn trong mỗi bước đi.
Đây chính là người phụ trách của Trung tâm vui chơi giải trí Khái niệm mới, Bạch Bình, chị Bạch!
“Chị Bạch!”, Trương Quyền Kiến vội vàng cúi chào Bạch Bình, tuy hắn ta có họ hàng với nhà họ Khổng, nhưng Bạch Bình lại có địa vị rất cao trong nhà họ Khổng.
Bằng không nhà họ Khổng đã không để cô ta điều hành Nhà hàng Kỳ hạm Khái niệm mới.
“Ừ!”
Chị Bạch chỉ khẽ gật đầu, giữ thái độ bề trên, bởi Trương Quyền Kiến cũng chỉ là họ hàng nhà họ Khổng, chứ không phải người trong nhà họ Khổng, cho nên không đáng để cô ta kính trọng.
Thế nhưng, nếu như đã có quan hệ với người nhà họ Khổng, thì cô ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
“Ai ra tay trước, chủ động đứng ra, có thể sẽ nhận hình phạt nhẹ hơn...”
Đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta tỏ ra khinh thường khi liếc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm chỉ bình thản cười: “Cô là người nhà họ Khổng?”
“Không sai, tôi chính là người nhà họ Khổng, đây là sản nghiệp của nhà họ Khổng”.
Bạch Bình kiêu kỳ cười một tiếng: “Dám đánh họ hàng của nhà họ Khổng ngay trên địa bàn nhà họ Khổng, hôm nay coi như anh gặp đại hoạ rồi đấy, đừng hòng lành lặn ra khỏi đây...”
“Ha ha!”
Diệp Phàm cười nhạt: “Cô không hỏi nguyên nhân trước sao?”
“Chứ tôi cũng không vô duyên vô cớ đánh anh ta làm gì”.
Bạch Bình chợt ngẩn người ra, sau đó bỡn cợt cười: “Không cần hỏi, nếu đã động tới nhà họ Khổng, thì cho dù có đánh một con chó, thì anh cũng là người có lỗi”.
“Ý cô nói giám đốc Trương đây là một con chó hả?”, Diệp Phàm châm chọc nói.
“Diệp Phàm, thằng ở rể như mày thì ít nói vài lời đi, lập tức quỳ xuống cho tao, cầu xin tao tha thứ cho!”, Trương Quyền Kiến tức giận, đồng thời cũng bất mãn với Bạch Bình, bởi cô ta đem hắn ta ra ví với chó.
“Ha ha, miệng lưỡi cũng sắc bén quá nhỉ!”
Bạch Bình lạnh lùng cười: “Ở đây tôi nói anh sai, tức là anh sai”.
“Anh Diệp không có sai, là tại bọn họ ăn nói thô lỗ trước, lại còn ép chị Tiểu Tuyết phục vụ bọn họ, nên mới...”, Hạ Sương Nhi đột nhiên lên tiếng, cô ta rất hối hận và cảm thấy có lỗi với vợ chồng Diệp Phàm.
Nếu như không phải hai người bọn họ giúp cô bán tranh thêu, thì cũng đã không gặp phải phiền phức như vậy.
Bạch Bình nhìn về phía Hạ Sương Nhi, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ của Hạ Sương Nhi: “Thật là một cô gái tốt bụng, đáng thương thay...”
“Tiện nhân, buông cái tay thối của cô ra!”, Hàn Tử Di lúc này giận giữ hét lên, lập tức kéo Hạ Sương Nhi lại gần mình, vì có Diệp Phàm ở đây nên cô ấy cũng không sợ chị Bạch gì đó.
“Ha ha, nóng tính quá nhỉ!”
Bạch Bình cong miệng, lạnh lùng cười: “Không biết nói chuyện, thì chịu ăn tát nhá! Xé nát miệng con nhỏ đó cho tôi, để nó nhớ!”
Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông đứng bên cạnh nhếch mép cười bước tới trước mặt Hàn Tử Di.
“Bốp!”
Diệp Phàm thuận tay cầm cốc cà phê của Hàn Tuyết ném thẳng vào đầu người đàn ông đó.
Cốc cà phê vỡ tan thành bốn năm mảnh, còn người đàn ông đó lúc này mắt hoa lên, trán chảy máu!
“Khốn nạn, lại dám ra tay ở đây, chị Bạch hạ lệnh đánh chết nó đi...”, Trương Quyền Kiến hống hách hét lên, chuyện này không thể kết thúc êm đẹp được.
“Chị Bạch, anh ta chính là thằng ở rể nhà họ Hàn, còn không xứng làm đứa lau giày cho nhà họ Khổng, không phải sợ anh ta...”, Lý Hiểu Tịnh cũng hùng hổ, cánh tay cô ta lúc này vẫn còn chảy máu.
Tốc độ quật khởi của nhà họ Khổng rất nhanh, Diệp Phàm ra tay trước mặt mọi người, nhất định sẽ chọc giận nhà họ Khổng, một khi Diệp Phàm bị đánh cho tơi tả thì hắn ta sẽ có cơ hội tiếp cận Hàn Tuyết.
Nếu không được thì cướp, hơn nữa ở đây ngoài Hàn Tuyết ra thì vẫn còn có hai người đẹp khác, nghĩ vậy trong lòng Trương Quyền Kiến không khỏi phấn khích.
Bạch Bình mặt lạnh như băng: “Hỗn xược, lại dám ra tay ngay trước mặt tôi, tự tìm chỗ chết hả...”
Diệp Phàm vẫn đứng im: “Cô thuộc nhánh nào của nhà họ Khổng?”
Bạch Bình chợt lặng người, Diệp Phàm nói tiếp: “Bên Khổng Ngọc Bình hay bên Khổng Bằng?”
“Khưa...”, Bạch Bình không trả lời ngay, mà châm chọc nói: “Anh nghĩ biết tên cậu chủ nhà họ Khổng chúng tôi thì tôi sẽ tha cho anh hả? Ngây thơ quá rồi đấy!”
“Ngu xuẩn!”, Diệp Phàm rút điện thoại ra, tìm số của Khổng Bằng, rồi vứt cho cô ta: “Tự gọi đi!”
“Lại còn ra vẻ!”
Trương Quyền Kiến khinh thường ra mặt: “Chị Bạch, nó chỉ là thằng ở rể, đồ phế vật, song xem ra cũng biết giở trò đấy, lại còn biết cả tên cậu chủ, nhưng mà...”
“Bốp!”
Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm cho một phát tát.
“Mày...con mẹ mày lại đánh tao nữa à?”, Trương Quyền Kiến tức điên người, vết thương trên mặt nóng rát, khiến hắn ta trợn trừng mắt lên.
Diệp Phàm chỉ thờ ờ liếc nhìn Bạch Bình: “Gọi đi, nếu không phải sản nghiệp nhà họ Khổng, thì bây giờ quán cà phê này đã không còn nguyên vẹn rồi!”
Diệp Phàm lần này định chơi tới cùng, thấy vậy sắc mặt Bạch Bình có chút khó coi, còn Diệp Phàm vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Điều này không khỏi khiến cô ta chột dạ, cầm lấy điện thoại của Diệp Phàm không thèm nhìn số mà gọi luôn.
“Thầy, cuối cùng thầy cũng gọi điện cho con rồi!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất quen thuộc.
Tay Bạch Bình chợt run lên, giọng nói quen thuộc này, cô không thể nào nghe nhầm được.
Cô ta sợ xanh mặt, giọng nói này không phải là Khổng Ngọc Bình mà lại là Khổng Bằng!
Hơn nữa, đây lại là điện thoại của Diệp Phàm, và Khổng Bằng còn gọi Diệp Phàm một tiếng thầy!
Trong nhà họ Khổng, Khổng Ngọc Bình và Khổng Bằng đang đối đầu với nhau như nước với lửa, nhưng thế lực của Khổng Ngọc Bình không bì được với Khổng Bằng.
Khổng Ngọc Bình bên ngoài ra vẻ quân tử, nhưng bên trong lại rõ là kẻ tiểu nhân.
Khổng Bằng thì lại không thế, bất kể đó là ai, đều sẽ đánh luôn.
Còn so về việc chơi chiêu sau lưng, mọi người vẫn sợ Khổng Bằng hơn, bởi không những sẽ tổn hại về mặt tinh thần mà còn tổn thương về mặt thể chất.
Lấy hết dũng khí, Bạch Bình cẩn thận nói: “Cậu...cậu chủ, tôi là Bạch Bình”.
“Đợi đã, sao điện thoại của thầy tôi lại trong tay cô?”
“Là là...”, Bạch Bình bị doạ sợ run người, lắp bắp nói không nên lời.
“Giở trò gì vậy hả, bộ các cô chọc vào thầy của tôi hả? Tôi đập chết hết giờ...”
Chỉ thấy điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, cộng với câu trả lời lắp bắp của Bạch Bình cũng đủ khiến Khổng Bằng biết chuyện gì đã xảy ra.
Gương mặt thanh tú của Bạch Bình lúc này đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, làm ướt cả gương mặt quyến rũ.
Diệp Phàm chỉ thản nhiên hỏi: “Thế nào? Bên kia tắt máy trước sao?”
“Tôi tôi tôi...”
“Thình thịch!”
Bạch Bình đột nhiên quỳ xuống: “Anh...anh Diệp, tôi có mắt không tròng, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, tôi xin lỗi, cầu xin anh...”
“Bốp bốp!”
Ngay sau đó, cô ta tự tát mình hai cái trước mặt mọi người.
“A!”
Trương Quyền Kiến đang tỏ ra huênh hoang, lúc này lại trợn tròn mắt: “Chị Bạch, chị quỳ xuống làm gì, nó chỉ là thằng ở rể thôi à, nhất định là nó lừa chị rồi...”
“Đúng vậy chị Bạch, bọn nó chẳng có quyền thế gì đâu, em lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, thằng bạn này của em bị nhà họ Hàn đuổi ra khỏi cửa rồi...”, Lý Hiểu Tịnh cũng vội vàng chõ miệng vào.
“Hiểu Tịnh nói đúng đấy, chị Bạch đứng lên đi...”
Đúng lúc này, cùng với tiếng mắng chửi tức giận, là tiếng một chiếc cốc bay thẳng vào đầu Trương Quyền Kiến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất