Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Trương Quyền Kiến cảm thấy sau đầu như muốn nổ tung, mảnh gạch vỡ cứa một vệt vào da đầu hắn.   

             Hắn ta đưa tay sờ theo bản năng.  

             “Máu…”  

             Tức khắc mặt Trương Quyền Kiến trở nên dữ tợn, hắn với lấy cốc cà phê của mình, quay đầu ném vào người đang đi tới.  

             “Bụp”.  

             Người vừa đến không dừng chân, cốc cà phê thì bị một đấm vỡ tan tành.  

             Nhìn rõ mặt người mới đến, Trương Quyền Kiến lập tức run rẩy, lại sợ bản thân nhìn nhầm phải dụi mắt nhìn lại lần nữa.  

             “Phịch”.  

             Trương Quyền Kiến cứ vậy quỳ ngay giữa lối, bộ mặt khó coi như nuốt phải phân: “Cậu hai, tôi không biết là…”  

             “Chát chát chát”.  

             Còn chưa nói hết lời, Khổng Bằng đã bước nhanh đến bạt cho hắn vài cái tát như trời giáng.  

             Lý Hiểu Tịnh bị dọa cứng lưỡi, từ lúc Bạch Bình quỳ xuống cô ta đã thấy điềm chẳng lành rồi.  

             Bạch Bình vẫn quỳ một bên không dám đứng dậy, đó là Khổng Bằng đó, nếu như người đến là Khổng Ngọc Bình thì chắc chắn cô ta không sợ, hơn nữa còn sẽ hết mình chỉnh đốn Diệp Phàm.  

             Đường đường là quản lý khu nhà hàng giải trí lớn, bắt họ quỳ xuống sẽ rất mất mặt, mất thể diện của nhà họ Khổng.  

             Nhưng Khổng Bằng còn lâu mới để ý đến, tính anh chàng này vốn rất ngược đời, từ nhỏ đến đến Thiếu Lâm Tự học võ, nhưng vì bị đối xử không công bằng nên mới bỏ về.  

             Trong mắt anh ta thì thể diện của nhà họ Khổng không đáng một xu, anh chỉ bênh người nhà không bênh lý lẽ.  

             “Thầy, đám không có mắt này chọc đến thầy sao?”  

             “Con thay thầy dạy dỗ chúng!”  

             Khổng Bằng chẳng thèm hỏi nguyên do, cứ thế bước đến: “Người đẹp, cho tôi mượn cốc cà phê của cô nhé, xíu nữa tôi đền”.  

             Cô gái xinh đẹp đang uống cà phê kinh hãi gật đầu, Khổng Bằng cầm cốc cà phê nóng hầm hập lên, bước đến trước mặt Trương Quyền Kiến.  

             “Thằng chó, cậy là người nhà họ Khổng mà làm xằng làm bậy…”  

             Nói rồi anh ta liền đổ cốc cà phê còn nóng hôi hổi lên đầu Trương Quyền Kiến.   

             “A”.  

             Toàn thân Trương Quyền Kiến run lẩy bẩy, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.  

             Vừa mới rồi hắn bị thương một vết trên đầu, nay lại bị đổ cà phê nóng lên, giống như bị luộc chín vậy.  

             Lý Hiểu Tịnh bị dọa mất mật, chết trân tại trận, không biết phải làm sao mới tốt.  

             “Chát”.  

             Đổ xong cà phê, Khổng Bằng lại quay người tát cho Bạch Bình một phát điếng người.  

             “Là quản lý nhà hàng lại không biết phân biệt đúng sai, còn cần cô làm gì hả?”  

             Rồi vừa đánh vừa đấm cho Bạch Bình tơi bời hoa lá, mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc, cậu chủ nhà họ Khổng này đúng là kỳ quái.  

             Cho dù thế nào thì Bạch Bình kia cũng là người đẹp trước tấn công sau phòng thủ, tuy hơi lớn tuổi nhưng càng có phong vị, còn hơn mấy cô gái trẻ nhiều.  

             Nhưng Khổng Bằng ra tay không chút lưu tình, mặt của Bạch Bình trong chốc lát bị đánh thành đầu heo.  

             “Cậu hai, tôi là người của cậu cả, cậu đánh tôi thì cậu cả sẽ không vui đâu, nếu cậu không muốn gây nên xung đột thì dừng tay cho tôi…”, bị đánh đến không chịu nổi, Bạch Bình liền lôi ô dù của mình ra.  

             Thực ra cô ta là người của Khổng Ngọc Bình, nhưng Khổng Bằng sức lớn thích dùng nắm đấm để giải quyết.  

             Vốn nghĩ cúi đầu xin lỗi vài câu là xong, không ngờ lại bị đánh như thế này.  

             “Hừ, anh ta là cái thá gì chứ, gọi cho anh ta đi, bảo anh ta đến mà bảo vệ cô”.  

             Anh ta giơ chân đá Bạch Bình một cái làm cô ả ngã vật sang bên.  

             “Thầy thấy con xử lý như nào?”, Khổng Bằng vui mừng khấp khởi nói.  

             Diệp Phàm cạn lời, cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc gì: “Cũng tàm tạm”.  

             “Waoo, ngầu quá đi, sắp bằng một nửa của anh rể rồi đấy”, Hàn Tử Di hớn hở nói lớn.  

             “Quá khen quá khen, tôi còn kém thầy nhiều lắm!”, Khổng Bằng cười e thẹn.  

             Mắt Hàn Tử Di đảo vòng, liến thoắng nói: “Cậu gọi anh rể của tôi là thầy, vậy nên gọi tôi là cô chứ?”  

             Nụ cười trên mặt Khổng Bằng thoáng cứng lại, Hàn Tuyết bực mình nhéo một cái vào eo của cô em gái ngớ ngẩn này.  

             Áy náy nói: “Cậu Khổng đừng để ý đến nó, con nhóc này điên điên khùng khùng lắm”.  

             “Được rồi”.  

             Thấy không khí có vẻ ngượng ngùng, Diệp Phàm mở lời: “Sao cậu chạy đến nhanh thế?”  

             Khổng Bằng cười hi hi: “Con đang ăn cháo ở gần đây, cái nhà hàng này đắt khiếp, có đồ ngu mới ăn uống ở đây”.  

             Diệp Phàm hết nói nổi, lại còn tự chê đồ nhà mình đắt, mấy nhân viên công sở đứng đó lập tức cảm thấy xấu hổ.  

             “Thầy, thầy nói dạy võ cho con mà lại đi mất hút thế, như này thì đến bao giờ con mới đánh Thiếu Lâm Tự được?”  

             Nói đến chuyện này, mặt Khổng Bằng liền chất chứa giận dỗi, Diệp Phàm nói dạy võ cho anh mà mất hút hàng lươn luôn.  

             Diệp Phàm lập tức ngượng ngập, nhìn cái đầu trọc lốc của cậu nói: “Vậy đi, tối hôm nay cùng tôi đến một nơi, chiến đấu thực tế quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác”.  

             Hôm nay ở câu lạc bộ Lôi Đình có trận đấu quyền anh chui, mang theo Khổng Bằng vừa hay có thể đánh hai trận, cho anh chàng trải nghiệm.  

             “Anh rể, em cũng đi”, vừa nghe thấy có chỗ chơi Hàn Tử Di liền hớn hở.  

             Diệp Phàm trừng mắt với cô, đúng lúc này có một đám người bước vào.  

             “Cậu Ngọc Bình, cậu làm chủ cho tôi…”, Bạch Bình nhìn thấy Khổng Ngọc Bình vội bò lổm cổm đến.  

             Lúc này, đầu tóc cô ta rũ rượi, khóe miệng chảy máu, khắp người đều là vết chân, ngực thì hở toang một khoảng.  

             “Sao lại thế này, ai dám đánh người trong nhà hàng của tôi?”, mặt Khổng Ngọc Bình sầm xuống.  

             Nhìn thấy cái đầu heo của Bạch Bình, trong lòng nổi trận lôi đình, báu vật xinh đẹp như này mà cũng dám đánh, hắn từng hưởng thụ cô ta rồi, sung sướng vô cùng.  

             “Là cậu hai, cậu hai đánh tôi, chỉ vì một thằng ở rể không rõ lai lịch, còn đánh cả anh họ xa Trương Quyền Kiến của cậu nữa…”  

             Bạch Bình vừa khóc vừa nói, Trương Quyền Kiến cũng loạng choạng chạy đến.  

             “Em họ, em làm chủ cho anh, nhà họ Khổng là nhà của em mà, cậu hai quá là không hiểu lý lẽ”.  

             Trương Quyền Kiến bị đánh càng thảm hơn, mặt Khổng Ngọc Bình u ám cực điểm, nhất thời không hỏi rõ là thằng ở rể nào: “Yên tâm, tôi sẽ không tha cho hắn”.  

             “Khổng Bằng, chỉ vì một thằng ở rể mà đánh người của tôi, cậu muốn gây chiến à?”  

             “Đừng tưởng rằng tôi sợ cậu!”  

             Người còn chưa đi đến mà Khổng Ngọc Bình đã lớn giọng hét, đám người đứng sau hắn càng hằm hè tư thế sẵn sàng chiến đấu.  

             Khổng Bằng không chút lo sợ nhìn Khổng Ngọc Bình, lúc này Diệp Phàm mới quay người nhàn nhạt nhìn Khổng Ngọc Bình.  

             Bước chân dài của Khổng Ngọc Bình sững lại, kinh ngạc nói: “Diệp Phàm?”  

             “Cậu Khổng, chúng ta lại gặp nhau rồi”.  

             Giọng nói bình thản nhưng lại như sét đánh giữa trời ngang đập vào đầu Khổng Ngọc Bình.  

             Bạch Bình đứng cạnh chỉ Diệp Phàm thét: “Cậu cả, chính là hắn, hắn xúi giục cậu hai không hỏi đầu đuôi tai nheo đã đánh chúng tôi…”  

             “Chát”.  

             Lời còn chưa nói hết Khổng Ngọc Bình đã bạt cho cô ta một cái trời giáng.  

             Bạch Bình nghẹn họng: “Cậu cả, tôi là người của cậu mà, sao lại đánh tôi?”  

             “Chát”.  

eyJpdiI6IlwvemRmMFFrOXZHdFpHZ0MycldicWtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvcGNCQSt2OXFoa29Sbkd0Rk5oTlFjT21zOFQxbzlOMnRhWHkxRDlSc3krSFNqbTMyUVNtc2ZheDhvOXB1cnBNejFkS2VTZHFMT2hNMDJrNVZNeGJCV2tDb2c3b3dicXF6NDVUciswOXlTekY2VnRRN0VTOFQwc1VxSnVEa3dlUnJ1Zlk3TDZETjNremI3d2IzSDFEbmo0ZjFTa1RqTmFOajlCZnR1VzNwSEY0ZlVoQTVwYUxOYzJ2eXFDUjN0QjhtV2UrTDU1QVZjNlI5RFJVbHBKeUNoYjFtQkZoWGZ6bE9PTDNQRVdkWXMxR281RHNBWHdCOUxGRGtrenhwMmRlOHBFTWNjZ1FpUk9TT1lPK3pNVm5ERzJLUTRsN0hRdVk0eUg5Z0ZoOWdnMVpxZk9xc3F1eWZpZ0hHXC93eTh0YlRwd3dpeFVZQ3RLeHJmMlB4dDdjUWpBPT0iLCJtYWMiOiIzMjUyNDE5ZDE1NmQxNDdiMzNmMDg5OWQ0ZWE2OTQyMDMwOWY0YzUwMjIzYjMxM2JiYTcwYTgxNGUyMTRlNWE0In0=
eyJpdiI6Ild5a1lrUGtZSUlQZ25rbkc0M3ZnXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik56ekRYMU5MR0hwXC96ZnVkK1QrRlNjQ095MlJOZzZLNEVHUkJmaklqTVwvUHhDN0ZydnRhZnRXUGFVNjZaS2F1SUtWNnUyeFZDWThEMnN5VmdoazJ4Rml6emplWWJGejNcL093WXFBaHk0bnJGbEozWDMyN1FMWFwvdW5yNGkxZERVS0pOT3lrZWtBZmlOMHhBWHpzYWwrTHQrdGtMejZxZlNTNTRMUmw2TlA0SXNQeXpyQW85cFhndGRDZW9rall5ckxnalJcL1VRcWNjcWtFSTQ1djlRaERsMU9Id1J6alwva0FyWEVoWUd1U2dcL1wvSkZHRjJIR2NKT3Y2SE9NN0FIMnpJbmptbnZnYmVFaU84ZmYya1VVa05yaFVSZ2xMR1wvQThqNkZNSllDS1wvTjVYM29Vd0liV2dreXhsRFwvNWh0bzZUTVFIWUJvSTJhXC9zSk5sNlQwcUFWV3U3eUFsR2RhMWg1VVczbTRvY1cwRnkyTkRaZUZkdlBnUmRRUTlCUkN0U3E1MjArZW9rYlNiMWo2ajVtTDU2eVN0MEc0RFh3bGw3XC9aMUJHWld6ejJMeFJQR2NUV3NzM0tqekV5aU5FRkZDQ3RxWXVNUEpNSWw1RFBVNkJxT2ZGT3RqVytDQUVocDc1ZktHaGRZZlVSK3lNREtHcWx4RnJyTVNKSThCRGpGaDJHUnJrdG93T1VRUUtZN282VUEzcGpsR0ZJc0NFYlVVYmlhUHBSSHJRcTBBU2ZnNUVFVnFNQ2tUeEorMnZZSXJGK1Y4MnhuZHk1OXdHc1FCNk9OXC9WMGFRQT09IiwibWFjIjoiZGUyN2UxOTU1ZGUwOGUwNjdlZjIyZTY3Mjg1MjNjNjBlZDg3N2NjZTRmMzg0NTQ1YzlkMDQ1OWUzZmZjNGVlZSJ9

             Hít sâu một hơi, cũng không để ý đến bộ mặt khinh khỉnh của Khổng Bằng, hắn bước đến chỗ Diệp Phàm: “Anh Diệp, cấp dưới không hiểu chuyện, muốn xử lý như nào, anh cứ nói thoải mái”.

Ads
';
Advertisement