Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Anh Diệp?  

             Khổng Ngọc Bình lại cung kính tôn trọng gọi Diệp Phàm là anh Diệp.  

             Người hắn ta đưa tới cùng đám Bạch Bình ngẩn ra nhìn, khó mà chấp nhận được cảnh diễn ra trước mắt.  

             Diệp Phàm lắc đầu cười nhạt: “Trừng phạt ra sao là chuyện của anh, sao tôi dám khoa tay múa chân?”  

             “Nhưng mà tôi có thể nói với anh rằng, ông anh họ của anh muốn hẹn vợ tôi cùng ra nước ngoài du lịch, người quản lý này thì không phân rõ trắng đen ngọn ngành, xử lý như nào, anh tự quyết định đi…”  

             Khổng Ngọc Bình lập tức sầm mặt, chính hắn ta cũng vì nhòm ngó đến nhan sắc của Hàn Tuyết mới suýt chút bị Diệp Phàm đánh chết.  

             Bây giờ Trương Quyền Kiến cũng dám làm thế, hắn là cái đếch gì chứ?  

             Tuy rằng bản thân chắc chắn không có được Hàn Tuyết, cũng cắt đứt tư tưởng đó rồi nhưng biết tên Trương Quyền Kiến này cũng có ý đồ đó thì hắn vẫn nổi cơn thịnh nộ.  

             “Em họ… cậu hai…”, thấy Khổng Ngọc Bình quay đầu nhìn mình chằm chằm, Trương Quyền Kiến sợ đến chân run bần bật.  

             “Tự gây chuyện, không thể sống, lôi xuống cho tao, đánh gãy một chân hắn!”  

             Hắn ta vừa dứt lời thì từ có bốn người đàn ông cao to đi đến, lôi Trương Quyền Kiến đang kêu gào kia ra ngoài.  

             “Bạch Bình, cô khiến tôi quá thất vọng, từ hôm nay cô bị đuổi việc, hơn nữa tôi cũng sẽ phát lệnh cấm, để tất cả nhà hàng trong thành phố Cảng này không tuyển cô, cút đi!”  

             Hắn lại chuyển nhìn Lý Hiểu Tịnh: “Còn cô cũng vậy thôi, nếu muốn tìm việc thì cút ra khỏi thành phố Cảng!”  

             “Phịch…phịch…”  

             Hai người họ cùng lúc sụp đổ ngã khụy xuống, nhà họ Khổng giàu có xa xỉ, ra tay rất hào phóng, so với cùng ngành thì lương của họ cao gấp hai lần, đãi ngộ cực cao.  

             Bây giờ hai người họ không chỉ mất việc mà còn bị cấm vận!  

             Diệp Phàm dửng dưng cười, đứng dậy biểu ý Hàn Tuyết bọn họ đi về thôi, Khổng Ngọc Bình đứng một bên cung kính tiễn họ, nhưng mặt vẫn u ám lạnh băng.  

             Dù hắn ta sợ Diệp Phàm nhưng trước mặt tất cả mọi người như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy nhục nhã.  

             Nhưng có thể làm gì chứ?  

             “Thầy, nếu như ban đầu thầy biết nơi này do Khổng Ngọc Bình quản lý thì có phải thầy sẽ đập nát nó luôn không?”, đi ra đến cửa, Khổng Bằng hứng thú hỏi.  

             Diệp Phàm xòe tay: “Tôi có bạo lực thế sao?”  

             “Chắc chắn có!”, trừ Hạ Sương Nhi ra, ba người còn lại đồng thanh đáp.  

             Diệp Phàm cạn lời, anh nhìn Hạ Sương Nhi: “Sương Nhi, em đơn thuần nhất, em nói xem anh có bạo lực thế không?”  

             Hạ Sương Nhi đỏ mặt, dè dặt nói: “Có chút ít thôi…”  

             Diệp Phàm câm lặng nhìn trời, thực ra Khổng Bằng nói đúng, nếu như không vì đó có thể là tài sản của Khổng Bằng thì anh đã phá nát cái nhà hàng này rồi.  

             Chuyện kinh doanh ra quốc tế đổ vỡ, nhưng có Khổng Bằng ở đây, chút đồ thêu đó chỉ là chuyện nhỏ.  

             Chập tối, Diệp Phàm phải đến câu lạc bộ Lôi Đình, Hàn Tử Di mếu máo ôm ghì lấy anh, cố chấp đòi đi cùng.  

             Đến Hàn Tuyết khuyên bảo cũng không có tác dụng, cô nhóc này sắp đi học rồi, phải tận dụng cơ hội đi chơi cho thỏa thích.  

             Cuối cùng hai người không nói được, đành cho cô theo cùng.  

             Vì Hàn Tuyết đang chuẩn bị cho công ty sắp mở nên ở nhà không đi.  

             “Anh rể, đấu quyền anh chui có đánh chết người không?”, câu đầu tiên Hàn Tử Di nói khi vừa đến câu lạc bộ Lôi Đình là câu này.  

             Hứng khởi vô cùng!  

             Khiến Khổng Bằng đứng cạnh rùng cả người, cô nhóc này bạo lực quá đi, thích thấy cảnh đánh chết người à?  

             Diệp Phàm vỗ một phát vào sau ót cô: “Nghĩ vớ vẩn gì thế, trừ khi hai bên cùng ký kết thỏa thuận, thì thường không cho phép đánh chết người”.  

             “Vậy à?”  

             Vẻ mặt Hàn Tử Di xìu xuống thất vọng, rồi lại hào hứng hẳn lên: “Anh rể, anh lợi hại như thế thì có phải cũng lên đấu không?”  

             “Em đoán xem?”  

             Mắt Hàn Tử Di sáng lên, lại nhìn Khổng Bằng: “Cháu trai, cháu có lên đấu không?”  

             Khổng Bằng đen mặt, mình đây là đang bị trêu chọc hả, nhưng trên mặt lý thuyết thì lại có lý, anh chàng không vui vẻ gì nói: “Có lên đấu, bà cô nhỏ của tôi ạ!”  

             “Tốt, nếu như cháu không bị đánh chết thì sau khi về dạy võ cho tôi nhé?”  

             “Anh rể của tôi bận lắm, không có thời gian dạy tôi, nếu cháu dạy tôi, tôi sẽ gọi là anh, không gọi là cháu nữa”, Hàn Tử Di vô cùng hào hứng, Khổng Bằng như nuốt phải ruồi, làm gì có kiểu ăn nói thế.  

             Cái gì mà nếu tôi không bị đánh chết?  

             Khổng Bằng không thèm để ý đến cô, nhưng nghĩ đến sau có thể từ cháu trở thành anh, cũng khá tốt đấy chứ?  

             Diệp Phàm không chú ý đến họ, gặp được người quen: “Quán chủ Hoàng!”  

             “Diệp Phàm, lâu rồi không gặp!”  

             Hoàng Lộc Đường của võ quán Chấn Uy cùng hai đồ đệ của ông ta là Vân Sơn và Lý Thiên Kỳ.  

             Sau khi chào hỏi nhau, Lý Thiên Kỳ nhìn Hàn Tử Di cười cợt nhả, chuyện lần trước Hoàng Lộc Đường không biết, Vân Sơn đã giúp hắn ta che giấu rồi.  

             Nếu không thì khó lòng thoát khỏi một trận đòn, mà Hàn Tử Di trông thấy Lý Thiên Kỳ đương nhiên chả vui vẻ gì.  

             “Diệp Phàm, hôm nay có phải đấu không, trận quyền anh hôm nay không đơn giản đâu”, Hoàng Lộc Đường cười nói.  

             “Ồ, sao thế?”  

             Hoàng Lộc Đường cười: “Trận đấu hôm nay có sẽ sự thay đổi nhỏ, có gần hai mươi võ quán cùng tham gia thi đấu xem đâu là võ quán đầu bảng và võ quán thứ hai, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến địa vị của các võ quán có tiếng tăm”.  

             Sự cạnh tranh giữa các võ quán vô cùng khốc liệt, không thua kém gì ở Thương Hải, với ý thức rèn luyện thân thể của người dân được nâng cao, không ít người đã bắt đầu ủng hộ võ thuật, thậm chí là si mê võ thuật.  

             “Hơn nữa, đó không phải là điều đặc sắc nhất”.  

             Hoàng Lộc Đường nở một nụ cười bí hiểm, lẫn trong đó là sự khinh thường nói: “Đặc sắc nhất chính là mấy thằng người Tịch cũng đến, nói là muốn đánh bại võ đạo của thành phố Cảng, đánh tan sự tự tin về võ đạo của chúng ta, cực kỳ ngông cuồng!”  

             “Nghe nói đám người Tịch này đến từ Bắc Hải Đạo, đều là võ sĩ, nói muốn đánh bại chúng ta, bây giờ các võ quán đang nóng lòng muốn thử sức lắm”.  

             Diệp Phàm lắc đầu: “Chủ quán Hoàng, các ông đừng chủ quan quá, thực lực của đám người Tịch này e rằng không tầm thường đâu, sai một ly đi một dặm đấy”.  

             Hôm qua Thượng Quan Diên Vũ đã nói với anh, lúc đối đầu với người Tịch nhất định phải đánh bại họ một cách nhanh chóng.  

             Như vậy mới khiến họ sợ hãi, tạm thời không dám ra tay với Diệp Phàm.  

             Thượng Quan Diên Vũ hiểu rõ thực lực của Diệp Phàm, bảo anh đánh nhanh thắng nhanh, cũng có nghĩa là anh phải đánh hết sức mình.  

             Điều này chứng minh, những võ sĩ người Tịnh đưa đến lần này, ai ai cũng đều là cao thủ!  

             Quán chủ Hoàng nhíu mày: “Chẳng hay Diệp Phàm có thông tin gì rồi?”  

             Ông ta không cho rằng đám người Tịch lợi hại như vậy, cảm thấy Diệp Phàm đang quá đề cao họ, hạ thấp khí thế bên mình.  

             Diệp Phàm cười cười: “Không có thông tin gì, chỉ là muốn nhắc nhở thôi, đừng bao giờ coi thường người Tịch, sự gian trá của họ luôn luôn vượt quá sức tưởng tượng của ông đấy”.  

             “Ha ha ha, anh nói đúng, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu tính toán đều vô dụng”.  

             “Quán chủ Hoàng nói có lý, chúng ta vào thôi!”  

eyJpdiI6IjNkU1Rod0JcLzNqWWpXTFM0MVhNWTJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhCS01qV2l4MCtOYXBEcytoN3BtSThxXC93UUs0MUNidzhvYTJPK0dvdGUyMzYyY3FYZ3BvVlBrNjE3NnVlR2hyRjdkeGVVRDVWQjNoQ09rNTdOR0RMTEJWRGVlMGRxUVpWWFJiR281SGhIT0hmbXdoM2VDZlduMjR2Skh5eDQ1SGJnYUxQanEyWXBJNEU4M09NS2F6MDVjc1lDaTVKZ1Z2Zlh6c1Z3cTNtSFJwV0R0b3F0MmRuTndNa2dPd1BObWVFV2xlNHpmNEYzSnFSXC9VTmkzRTY3VTVHQWtjYVNwNU9hWHFJUWl0T09hYWNINnl3cGpQTWN5cVwvZFVzTHFwVEVLV1VyMDNwTXhMZ0RsRHd5cnY2S2RGc3ZuTUFoNk1MXC8wTXgwd2pcL1BHNEZMT0xQRUdcLzZaU1Fua09DamZPTmhRcE50Rkw0Q20xczh1ODBtc2ZQcjRkXC9jTldpcmtNQ1psb3V1MGxkSjF6b21FK3IwcWF1dmRCZDQ2eTlZWlpyUXFqa2FuRFZiaWc1NitGczNlVVltanpUVXpLbzNRQitNUk5uQ3pTdmw0ajhEWW0wXC9TUkQrQ05pZXFYMHlMS0N1ZTVZMTFDdFEwa1wvTklDUElzT1BvZnFjTFNnNXF2OU9ETU1UV3JhdEJNQ0VwV3JTN25FZ1Zkc3dCdnk2eDRRVnc3SlNDK1VuYVJmVTFSYzdqVHA2bjhmWUNiSktjWndQYkM5aTFudGZqMUd2ck51YWlUZUYzdExLcmtYdmkxd3hSKyIsIm1hYyI6Ijc3ZTY4YTM4ZTc0OTkwOGFkODVmZWUwNTYwM2U1YjVkODFmNTIzMjY5MjUwYzMxMTE5MTQ2MjAzOGYyYTE2NTMifQ==
eyJpdiI6ImNiVHEwUlB0VDlQTThHMzg2QWM1NHc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2YyOG52UXA0TmNZTTJHOEdNNm5ySGROcEJVV3RrUjE1aktJSHo3ZFwvczBCN3BVVGp1SGtoMW9CemptNkdJQUsrYkxhcWVOMUxFeUhINUsxN1JDaXVEa0hGSnVMdHd5UUJ1REhsUDBoZDhjTm1FUU9EdzF6ZUVyN0JwNXMxSFVTcUtlM2pwMjNKc3c3R1BEdG1rUEJmcHlhOFVPRUppTXlLTnArbWJBRzFiTUxJaGRQSnNTMTdZbWY0QmFvc2d0cURBK1BDZ1hRT0l3cDJRVTdaNVJnSjRwTmdncVwvQVVrRWlqRXk2NUVjb21yR3ZWdGZ5ZnZzYnNDa01NOUc3TTJXd1wvZmxpVW01RnRCZklcL1U5bCtHVXU4TkE2TVVGbGVWUks5U3hmT0ZYdGlYNHROZmQ3eDJIYmwydHRTTGxPK3g3djNIdTJzRERMczRrdWxNdmV5UDV1c1wveitMOVJrWVY4R09jUis1eUV1cUlOUnFRY25qMjNZVXFHQWFcLzNRNFZlYXY2WVlGanRYSnZZS0Z5N3k4bXI4b1wvdUpCMWtadlZcL2JIUUFtaWYxNlwvcTgyZ2RGb2xPc3h3eldzUkdhOTd1U3h3Q1wvS2tnczd1eVR4WlVoQ2R2V1NBVmhSQ0w2bXRtcEIwSVlOVmpwQzNCbkswZnhjYTlmMXgwZDFNNnZESXpDIiwibWFjIjoiZmY2OTRhNWJhNTA4YTYxNWVlMzc4ODg1ZjQ0MTY5ZDQwNDI1ZWMzOGUzNDhlZjQzMDZlNmQ4MjVjYjFjMzI1YSJ9

             Tuy Diệp Phàm căm ghét họ nhưng đối đầu với người Tịch Quốc, trước nay anh không dám xem nhẹ!

Ads
';
Advertisement