Nhóm của Diệp Phàm đi về phía câu lạc bộ Lôi Đình, men theo con đường ngày thường chưa được mở, rồi dọc theo cầu thang đi xuống bên dưới.
Trận đấu quyền anh chui, vì luôn xảy ra tai nạn chết người, cho nên hình thức này không được tổ chức một cách công khai minh bạch.
Hai bên lối đi, cứ năm mét lại có một người người đàn ông cường tráng đứng canh gác, nhằm đảm bảo an ninh ở đây.
Đi xuống tầng dưới, là tới một căn phòng lớn hình tròn, với một sàn đấu quyền anh tiêu chuẩn được đặt chính giữa, và lúc này đã có không ít người đang đứng vây quanh.
Khoé miệng Diệp Phàm cong lên lạnh lùng cười khi nhìn thấy sàn đấu.
Kích thước sàn đấu được giữ nguyên, chỉ có dây chắn có lực đàn hồi đã được thay bằng loại dây thép, hơn nữa bên trên sàn đấu còn treo một chiếc lồng sắt được hàn bằng thép.
Trên đó còn có không ít những vệt màu đỏ, hiển nhiên, chiếc lồng này đã dính không ít máu người!
“Wow, anh rể, đây là chuồng đấu thú à? Lại còn có cả lồng sắt?”, gương mặt nhỏ của Hàn Tử Di đỏ ửng lên vì phấn khích.
“Ha ha, cô Hàn nói cũng đúng, chiếc lồng này mà chụp xuống sẽ thành sàn đấu thú ngay, đấu người cũng chính là đấu thú!”, Hoàng Lộc Đường đứng một bên cười nói.
“Kích thích quá!”
Hàn Tử Di hiếu kỳ hỏi: “Vậy nếu như đánh không lại, cũng không chạy thoát được thì làm thế nào?”
Hoàng Lộc Đường chỉ điềm đạm cười, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Chết!”
“Á!’”
Hàn Tử Di bị doạ nhảy dựng lên, vội vàng túm chặt lấy cánh tay của Diệp Phàm, dường như nhớ lại cái đêm bị ức hiếp đó.
Nhưng sau khi nỗi sợ qua đi, niềm hưng phấn liền trở lại, thậm chí cô ấy còn tỏ ra rất mong chờ.
Điều này không khỏi khiến mấy người bọn họ phải cạn lời, bị thừa nhân tố bạo lực rồi.
Rất nhanh, Diệp Phàm cũng nhìn thấy người quen, người đó cũng nhận ra anh.
“Diệp Phàm, chuẩn bị dập đầu trước tao chưa? Mười cái đấy...”
Đám người này không ai khác chính là Diệp Tử Long, Hà Thế Nghiêu, Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên và Diệp Hải.
Ngoài ra còn có một người nữa, người này dáng người không cao, da ngăm đen, cơ bắp nổi cuồn cuộn, còn đeo cả băng đô và băng tay.
“Người Nam Thái?”
Diệp Phàm kích động, vì chỉ có những người tập Muay Thái mới có cách ăn vận như vậy.
Có rất ít người tập Muay Thái ở Hoa Hạ có đeo băng đô và băng tay như thế.
“Diệp Phàm, đây là Khum Pha, mày nghĩ mày có thể đỡ được mấy đòn?”, Diệp Tử Long đắc ý nói.
Đây chính là cao thủ mà hắn ta đã phải đổ cả đống tiền để mời từ Nam Thái tới, ngay cả Diệp Hải cũng không phải là đối thủ gã ta.
Nếu như không phải giá của Khum Pha quá cao thì Diệp Tử Long cũng đã giữ lại làm vệ sĩ cho mình, như vậy trong lúc hắn là hành sự sẽ không phải kiêng dè gì ai.
“Xin chào!”, Khum Pha bặp bẹ dùng tiếng Hoa Hạ để chào Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng chào lại, song Khum Pha chợt tắt nụ cười và thay vào đó là bộ mặt hung hãn: “Trên võ đài, tôi sẽ đánh chết anh!”
“Ha ha!”
Diệp Phàm cũng mặc kệ: “Anh có biết anh có giá một tỉ tệ không, đánh chết anh tôi có thể thắng được một tỉ tệ đấy, cái mạng này của anh cũng đáng tiền lắm!”
“Cho nên tôi nhất định phải đánh chết anh!”
Khum Pha mặt biến sắc, càng trở nên hung hăng hơn, quay qua liếc nhìn Diệp Tử Long.
Hoá ra bản thân gã ta lại bị mang ra để cá cược, mà lại còn đáng giá một tỉ tệ!
Sắc mặt Diệp Tử Long có chút khó coi, không ngờ Diệp Phàm lại nói thẳng ra như thế.
“Khum Pha, dốc toàn lực, tôi sẽ trả công anh gấp đôi!”
Cơ mặt Khum Pha lúc này mới dãn ra, nói: “Yên tâm đi ông chủ Diệp, không tăng tiền thì tôi cũng sẽ đập chết anh ta!”
Diệp Tử Long cười, rồi híp mắt nhìn Diệp Phàm nói: “Hy vọng mày sẽ không bị đập chết, tao vẫn còn đang đợi cái dập đầu của mày đấy, ha ha ha...”
“Hừ, anh rể tôi nhất định đánh chết anh ta!”, Hàn Tử Di tức giận nói.
“Hỗn xược!”
Hàn Bách Hào phật ý, liền ra điều giáo huấn: “Hàn Tử Di, ở đây không tới lượt cô lên tiếng, lập tức xin lỗi cậu Diệp mau!”
“Gia chủ nhà họ Hàn còn phải đi ôm chân kẻ khác mà còn không thấy mất mặt hả, buồn nôn!”
“Khốn nạn!”
Miệng lưỡi sắc bén của Hàn Tử Di đã lập tức chọc điên Hàn Bách Hào.
“Tôi là gia chủ nhà họ Hàn, ngày nào cô còn là người nhà họ Hàn, thì phải nghe theo lời của tôi, tôi cảnh cáo cô lần nữa, lập tức xin lỗi cậu Diệp ngay!”
Hàn Tử Di không sợ gì: “Không phải anh đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Hàn rồi sao? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải nghe lời của anh? Đồ nịnh đầm!”
Hàn Tử Di không phải là Hàn Tuyết, cô ấy cũng chẳng nghĩ xem sẽ gây ra hệ quả gì, cũng không để ý tới thanh danh nhà họ Hàn. Cô ấy chỉ thấy bực bội khi nghe Hàn Bách Hào hạ nhục Diệp Phàm.
Hàn Bách Hào lại càng hung hăng hơn, Diệp Phàm liếc nhìn gã ta: “Nếu như anh còn dám nói, tôi sẽ vứt anh vào trong cái lồng trên đó rồi cho anh một trận luôn đấy, anh có tin không hả?”
“Cậu!”
Hàn Bách Hào vừa giận vừa xấu hổ, nhưng lại không buông được lời dằn mặt nào, vì gã ta chỉ có đường chết nếu đánh nhau với Diệp Phàm.
“Ha ha, rôm rả gớm nhỉ, tụ tập hết ở đây à...”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền tới, tất cả mọi người đều quay đầu ra nhìn, Hàn Tử Di sau khi nhìn thấy người vừa bước vào, liền chạy tới ôm chặt cánh tay người đó.
“Chị Thanh Thanh, chị cũng tới đấu võ sao?”
Hoắc Thanh Thanh nhéo Hàn Tử Di một cái, cười: “Đánh cái đầu em ấy, chị chỉ tới xem thôi...”
Một bên khác, nhóm của Diệp Tử Long cau chặt mày, đặc biệt là Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên, sắc mặt trông khó coi vô cùng.
Hàn Tử Di lại có quan hệ thân thiết với Hoắc Thanh Thanh như vậy, phải biết rằng đây là con gái lớn nhà họ Hoắc.
“Cô Hoắc...”, trong khi những người khác vẫn còn ngơ ra thì chỉ có Hoàng Lộc Đường kịp phản ứng lại, ông ta chào Hoắc Thanh Thanh một cách thân thiết và có phần tôn kính.
Hoắc Thanh Thanh chào lại: “Ông Hoàng, lâu rồi không gặp!”
“Chú ba của tôi mấy ngày tới sẽ tu luyện xong, tới lúc đó tôi sẽ báo lại tin cho ông hay...”
Hoàng Lộc Đường nghe thế không khỏi kích động, nhưng hai người bọn họ cũng không giải thích gì thêm.
Ở thành phố Cảng này, nhà họ Đàm có quyền, nhà họ Hoắc có võ, nhà họ Thượng Quan có tiền, và võ đường là bá chủ thế giới ngầm. Nhà họ Hoắc có địa vị rất cao trong tất cả các võ quán ở thành phố Cảng.
“Nhà họ Hoắc các cô cũng muốn tham gia trận đấu lần này sao?”, Diệp Phàm hỏi.
“Đương nhiên, làm sao có thể thiếu nhà họ Hoắc chúng tôi được, bởi chúng tôi là một trong những nhà tổ chức của trận đấu này!”, Hoắc Thanh Thanh cười nói.
“Trận đầu tiên, võ quán Truy Phong quyết đấu với võ quán Hồng Châu!”
Ngay lúc này người dẫn chương trình đứng trên sàn đấu hung dũng tuyên bố.
Tiếng vỗ tay la hét của người xem vang dội một vùng.
Hai võ sĩ vững bước xuất hiện trước ánh đèn chói loá.
Nhưng chiếc lồng treo phía bên trên vẫn chưa bị hạ xuống, chứng tỏ đây không phải trận chiến sinh tử.
Các trận đấu lần lượt bắt đầu, tuy không có trận chiến sinh tử, thế nhưng máu me cũng tung toé khắp sàn đấu, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy vô cùng kích thích rồi.
“Diệp Phàm, người Tịch Quốc tới rồi”, đột nhiên Hoắc Thanh Thanh vỗ vai Diệp Phàm, rồi chỉ về hướng lối đi vào.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có một đám người đi tới, Thượng Quan Diên Vũ bất ngờ xuất hiện cùng đám người đó.
Ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng lại là cái nhìn vô cùng gay gắt.
Để nói cho những người Tịch Quốc đó biết rằng, võ thuật của Hoa Hạ luôn đứng trên Tịch Quốc một bậc!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất