“Ha, đám người Tịch này thật kiêu căng, còn chưa vào trận đã khoác lác sẽ đánh bại võ đạo thành phố Cảng của chúng ta”.
Hoắc Thanh Thanh cười mỉa: “Đây không phải là sự sỉ nhục võ đạo thành phố Cảng, mà là sỉ nhục Hoa Hạ, thật muốn dùng dao xiên chết chúng!”
“Cô Hoắc không cần lo lắng, trong chuyện này các võ quán có tiếng ở thành phố Cảng đều rất đồng lòng, sao có thể để mấy thằng nước Tịch nhục mạ Hoa Hạ của chúng ta!”
Hoàng Lộc Đường lên tiếng, vô cùng tự tin.
Diệp Phàm đứng cạnh im lặng không nói gì, anh có thể đoán được các võ quán lớn ở thành phố Cảng chắc chắn sẽ chịu thiệt, chịu thiệt lớn luôn!
Phải biết rằng, trong những kẻ tra tấn Ichiro Kato đến chết, có một võ sĩ mạnh tương đương với cao thủ bậc thứ ba của ám kình.
Mà Hoàng Lộc Đường mới chỉ đến bậc thứ tư của ám kình đã bị Diệp Phàm đánh cho tơi bời, bị treo trên tường súng như một bức tranh rách.
Như vậy có thể tưởng tượng ra, những người nước Tịch phái đến lần này, ít nhất cũng phải tương đương bậc thứ tư, thứ năm của ám kình, thậm chí là cao thủ có cấp bậc cao hơn nữa.
“Anh Thượng Quan, anh nói xem cái tên ngông cuồng kia sẽ đến không?”
Một người đàn ông mang vẻ mặt hung hăng dữ tợn hỏi Thượng Quan Diên Vũ, nếu trong bọn họ có người giết được Diệp Phàm, báo thù cho Yuichi Kato, thì khi về gia tộc chắc chắn sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.
“Yehe – kun, tôi đã tung tin rồi, đến hay không không nói chắc được”.
“Nhưng mong rằng Yehe – kun đừng nói những lời lăng nhục người Hoa Hạ, điều đó sẽ khiến danh tiếng nhà Thượng Quan bị tổn hại”.
Thượng Quan Diên Vũ không nói thẳng Diệp Phàm chắc chắn đến, nếu không sẽ khiến tên người Tịch này sinh lòng hoài nghi.
Trước lời cảnh cáo của Thượng Quan Diên Vũ, đối phương chỉ thờ ơ gật gật đầu, hiển nhiên là không hề để tâm đến.
Là người Hoa Hạ, trong lòng hắn cũng rất phẫn nộ.
Nhưng bây giờ nhà Thượng Quan không phải do hắn làm chủ, hắn cũng lực bất tòng tâm.
Không khí người Tịch bước vào sàn đấu không hề bình lặng, ngược lại càng ngày càng kịch liệt hơn, những người đến xem đấu chẳng còn quan tâm đến xếp hạng của các võ quán.
Cái họ quan tâm là có áp chế được người Tịch, có thể xỉ vả võ thuật nước Tịch được hay không!
“Trận thứ bảy… Khổng Bằng đầu trọc đấu với Thiết Sơn của võ quán Phong Lôi!”
Giọng nói hùng dũng của MC vừa dứt, bên dưới khán đài liền dậy lên tiếng huyên náo.
Khổng Bằng đầu trọc, là ai thế?
Trần đấu quyền anh này tuy rằng liên quan đến chuyện xếp thứ hạng giữa các võ quán nhưng cá nhân cũng được quyền tham gia.
Trong này không hiếm những người giàu có, bọn họ cần tìm vệ sĩ có võ công cao cường, nếu có thể tìm được cao thủ ở đây thì đúng là một công đôi việc!
Khổng Bằng mặt đen như đít nồi đứng đậy, đôi mắt hung hãn lườm Hàn Tử Di một cái, chuyện báo danh vừa rồi là do đệ tử của Hoàng Lộc Đường là Lý Thiên Kỳ cùng Vân Sơn làm.
Do Lý Thiên Kỳ từng gây phiền phức cho Hàn Tử Di, khiến hắn thấy áy náy nên trước sự đòi hỏi mãnh liệt của Hàn Tử Di đã sửa tên Khổng Bằng nhà họ Khổng thành Khổng Bằng đầu trọc.
“Anh rể, Khổng Bằng sẽ không trách em chứ…”, Hàn Tử Di hơi xấu hổ, cảm thấy bản thân đã đùa quá chớn.
Diệp Phàm bật cười: “Có anh đây, không sao, nhưng ra ngoài như này thì cẩn thận bị người ta bắt đánh cho trận đấy”.
Hàn Tử Di đỏ mặt: “Hứ, có anh rể ở đây ai dám bắt em chứ?”
Cùng với giọng nói của MC, từ phía võ quán Phong Lôi có một người đàn ông trẻ tuổi cường tráng bước lên sàn đấu, trên mặt mang vẻ khinh khỉnh không coi ai ra gì.
Gã chưa từng nghe nói đến cái tên Khổng Bằng đầu trọc này.
“Vãi, đây là Khổng Bằng đầu trọc á, tao còn tưởng là ai ghê gớm lắm cơ, anh ta là ai thế?”
“Đẹp trai quá, cái đầu nhẵn bóng đó trông đáng yêu đấy chứ”.
“Ê, mấy người xem các cô nhà giàu bên kia đi, mắt sáng như đèn pha luôn, tên đầu trọc này mặc áo cà sa, là hòa thượng hả, hay đang chơi trò cosplay?”
Khổng Bằng vừa lên sàn đấu, bốn phía liền xôn xao tiếng bán tán, khiến mặt anh ta u ám vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn quanh, quả thật nhìn thấy cặp mắt sáng quắc của mấy cô gái nhà giàu kia làm anh nổi hết da gà.
Lục Tĩnh Tiêu từng nói người nhà họ Khổng ai cũng rất xinh đẹp động lòng, tuấn tú lịch thiệp.
Nếu không thì con trai cả cũng chẳng cưới con gái nhà họ Lâm giàu sang quyền thế, con trai thứ hai lại cưới được con gái nhà họ Lục giàu có quyền lực.
Thiết Sơn đứng đối diện thấy Khổng Bằng không ngừng run rẩy, suýt nữa nhịn không được mà bật cười thành tiếng, còn chưa bắt đầu đánh đã sợ tè ra quần à, vậy có cần tiếp tục nữa không?
“Thằng nhãi, cút xuống đi, đây không phải chỗ chơi của mày, chỗ mấy bà mấy cô giàu có kia chưa mới hợp với mày, ha ha ha…”
Giọng của Thiết Sơn rất lớn, lập tức xung quanh vang lên tiếng cười đùa.
Khổng Bằng hít sâu một hơi, từ sau khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự, anh ta chưa từng thật sự động tay động chân đánh đấm bao giờ.
Vốn cho rằng đời này bản thân không có khả năng đánh lên Thiếu Lâm Tự, đòi lại công bằng cho mình, nhưng khi gặp được Diệp Phàm, anh ta mới lấy lại tự tin.
Trận đấu này, coi như là trận đầu tiên để đánh về Thiếu Lâm!
“Xoẹt”.
Khổng Bằng thẳng tay xé toạc áo trên người mình mà sau đó toàn thân anh ta rung lên mãnh liệt, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng vù vù, giống như không khí đang gầm vang dữ dội.
Diệp Phàm gật đầu, những lời lần trước anh chỉ bảo cho Khổng Bằng có ích cho anh ta rất nhiều, đây chính là bước đột phá, đạt được đến bậc thứ tư của ám kình.
Toàn thân anh ta chắc khỏe, không chút mỡ thừa khiến không ít người trố mắt ra nhìn.
“Vãi thật, đây là cao thủ đấy…”
“Nội lực thật đáng gườm, tiếng rung chuyển vừa rồi rõ rệt quá, chả lẽ là cao thủ bí ẩn?”
Vẻ mặt Thiết Sơn cứng lại, lập tức thu vẻ khinh thường ban nãy, thay vào đó là sự nghiêm túc cẩn thận.
“Anh tên là Thiết Sơn phải không, hai phút không đánh ngã anh, tôi nhận thua!”
Toàn thân Khổng Bằng phát ra sự bá đạo, ngang ngược, nói câu khiến Thiết Sơn nổi giận.
“Thằng nhãi không biết trời cao đất dày, tao phải xé rách cái mồm mày!”
Thiết Sơn giận dữ kêu to một tiếng, lao như tên bắn về phía Khổng Bằng, quét chân tấn công vào dưới người Khổng Bằng.
Không Bằng vững như bàn thạch, đợi đường chân kia gần đánh vào người thì anh ta bật nhảy vọt lên, hai tay nắm lại đấm vào ngực Thiết Sơn.
“Vãi chưởng, La Hán Quyền!”
“Võ công Thiếu Lâm!”
Khán đài kích động tột cùng, tiếng cảm thán xuýt xoa vang lên không ngớt, La Hán Quyền của Thiếu Lâm, ai ai mà không biết chứ, hơn nữa ở đây lại đều là những người si mê võ thuật.
Khổng Bằng vừa ra tay liền bị nhận ra ngay.
Thiết Sơn tái mặt, vội đưa tay lên đỡ, nhưng tốc độ vẫn không thể bằng.
“Bịch”.
Cả người gã cứ thế bị đánh bật ra, đập mạnh vào lan can sắt mới dừng lại.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, tất cả đều há hốc mồm nhìn, tuy rằng võ công Thiếu Lâm nổi danh bậc nhất, lại là cội nguồn của phái Thiền Tông, nhưng cũng không đến mức vừa lên đã hạ knock-out đối thủ chứ?
Thiết Sơn vừa giận vừa thẹn, đập mạnh tay xuống sàn đấu rầm một tiếng, lần nữa đứng dậy xông về phía Khổng Bằng.
“Anh rể, sao Khổng Bằng biết võ công của Thiếu Lâm?”
Hàn Tử Di hưng phấn hỏi: “Trước đây anh ta là hòa thượng sao?”
Diệp Phàm cười: “Đúng vậy”.
“Wao, võ công của Thiếu Lâm đó, em cũng muốn học”.
Hàn Tử Di dán mắt nhìn, Hoắc Thanh Thanh thấy vậy liền bật cười ha hả: “Vậy em làm ni cô đi, chắc chắc là học được”.
“Hả… không được”.
Hàn Tử Di dẩu môi: “Làm ni cô thì sao gặp được anh rể nữa, em không làm đâu”.
“Có phải em thích anh rể của em không? Đừng quên em là em vợ đó nha…”
“Phi phi phi, chị Thanh Thanh nói linh tinh gì thế, đáng ghét…”
Đột nhiên Diệp Phàm lên tiếng, giây tiếp theo trên sàn đấu vang lên hai tiếng động nặng nề.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất