Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Tay Khổng Bằng như cánh tay vượn, trong lúc ra thế quyền phát ra âm thanh trầm bổng như vụt vào gió.  

             Thông Bối Quyền của Thiếu Lâm, vai thả lỏng, ra đòn dựa vào khuỷu tay, khí lực tạo nên một đường cương mãnh vững vàng.  

             Quyền đánh như pháo bắn đập vào người Thiết Sơn làm gã tạo thành một đường cong parabol bay thẳng ra khỏi sàn đấu,   

             “Đầu trọc…Đầu trọc…”  

             Sau phút giây im ắng, khán đài bùng nổ lên tiếng hoan hô, đặc biệt mấy cô gái giàu có đang ngồi cùng nhau càng hò reo nhiệt tình, những đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn chằm chằm Khổng Bằng.  

             Khổng Bằng thấy vậy liền sợ run người, mấy cô nhà giàu kia đáng sợ quá, anh ta tuy không xuất gia nhưng cũng là đệ tử của Thiếu Lâm.  

             “Đứng lại!”  

             Đang định quay người bước xuống sàn đấu thì có một tiếng quát từ hàng ghế khán đài vang lên, bước chân của Khổng Bằng dừng lại, giọng nói xuất phát từ chỗ ngồi của võ quán Phong Lôi.  

             “Thằng nhãi, chỉ là một cuộc so tài thôi mà mày lại ra tay nặng như vậy, thực sự là quá tàn độc!”, người đang đứng giận dữ quát lớn Khổng Bằng.  

             Người này khoảng hơn ba mươi, sắc mặt u ám.  

             Khổng Bằng nhìn hắn ta, bình thản nói: “Trên sàn đấu võ, quyền cước không có mắt, anh nói ra tay nặng, người còn chưa chết, sao có thể nói là nặng?”  

             Giọng của Khổng Bằng không lớn nhưng chốc lát vang vọng hết khán đài.  

             “Vãi thật, tên trọc đầu này kiêu căng quá, đồ ngu…”  

             “Tên nhóc này có khả năng từng là đệ tử không xuất gia của Thiếu Lâm Tự, võ công hắn dùng đều là võ công Thiếu Lâm, hắn đúng là quá kiêu căng ngạo mạn…”  

             Tiếng chê bai vang lên không ngớt, đều cho rằng Khổng Bằng rất tự phụ, anh chàng lén đánh mắt ra hiệu với Diệp Phàm, khiến Diệp Phàm hết nói nổi.  

             Tự ra cái vẻ ta đây tài giỏi à?  

             “Thằng ranh ăn nói ngông cuồng, mày đã đánh thương sư đệ của tao, tao muốn đấu với mày, mày có dám không?”, người đàn ông nóng giận cực đỉnh, vừa nói vừa như muốn đi lên sàn đấu luôn.  

             “Mời!”  

             Khổng Bằng không nhiều lời, Diệp Phàm nói hôm nay anh phải thách thức bản thân.  

             Sau khi người đàn ông lên sàn đấu, hai tay hắn ôm quyền, xương khớp kêu lên răng rắc: “Tên tao là Phương Định, hôm nay phải dạy dỗ thằng nhãi không hiểu phép tắc như mày thật đàng hoàng!”  

             Khổng Bằng mặt lạnh như băng: “Nói năng ngông nghênh, võ quán Phong Lôi của anh cũng chỉ có vậy mà thôi!”  

             “Hỗn láo!”  

             Phương Định phẫn nộ, sỉ nhục võ quán Phong Lôi còn nghiêm trọng hơn là sỉ nhục hắn.  

             Không thèm để ý đến những chiêu thức lòe loẹt, Phương Định trực tiếp ra tay, đánh vào ngực của Khổng Bằng.  

             “Bịch”.  

             Trên sàn đấu vang lên tiếng bịch nặng nề, hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra ngay, trong chớp mắt Phương Định nhảy vọt lên, quét chân đá vào đỉnh đầu Khổng Bằng.  

             Cả quá trình diễn ra dứt khoát gọn gàng.  

             Khổng Bằng đưa hai tay lên đỡ, bước chân lùi lại sau.  

             Người xem lặng ngắt như tờ, Phương Định rõ ràng là mạnh hơn Thiết Sơn rất nhiều!  

             Mấy cô nhà giàu vừa kêu to tiếng nhất lúc này lo lắng đầy mặt, lo khuôn mặt điển trai của Khổng Bằng sẽ bị đánh thành cái đầu heo.  

             “Nhãi con, mày nên biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”  

             Phương Định cười gằn, lại tấn công một cách cuồng bạo, dường như có vô số đòn chân đang đá vào người Khổng Bằng.  

             Khổng Bằng lại lùi về sau, trong thời gian ngắn ngủi mà đã lùi hơn hai mét, cuối cùng va phải lan can sắt ở đằng sau, không còn đường nào lùi nữa.  

             “Anh rể, có khi nào Khổng Bằng sẽ thua không?”, Hàn Tử Di lo lắng hỏi, cô không muốn Khổng Bằng bị thương.  

             Diệp Phàm bình thản cười: “Trong trận đấu không thể nói trước điều gì, bình tĩnh xem tiếp đi!”  

             Hàn Tử Di ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, nhưng không đến năm giây sau lại quay sang hỏi Hoắc Thanh Thanh.  

             Diệp Phàm cạn lời, cái tính này mà còn đòi học võ? Học nhảy có khi còn hợp hơn.  

             Trên sàn đấu, hai người anh tiến tôi lùi liên tục, lúc mới đầu sức lực của Phương Định vô cùng sung mãn, nhưng sau đó không duy trì được thể trạng, Khổng Bằng lại dần dần chiếm được thế cân bằng.  

             Tất cả những ai ngồi dưới khán đài đều cảm thấy sục sôi bầu nhiệt huyết, mấy cô nhà giàu kia đều bắt đầu hoan hô cổ vũ.  

             “Koji – kun, Shusang – kun, lát nữa chúng ta ai lên trước?”, tại chỗ ngồi của nhà họ Thượng Quan, ba người Tịch nóng lòng muốn lên đánh.  

             “Ha ha, cần ba người chúng ta sao?”  

             Kato Shusang cười khinh khỉnh: “Tôi cảm thấy, chọn bừa một người trong chúng ta cũng đủ đánh bại toàn bộ chúng, ha ha ha…”  

             Ba người phát ra tiếng cười chói tai, những người gần đó lập tức trừng mắt nhìn, đám người Tịch này phách lối quá rồi.  

             Hai người trên sàn đấu cũng bước vào hiệp cuối, Phương Định là đại đệ tử của võ quán Phong Lôi, bốn tuổi đã bắt đầu học võ, thời gian học nhiều hơn Khổng Bằng gần bảy năm trời.  

             Cho nên, kết quả là hai người hòa.  

             “Keng…keng…keng…”  

             Tiếng chuông reo vang lên báo hiệu trận đấu kết thúc.  

             Không ai đánh lại được đối phương, nếu còn muốn đánh tiếp trừ khi ký thỏa thuận sinh tử.  

             “Đã nhường rồi!”, Khổng Bằng cười lớn, đánh rất sảng khoái thỏa mãn.  

             “Hừ!”  

             Nhưng Phương Định lại chẳng vui vẻ như thế, đối với hắn mà nói không thành công dạy dỗ Khổng Bằng một trận, chính là thua rồi!  

             Còn quán chủ của võ quán Phong Lôi, tuy rằng cũng một mặt u ám nhìn Khổng Bằng trừng trừng, nhưng lại không thể bỏ thể diện mà đấu với một tên nhóc.  

             “Cảm thấy sao?”, Khổng Bằng quay về, Diệp Phàm hỏi.  

             “Rất tốt!”  

             Diệp Phàm cười nhẹ: “Nghỉ ngơi trước đi!”  

             Lúc này, MC lại bước lên sàn đấu, giọng nói hùng hồn:  

             “Mọi người, thời khắc kịch tính nhất, đặc sắc nhất đến rồi, các bạn người nước Tịch không ngại băng qua đại dương đến với thành phố Cảng của Hoa Hạ chúng ta, cùng chúng ta giao lưu võ thuật”.  

             “Chúng ta là nước chủ nhà, hãy cùng nhiệt liệt chào mừng các bạn người Tịch…”  

             “Chát chát…chát chát…”  

             Người MC vô cùng ngượng ngùng, tiếng vỗ tay lác đác về cơ bản đều là tiếng vỗ của anh ta.  

             “Mẹ mày, đưa micro đây!”, lúc này Kato Shusang – người được chọn làm đại diện cho người Tịch bước lên sàn đấu, cứ thế giật lấy micro trong tay MC.  

             Đầu tiên là gã nhìn một vòng, đột nhiên giơ ngón tay cái chỉ lên, rồi lại dứt khoát hướng xuống!  

             Vẻ mặt gã khinh khỉnh, dùng tiếng Hoa Hạ lơ lớ nói từng lời từng chữ một: “Võ thuật Hoa Hạ, nói theo cách các người thì chính là khoa tay múa chân!”  

             “Khốn kiếp!”  

             “Láo toét!”  

             “Thằng người Tịch kia, mày dựa vào đâu mà ngang ngược như thế, con mẹ nhà mày…”  

             “Mẹ nó, đừng cản tôi, tôi phải ** nó, vì nước rửa nhục!”  

             Tiếng la mắng chửi rủa vang lên, ai ai cũng kích động vô cùng, hận không thể lập tức xông lên băm vằm Kato Shusang.  

             Kato Shusang vẫn một mặt khinh thường, những người này mắng càng lớn càng chứng tỏ sức mạnh yếu kém, chỉ giỏi đấu võ mồm.  

             “Anh rể, lên đập hắn đi, kiêu căng đến cùng!”, Hàn Tử Di giận đến đỏ gay mặt mũi.  

             Diệp Phàm cười: “Đừng vội, sẽ có người lên đấu ngay”.  

             Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì có một thanh niên trẻ tuổi đứng dậy bước lên sàn đấu.  

             Diệp Phàm sững lại, không ngờ là đại đệ tử của Hoàng Lộc Đường, Vân Sơn.  

             “Quán chủ Hoàng, ông để Vân Sơn lên là để rèn luyện tính cách cậu ta hay là rèn luyện năng lực chịu đòn của cậu ta?”  

             Hoàng Lộc Đường ngẩn người, cười khổ nói: “Diệp Phàm coi trọng đám người Tịch như vậy sao? Vân Sơn vừa đột phá, đạt được đến bậc thứ ba của ám kính, không có yếu đuối như anh nói đâu!”  

             Diệp Phàm không nói nữa, mới bậc thứ ba của ám kình đã dám lên đấu, đây là tự tìm đường chết mà.  

             Không đợi anh trả lời, Hoàng Lộc Đường nói tiếp: “Chúng tôi bốc thăm, quyết định võ quán nào đấu đầu tiên, võ quán Chấn Uy của tôi bốc trúng cái đầu, trận đầu tiên Vân Sơn lên đấu, dù sao cũng không thể để tôi lên chứ nhỉ!”  

             “Ông…”  

             Diệp Phàm bất đắc dĩ: “Ài, quán chủ Hoàng, thể diện không quan trọng, chuẩn bị sau khi đấu xong đưa Vân Sơn đến bệnh viện đi”.  

             “Bịch”.  

eyJpdiI6InA4RWo2Tlo4dHZ0Y3luUU1DM2dGQkE9PSIsInZhbHVlIjoidzB1TnNtTHFLTkVKMUY2QW5BZWFib1ZVZGs0cmcrWDFPRXByUkZ6aTBGcTVuaHRSYVk1SlZvVHpRbjl6b2lTZk04cXNRQVFzdnhXTVdneDI4MmtsUGx4bkhSMmdcL25qdmtBTUZcL01BajFvY3Z3WlVRUGMzVVNERUdlU1wvb2gzM08zakVLVFZueEVuZjd4Z1k1ejJNNythR2dCbnBHeUVneHBcL2s3QVc2NmJJcmpWVDZvZ0I0STMrSXBSclZiSEZXQVJ1TFpzYUFIYjRMVTJtOTVvZkJPTlhSVlo4eVJVdVdOMWNxcytvQ0xya2JoOWJoeVlVOUVyejZxTytlS1k5UTBOcXFcL1NsU2ZzZlJxc3RTeUNib1U2XC96ZkdWdXpsQzNEMTUyTzU3NTRlT3lSN2JlUFo4ZjdtNkVmbzBPaUwzWGpBa0tCK0FRXC8yMmxOZFhMVStoWnZZT1VKWEt3NTNNXC94aWYrRUxHK1ZzZTB5dzBCd3RQWDhmMFRSK1VsWkRJeWo1ZWc0WEZaZ2g2Sjd6aTJGTlVoNHh3PT0iLCJtYWMiOiIwZDdlZDRlOTQxZGRiYzgyZjg1NDA0YWU0NGJjYTgyNzExMTRiNzA0MmMyYTZjZmQzZjc2ODU0YzAyODZiYjhhIn0=
eyJpdiI6ImVRZ2h3Q3VIWGl1ZktRQ0VVRFpRTGc9PSIsInZhbHVlIjoiMDI4RjlGcFo5Z3dzM29tVTQzWmV5bW5sYnMxN1JYbjN4UzFDSUJBcnpYWlRhdm40TCtaRytLYUhlMmNCUlBzRXUzWFwvUjNhdGVxQmRKZWlxdzZ6alRXb3lUZXZBNXdWYURCNGY4MHVkRERibUhidURkY3plRUF0Q1FZRnZHVU9tN1djRWxLTEUxeFQ5Z0NZOTliRlo2QUkzZXowYmJvTUJnWm9keVhyTlFad3NXSjFncmtUTGxiRHdQOVAwcDI0YVhTclN6OHhLcEo5NnpOYWpqQ0xReEE9PSIsIm1hYyI6IjdjN2RiZTEwZDk3MWE0ZDE0M2ZiMmFkY2ZmMWI4ODlkYWRlZWQzOThlZDM1ZWEyOTI5ZjU4Zjk1MGQ2YjBmZjgifQ==

             Hoàng Lộc Đường vội vàng đứng bật dậy.

Ads
';
Advertisement