Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Yên tĩnh không một tiếng động.  

             Mọi người trợn to mắt nhìn Vân Sơn đang nằm dưới võ đài phun máu tươi, thậm chí còn thoáng run rẩy.  

             Hai chiêu, trực tiếp KO.  

             "Ôi chao..."  

             "Người Tịch này thật mạnh, chúng ta còn phần thắng sao?"  

             “Khó nói, nhưng thành phố Cảng có nhiều người tài ba, chẳng lẽ không có người đánh lại một tên người Tịch sao?”  

             "Muốn lên đài ghê nha, đáng tiếc tôi không có thực lực..."  

             Tiếng bàn tán nổi lên bốn phía, Hoàng Lộc Đường chạy như bay đến bên người Vân Sơn: "Vân Sơn, con có sao không?"  

             "Khụ khụ... không sao ạ! Xin lỗi vì làm sư phụ bẽ mặt..."  

             Mặt Vân Sơn tái nhợt, bên miệng tràn đầy máu tươi. Hoàng Lộc Đường lo lắng xốc áo anh ta lên, vừa thấy cảnh tượng dưới lớp áo thì lập tức giận không kiềm được!  

             "Khốn kiếp!"   

             Vân Sơn gãy hai cái xương sườn, trước ngực là một mảnh xanh tím.  

             Lý Thiên Kỳ vừa lúc chạy tới, thấy vết thương của đại sư huynh nghiêm trọng như vậy cũng hận không thể ngửa đầu thét dài, sau đó lên đài liều mạng.  

             "Thiên Kỳ, con mang Vân Sơn đi bệnh viện kiểm tra trước, thầy đi đòi lại công bằng cho sư huynh của con!"  

             Hoàng Lộc Đường nổi giận, tiếng nói cũng rét lạnh.  

             "Sư phụ, con không sao, sư phụ để đệ tử ở lại xem chiến đi!", Vân Sơn nói, anh ta muốn thấy người Tịch kia cúi đầu trước Hoàng Lộc Đường.  

             "Được rồi, vậy con kiên nhẫn một lát, thầy đi đòi lẽ phải!"  

             Hoàng Lộc Đường gầm lên một tiếng, chân dậm mạnh lấy đà, lao lên trên võ đài cao ba mét nhanh như tia chớp.  

             "Baka*, đúng như lời người Hoa Hạ các người nói, đánh nhỏ thì già ra mặt. Nhưng vẫn là tới chịu chết mà thôi. Ha ha ha..."  

             Kato đứng trên võ đài cười ngông cuồng, nhìn Hoàng Lộc Đường vừa xông lên võ đài đầy khinh bỉ. Có đồ đệ như vậy thì sư phụ có thể khá hơn tới mức nào?  

             "Thằng người Tịch kia, đừng vội ngang ngược, xem tao xử lý mày đây!"  

             Hoàng Lộc Đường đưa hai tay lên, tựa như móng vuốt sắc bén của mãnh hổ xuống núi, mạnh mẽ đánh lên.  

             "Hổ quyền của ông Hoàng lại tiến bộ rồi. Tiếp tục tăng thêm có khi còn nghe được tiếng hổ gầm."  

             "Đúng thế, một quyển công pháp thiếu sót mà ông ta có thể luyện đến mức này, giữa mấy người cùng tuổi chúng ta mà nói, ông Hoàng coi như không ai sánh bằng rồi."  

             Vài vị quán chủ võ quán bình tĩnh thảo luận, vốn ban nãy còn lo lắng, vừa thấy Hoàng Lộc Đường ra tay liền tiêu tan cả.  

             "Diệp Phàm, quán chủ Hoàng này thế nào?" Hoắc Thanh Thanh hỏi.  

             Diệp Phàm đáp không do dự: "Thua là chắc!"  

             "Anh xem trọng người Tịch kia đến vậy à?", Hoắc Thanh Thanh thoáng bất ngờ.  

             "Không phải xem trọng, mà thực lực quán chủ Hoàng không cao, năng lực thực sự của võ sĩ người Tịch này có lẽ tương đương với ngũ đạo ám kình của chúng ta. Hơn nữa sức mạnh dồi dào, có thể nhẹ nhàng mà thắng quán chủ Hoàng. Ngược lại, tuy Hoàng quán chủ cũng là ngũ đạo ám kình nhưng đại khái là vừa đột phá chưa lâu, còn chưa hoàn toàn nắm giữ chuẩn xác lực lượng mới của mình. Người Tịch này rất thông minh, không ngừng né tránh chính là vì muốn nhìn ra chiêu thức của quán chủ Hoàng. Có câu nói rất đúng, đại đạo chí cao là đại đạo vô hình, quán chủ Hoàng thua chắc rồi!"  

             Nghe Diệp Phàm nói xong, Hoắc Thanh Thanh rơi vào suy nghĩ sâu xa, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm.   

             Rõ ràng tuổi tác không chênh nhau là bao, Diệp Phàm lại cứ như một Tông sư giới võ thuật vậy, tri thức võ học mở miệng là ra.  

             "Đúng là một người khó lường...", Hoắc Thanh Thanh thầm nhủ trong lòng, Hàn Tử Di như phát hiện cái gì, vỗ mạnh Hoắc Thanh Thanh một cái.  

             "Đáng ghét, muốn bị đánh à?" Hoắc Thanh Thanh giật mình, tức giận nói.  

             Hàn Tử Di cười hì hì: "Chị Thanh, chị nhìn trúng anh rể em đấy à? Chị nhìn anh ấy chằm chằm như muốn ăn anh ấy luôn ý!”  

             “Mà em phải nhắc chị nhớ nha, anh rể em giỏi giang như vậy, tuy em không ngại anh ấy tìm mấy bà hai, nhưng chị chỉ được làm lẽ thôi, chị gái em mới là bà cả..."  

             Hoắc Thanh Thanh đỏ mặt, giận dỗi nói: "Nói nhăng nói cuội cái gì đấy. Thích quỷ cũng không thích anh ấy, chị xé miệng em ra bây giờ!"  

             "Ây da da, nhưng ánh mắt chị nhìn anh ấy lúc nãy ấy, chậc chậc..."  

             Hai người lập tức vui đùa trêu cợt, chờ tới khi Hàn Tử Di thở hổn hển van xin, Hoắc Thanh Thanh mới buông tha.  

             Diệp Phàm ngồi một bên, trong lòng cảm khái muôn vàn: "Thật là một cô em vợ rộng rãi, còn cho anh rể cưới vợ lẽ nữa chứ..."  

             Mà mấy người có tâm thấy hai cô gái như vậy không nhịn được ghi nhớ bộ dáng của Hàn Tử Di. Cô gái này quan hệ rất thân thiết với đại tiểu thư nhà họ Hoắc, sau này gặp phải thì đừng chọc vào.  

             Trên võ đài, Kato Shusang cười to một tiếng: "Người Hoa Hạ, ông không được rồi, đổi người mạnh nhất của các người lên đây!"  

             "Khoác lác!"  

             Hoàng Lộc Đường tức giận mắng, nhưng trong lòng ông ta cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên. Từ đầu tới giờ mới qua vài phút, nhưng ông ta đã chuyể từ thế chủ động tấn công sang phòng thủ.  

             Kato Shusang lại từ thủ chuyển công, mưa rền gió dữ ập về phía ông ta.  

             Mấy quán chủ võ quán vừa rồi còn nói nói cười cười lúc này đã nghiêm trang lại. Nếu Hoàng Lộc Đường thua, mấy người họ lên đài cũng không khá khẩm hơn là bao.  

             Chẳng qua, dựa theo quy định thì bọn họ vẫn phải lên, nếu bỏ quyền thì chỉ càng nhục nhã mà thôi.  

             "Ha ha ha, anh Thượng Quan, võ đạo của người Hoa Hạ thật không ra gì, nãy giờ tôi còn chưa nóng người nữa", Kato Shusang đứng giữa võ đài châm chọc.  

             Thượng Quan Diên Vũ cười nhạt, không tiếp lời đối phương, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ngột ngạt.  

             "Thua rồi!"  

             Diệp Phàm lắc đầu, Hoàng Lộc Đường không thể thay đổi kết cục.  

             "A..."  

             Hoàng Lộc Đường rống to, lại không ngăn được một chân đạp về phía mình, cả người bị đánh văng về phía rào chắn.  

             "Rầm..."  

             "Phụt!"  

             Kato Shusang vừa vươn chân, Hoàng Lộc Đường liền bay khỏi võ đài, người còn chưa rơi xuống mà máu trong miệng đã trào ra.  

             Lý Thiên Kỳ đang chăm sóc Vân Sơn thấy cảnh này thì mắt trợn như muốn nứt, vội nhanh chân chạy tới đỡ được Hoàng Lộc Đường.  

             "Thầy, thầy sao rồi?"  

             "Khụ khụ, không chết được... đỡ thầy đi thôi..."  

             Sư phụ đệ tử đều bị thương nặng, không khí dưới võ đài lặng ngắt, mọi người đều hoảng hốt không thôi.  

             Chẳng lẽ võ đạo của Hoa Hạ xuống dốc? Thật sự kém nước Tịch hay sao?  

             Trên võ đài, Kato Shusang nhìn người Hoa Hạ dưới đài mang dáng vẻ nặng nề thì cười khinh bỉ: "Gọi người mạnh nhất ra đây, đám rác rưởi thì đừng lên, lãng phí thời gian!"  

             "Láo xược!"  

             "Kiêu căng!"  

             "Thằng người Tịch này thật ngông cuồng! Ai đi lên dạy bảo hắn ta đi, tôi cho người đó 200 ngàn."  

             "Xì, 200 ngàn còn dám nói ra miệng à? Tôi ra 500 ngàn!"  

             Quần chúng vô cùng xúc động, một người đàn ông trung niên từ võ quán Đại Đao đứng lên, xông tới võ đài.  

             "Quán chủ võ quán Đại Đao - Bá Đao khiêu chiến!"  

             Võ quán của Bá Đao rất nổi tiếng ở thành phố Cảng này, không thua gì võ quán Chấn Uy của Hoàng Lộc Đường.  

             Quán chủ Bá Đao luyện đao từ nhỏ, tổ tiên trong gia tộc trong thời kì chiến tranh từng là cao thủ trong đội ngũ dùng đao.  

             Một thanh đao Khai Sơn, giết vô số người Tịch. Đối mặt với người Tịch, Bá Đao có sự kiêu ngạo khó diễn tả.  

             "Giết!"  

             Bá Đao rống lớn, tuy không phải quyết chiến sinh tử, nhưng ông ta vẫn muốn hét ra sát khí.  

             "Rầm..."  

             "Ôi, lại thua..."  

             Theo bóng người bay ra khỏi võ đài, người bên dưới thở ngắn than dài.  

             Kato Shusang nhìn một vòng người, hèn mọn nói: "Võ đạo Hoa Hạ không chịu nổi một chiêu, nếu đều là thực lực này thì không cần lên nữa!"   

eyJpdiI6IjVLXC9qWW41OXBFVDBLd2ZRTHdaakVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpJVjZcL0hCanhRdTFnd1FMaVRSVkE1VjdpNEhLSERMczJNNFMrN3l0M2crSGh4a2FHUlpadHJvSmVjblRtbmFXeU9FM1dPOWNCR3RYR3hQdWNEV29TMm4rTEg5Q3B3N1BsTTRPNnA5NWtlMlpqQjYxaEt1eHhDWk1ydHJtMllnTjhUeExWOTJmOFhFdTE0T1lIV0RcL2FLTmo0dTcra1pkVVBSQ1hDS2NjdzZJTWtuV3R2NXliYmdPMm5EZ1JqczZsXC8yaEwxV25WSDBxcWw5N0ptazJHQlI5WWlIMGQwTmZYa1hkVGFLYTNqTXBKdHJYa0NwM3FZMEhQWUdvOWJMRjZGdjBmQXNEbEhkdnFRaENCRkFKcUZiZmtpaGROQVluT3VWRE41b1lRMGVOY05GSmNXMnFhdmFjUzc4a21cL2pLNDZkYk02aHM0dnk2dEV2WHUxcTJpMFwvUTdJclwvcklhbVwvOGdza3lBZEY4Ymp2VDRqb3U4K1dYSnhwU3BPVFkxNmQydGVUNFhKV3BPZzBSUFNmN2hSVzJIbjAyRG9lU05tOFl2RHljVzM2Mk12UTljZkpBbUtLOTlNMVdyd0haN2NvWFBnYkVqekJidWRPK090OTR0NjhaOEVYY2hibkF5a0s1ekJtNUhCWDU5eHN5MW5XaEFxUDJaMHI0bnZLUXFqYnVhTGQwWGk2NTZyVWh5dGpKTUtYY2d1MWNtNlJxd08xbDEyRWVlWEtHWnJjWGRSazJwRHJxYlpMcmJ4UmRCNkhDbE5iQ1hCY1RXQ1kwWGh0RmFNazQyUkJYTmlrT0NoSmJmRUFvZWV4UEU1S2MwbmJ5NlVoZlgxclVjakxlN1RVIiwibWFjIjoiZjZhYzkxYTEzMmE5MTAyY2ViZDhiYTliMTg5YTE1NjIxODNmODk1ODNhZWFlOWFlYmE4NTZhNDA1NTRiNjc5YyJ9
eyJpdiI6IjRwZ09VU2ZUdHRCS0RpamlYNldoenc9PSIsInZhbHVlIjoiREdTM2VwdTNPXC9ONlYxNkp3MmZrZGRVWmsxbHVpV2UyV0xOZGZ5aVBXOXdMZXRmYzdQdGxwdEV3S1JsaU9sOXVQam5xYXNXNXVcL2QxbXlrZWpEN1NpS2RZSFpzQ0xnXC9uRzE3ZDIwM1dCUzRqVFJiUHN4dXJBclFQTHBrY2xNdU1IenlxVXd2N1J5Rjdod2pweEhUdVhHNFN3R2RyK1hPVmU2NERyTHZVS3hDSU10OFVLXC90VGNDWXFsaElvMllSQmZJXC93eXZiUTFsTHRwWURUNE1VTjNiQzQxUURjb1RqVmNNRGVPUnFSS3YwdHJKTEVaZlh3VlJPQUJKWXNqVnREUVZGc2FBMnFSc2ttTEQwQTU3UUFZNlQyWVlESk5Mek5OSUk0bUNzSU1XOG5iRWtXaGx1OWlcL05GckxDNWh3VXJ6ZUY1dlV0eHR5VEVMVFo4TFRQQlpSTnBRNFhiQ1RuUG1TbHZRY1wvNFF5NnEyT2JkZW1QR0xpelJCQyt6bW0zdEM1VzhvNnpVXC9WZklKeXhJSmI1ODRuN0Z5dmdFSEdtdnF3QVwva0tYb2R4czE1SWlHK0R3VWw5ckdZOGR0S01VUCIsIm1hYyI6Ijg0ZmYyNTUxZjg4ZjljZjQyYjliYjkwZDg4YmE1ZTg2NjI4OTc0OTA4NGI1MDYyNTQzODExNjc2NDE0OWQ0ZjQifQ==

             *Baka: (Tiếng Tịch) – Ngu ngốc

Ads
';
Advertisement