Nhà họ Hoắc!
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang, khán giả bên dưới lại bắt đầu hưng phấn.
Nhà họ Hoắc có địa vị cao trong các võ quán ở thành phố Cảng, có thể nói là một ông trùm tuyệt đối.
“Nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc…”
Những tiếng reo hò vang lên liên tiếp, một vài quán chủ võ quán không dám lên sàn ứng chiến, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Vút…”
Đúng lúc này, một bóng người nhảy thẳng lên võ đài.
Đó là một người đàn ông mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài tung bay, dáng người hơi gầy, mặc một chiếc áo choàng màu trắng, trông như người bước ra từ phim cổ trang.
“Hoắc Nguyên Vũ của nhà họ Hoắc!”
“Woa, đẹp trai quá…”
“Đẹp trai hơn cả người đầu trọc vừa rồi, nếu trở thành bạn trai…”
Mấy nữ đại gia lại bắt đầu say mê, thay lòng đổi dạ ngay lập tức, quăng Khổng Bằng sang một bên.
Trên võ đài, khóe miệng của Hoắc Nguyên Vũ hơi giật giật, nếu biết trước thế này thì anh ta đã chẳng ăn mặc đẹp như thế.
“Cái tên lòe loẹt này!”, Hoắc Thanh Thanh khó chịu ra mặt.
“Anh đây là?”, Diệp Phàm nhìn Hoắc Thanh Thanh, sau đó lại nhìn Hoắc Nguyên Vũ. Anh hơi ngơ ngác, bởi vì trông hai người này khá giống nhau.
Hoắc Thanh Thanh trợn mắt lên: “Anh hai của tôi, Hoắc Nguyên Vũ!”
Diệp Phàm sực hiểu, thảo nào trông bọn họ lại có nét giống nhau như thế.
“Nhóc con, lão già không dám lên, bèn cử một thằng ranh tới nộp mạng sao?”, Kato Shusang tỏ vẻ khinh thường, trông Hoắc Nguyên Vũ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, khiến hắn ta cảm thấy không hứng thú chút nào.
“Hê hê, phải đánh thì mới biết được…”
Vừa dứt lời, Hoắc Nguyên Vũ trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Kato Shusang, đấm thẳng vào mặt hắn ta.
“Vút…”
Kato Shusang thay đổi sắc mặt, vội vàng lùi về phía sau, nhưng Hoắc Nguyên Vũ vẫn áp sát tới.
“Bốp…”
Tiếng vang vọng ra từ võ đài, Kato Shusang ngây ra như phỗng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Không một ai lên tiếng, ngay cả hơi thở cũng như nghẹt lại.
Diệp Phàm cũng không khỏi ngạc nhiên, nhìn Hoắc Thanh Thanh với vẻ mặt quái dị, hình như anh hai của cô ta hơi kỳ lạ thì phải.
“Khụ khụ, bình thường thôi, đợi anh ấy xuống rồi tôi sẽ xử một thể”.
Hoắc Thanh Thanh đỏ mặt, cảm thấy Hoắc Nguyên Vũ chơi trội quá rồi.
Trong thời khắc then chốt, Hoắc Nguyên Vũ bỗng xòe nắm đấm ra, giáng một cái bạt tai vào mặt Kato Shusang.
“Dày vãi, đau tay tôi luôn…”
Đánh xong, Hoắc Nguyên Vũ lùi về phía sau, đồng thời còn lẩm bẩm trong miệng.
“Á đù, người nhà họ Hoắc có khác, đánh là phải đánh vào mặt…”
“Đâu chỉ là vả mặt, còn mắng người mà không dùng từ thô tục ấy chứ…”
“Ngu xuẩn, thằng ranh, mày phải chết!”, Kato Shusang giận tím mặt, Hoắc Nguyên Vũ dám sỉ nhục hắn ta như thế!
“Rầm…”
Một tiếng vang lớn vọng ra từ võ đài, chân trái của Kato Shusang giẫm mạnh xuống đất, bật người về phía Hoắc Nguyên Vũ.
Không hành động thì thôi, đã hành động là như sóng biển gầm thét, đất trời chấn động.
Hoắc Nguyên Vũ híp mắt lại, anh ta không hề sợ hãi, cũng lao tới trước mặt Kato Shusang, hai người nhanh chóng va đụng vào nhau.
“Bốp…”
Chưa tới mười giây sau, lại một tiếng bạt tai vang lên.
Hoắc Nguyên Vũ rất lành nghề, chỉ cần chớp được cơ hội là anh ta sẽ giơ tay tát, như đang chơi trò mèo vờn chuột.
“Thực lực của anh trai cô khá đấy…”, dưới võ đài, Diệp Phàm gật đầu nói.
Hoắc Thanh Thanh nở nụ cười đắc ý: “Tất nhiên rồi, chỉ kém hơn tôi một chút mà thôi”.
Diệp Phàm trợn trắng mắt, nói dối mà không thấy ngại gì cả.
Anh cảm thấy Hoắc Nguyên Vũ có thể ganh đua cao thấp với mình, mà đây mới chỉ là anh hai của Hoắc Thanh Thanh mà thôi, cô ta vẫn còn một người anh cả bí ẩn hơn nữa.
Thậm chí các gia tộc lớn ở thành phố Cảng cũng không có nhiều tin tức về anh ta.
“Ngu xuẩn, Shusang kun sắp thua rồi, Koji kun, lát nữa anh lên đánh gãy tay chân nó cho tôi!”, đôi mắt của Kato Yehe lạnh lùng tột độ, không ngờ lại có một kẻ chui ra ngáng đường!
“Vâng!”
Kato Koji nở nụ cười gằn, trong mắt hắn, võ đạo Hoa Hạ đã chết rồi, bây giờ chỉ đang giãy chết mà thôi.
“Ngu xuẩn, võ sĩ Tịch Quốc là vô địch, nền võ học của lũ Hoa Hạ đã suy tàn rồi…”, bị Hoắc Nguyên Vũ tát tới tấp, Kato Shusang tức điên lên.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn ta cũng cảm thấy ức chế vì bị một người trẻ tuổi đánh tơi bời như vậy.
Nghe thấy câu nói của Kato Shusang, sắc mặt của Hoắc Nguyên Vũ bỗng trở nên lạnh lùng: “Bây giờ không còn là năm 1840 nữa, dám gọi bọn tao là lũ Hoa Hạ, mày chán sống rồi!”
Ngay sau đó, trên người anh ta bộc phát ra khí thế mãnh liệt, nắm đấm xé gió vù vù, hệt như tiếng rồng ngâm.
“Không ổn!”
Sắc mặt của Kato Shusang biến đổi hẳn, hắn ta cảm nhận được nguy hiểm rình rập, bèn vung đấm về phía Hoắc Nguyên Vũ.
“Rắc…”
Âm thanh như tiếng nứt xương vang lên. Sau một cú đụng độ, Hoắc Nguyên Vũ giơ chân đá vào xương sườn của Kato Shusang.
Tiếng nứt xương lần này còn rõ ràng hơn, máu tươi phụt ra từ miệng Kato Shusang, ngã vật xuống mặt đất.
Hắn ta thua, thua một cách thảm hại!
Bầu không khí ngưng đọng lại, vốn tưởng là một cuộc chiến đấu kịch liệt, nào ngờ tình tiết lại chuyển biến nhanh như thế, Kato Shusang bị đánh bại chớp nhoáng.
Chỉ một cú đấm và một cú đá, Kato Shusang lập tức tàn phế.
“Nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc…”
Không biết ai đi đầu hô lên, dưới võ đài hò heo rầm rộ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng huýt sáo, tất cả đều tung hô ba chữ ‘nhà họ Hoắc’.
Nhà họ Hoắc luôn rất khiêm tốn, nhưng ở đây, bọn họ lại là những người nổi trội nhất!
“Thằng người Tịch, may mà đây không phải cuộc chiến sinh tử, nếu không, chỉ với câu nói vừa rồi của mày, tao nhất định phải chém chết mày, để mày không về nổi Tịch Quốc!”, Hoắc Nguyên Vũ đi tới trước mặt Kato Shusang, lạnh lùng nói một câu rồi quăng hắn ta xuống võ đài.
“Ngu xuẩn!”, Kato Koji giận điên lên, Kato Shusang đã bị thương nặng rồi mà Hoắc Nguyên Vũ còn ném hắn ta xuống võ đài.
“Koji kun, tôi bị gãy ba chiếc xương sườn, hãy đánh gãy chân tay hắn để báo thù cho tôi!”, Kato Koji đi tới trước mặt Kato Shusang, Kato Shusang nói một câu cực kỳ tàn nhẫn.
“Yên tâm, võ sĩ Tịch Quốc chúng ta không thể bị sỉ nhục được!”
Chân của Kato Koji bật xuống đất, lao lên võ đài mà như sử dụng khinh công. Đây là nhẫn thuật của Tịch Quốc, thứ mà bọn họ nghĩ là “độn thuật”.
Đương nhiên là kỹ thuật ấy không thể độn thổ được, chỉ có điều tốc độ rất nhanh, khiến người ta có ảo giác như bay trên không trung, nghe nói là được truyền lưu từ Hoa Hạ ra.
“Thằng nhóc, Shusang bảo tao đánh gãy tay chân mày, mày đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chưa?”
Hoắc Nguyên Vũ mỉm cười một tiếng: “Người Tịch đúng là người Tịch, tầm mắt hạn hẹp, ngông cuồng hết mức”.
Dứt lời, anh ta bỗng hành động.
Giây tiếp theo, những nắm đấm liên hoàn đánh về phía Kato Koji, trong nhu có cương, bước chân linh hoạt như mèo, tốc độ chớp nhoáng, chỉ thoáng chốc Kato Koji đã rơi vào thế bị động.
“Mê Tung Quyền của Hoắc Thị?”
Dưới võ đài, Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Hoắc Thanh Thanh.
“Đoán đúng rồi đấy, Hoắc Nguyên Giáp là tổ tông của chúng tôi”, Hoắc Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào, trong giọng nói mang theo sự tự hào.
Diệp Phàm vừa ngạc nhiên vừa cảm thán, thì ra nhà họ Hoắc là hậu đại của vị anh hùng dân tộc ấy, thảo nào lại trở thành gia tộc hàng đầu trong giới võ đạo ở thành phố Cảng.
Người Tịch luôn tôn kính kẻ mạnh, vẻ mặt của Kato Koji trở nên nghiêm túc, không còn giấu tài nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất