Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hoắc Nguyên Vũ mỉm cười, không ngờ Kato Koji lại đoán ra được thân phận của anh ta từ Mê Tung Quyền.  

             Mặc dù đã trăm năm trôi qua, nhưng hình như uy danh của tổ tông mình vẫn còn nguyên trong giới võ đạo ở Tịch Quốc, chuyện ấy khiến anh ta cảm thấy tự hào.  

             Tổ tông nhà họ Hoắc phải nói là đỉnh của chóp!  

             “Giết! Giết mày thì sẽ có hiệu quả hơn là giết tất cả mọi người!”  

             Kato Koji tung hết sức lực, muốn đánh bại Hoắc Nguyên Vũ.  

             Nếu tin hắn đánh bại hậu nhân của Hoắc Nguyên Giáp truyền về Tịch Quốc thì hắn sẽ đạt được sự vinh quang và những lời ca tụng đếm không xuể.  

             Hai người so chiêu với nhau, tiếng xé gió vang lên liên tục. Nắm đấm của bọn họ nện vào người nhau, nếu là người bình thường, chỉ một đấm thôi cũng đi toi nửa cái mạng rồi.  

             “Yehe kun, người mà anh muốn gặp tới rồi”.  

             Dưới võ đài, Kato Yehe đang căng thẳng quan sát cuộc chiến, nhưng Thượng Quan Diên Vũ lại đột nhiên vỗ vào người gã ta.  

             “Ở đâu?”  

             Ánh mắt của Kato Yehe trở nên lạnh lùng.  

             Nhìn theo hướng mà Thượng Quan Diên Vũ chỉ, Kato Yehe nhìn thấy Diệp Phàm, bàn tay lập tức siết chặt lại.  

             Giết Diệp Phàm là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ trong chuyến đi tới Hoa Hạ lần này.  

             “Tốt lắm, anh Thượng Quan có thể sắp xếp cho hắn lên võ đài không? Tôi muốn… quyết đấu sinh tử với hắn!”  

             Giọng nói của Kato Yehe vô cùng hung tợn. Nghe vậy, Thượng Quan Diên Vũ từ chối ngay mà chẳng hề do dự chút nào.  

             Hắn ta trầm giọng nói: “Anh Yehe, anh Ken đã dặn rồi, không được quyết đấu sinh tử. Anh cũng thấy đó, đằng sau hắn ta có thế lực khá mạnh, không nên đánh rắn động cỏ!”  

             “Ngu xuẩn!”  

             Kato Yehe rất khó chịu, nhưng gã ta không dám làm trái mệnh lệnh của Kato Ken.  

             Trong ba người vào trung tâm thi đấu quyền anh ngày hôm nay, thực lực của gã ta là mạnh nhất, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành ninja hạng A, nhưng chưa đạt được thì gã ta vẫn phải kính cẩn nghe lệnh Kato Ken.  

             Thượng Quan Diên Vũ sẽ không sắp xếp để bọn họ quyết đấu sinh tử với nhau, một khi Kato Yehe thua trận, chưa biết chừng Kato Ken sẽ thay đổi kế hoạch, ra tay với Diệp Phàm sớm hơn.  

             Chuyện này sẽ gây bất lợi cho việc hắn ta tiếp quản gia tộc Thượng Quan, sẽ bị ép phải đứng về phe đối lập với Diệp Phàm.  

             Mà nếu Diệp Phàm đánh bại Kato Yehe quá nhanh thì sẽ có thêm thời gian, khiến Kato Ken không dám hành động lỗ mãng.  

             Đợi đến khi hắn ta khống chế nhà họ Thượng Quan ở một mức độ nhất định, Diệp Phàm lại đột phá đến cảnh giới hóa kình tiểu tông sư, việc kiểm soát nhà họ Thượng Quan là quá dễ dàng.  

             Trên võ đài, sau một cuộc đụng độ, Kato Koji lùi về phía sau liên tục, đến tận khi đụng vào hàng rào sắt mới miễn cưỡng dừng lại được.  

             Còn Hoắc Nguyên Vũ chỉ lùi lại chưa tới hai mét, nhìn qua cũng đủ biết ai mạnh ai yếu.  

             “Tên Hoa Hạ, mày không hổ là hậu đại của kẻ đó, nhưng tao vẫn phải giết mày!”, vẻ mặt của Kato Koji vô cùng dữ tợn, chiến ý hừng hực khắp người.  

             Nhưng lúc này, một tiếng hét lớn vọng tới từ bên dưới, Kato Yehe xông thẳng lên võ đài.  

             “Vãi, mặt dày thế, chẳng lẽ định lấy hai đánh một à?”  

             “Cút xuống mau lên, lẽ nào đám người Tịch các người giống với nước Nam Hàn, không dám nhận thua sao?”  

             “Không dám nhận thua thì cút đi, cút ra khỏi thành phố Cảng, cút ra khỏi Hoa Hạ…”  

             “Ngu xuẩn, tất cả im miệng lại cho tao!”  

             Tiếng mắng mỏ của không ít người khiến Kato Yehe nổi giận, sắc mặt của Kato Koji cũng rất khó coi.  

             Mặc dù yếu thế hơn Hoắc Nguyên Vũ, nhưng hắn không cần lấy hai đánh một, hắn không muốn mất mặt như thế.  

             “Yehe kun, nói cho tôi biết lý do đi! Anh không tin tôi sao?”  

             Giọng nói của Kato Koji âm trầm tột độ, hiển nhiên là rất tức giận. Kato Yehe không hề phát hiện ra, chỉ trầm giọng nói: “Anh xuống dưới đi, tôi muốn xử lý tên đã giết cậu chủ!”  

             “Cái gì? Hắn tới rồi sao? Để tôi giết hắn!”  

             Kato Koji hưng phấn vô cùng, giá trị của Diệp Phàm ăn đứt Hoắc Nguyên Vũ.  

             “Hai người đã bàn bạc xong chưa?”  

             “Bàn xong rồi thì lên đi!”  

             Vẻ mặt của Hoắc Nguyên Vũ khá nặng nề, hai chọi một, sẽ là một cuộc ác chiến đây!  

             “Anh rể, bọn chúng trơ tráo quá, hay là anh lên giúp đỡ đi, anh ấy là anh trai của chị Thanh Thanh đó…”  

             Hàn Tử Di đứng bên dưới, cảm thấy đám người Tịch chẳng biết xấu hổ gì cả. Vẻ mặt của Hoắc Thanh Thanh cũng rất nghiêm túc, trông như thể muốn xông lên đó.  

             Người nhà phải đoàn kết đối địch!  

             Diệp Phàm cười khẽ: “Yên tâm đi, tới lượt anh ra sân rồi!”  

             Vừa rồi anh nhìn thấy tin nhắn mà Thượng Quan Diên Vũ gửi cho mình, biết tên Kato Yehe này là cao thủ xếp thứ hai trong đội ngũ tới Hoa Hạ lần này.  

             Nếu đánh bại gã ta thì Kato Ken sẽ không dám hành động lỗ mãng.  

             Trên võ đài, Kato Yehe nhìn về phía Hoắc Nguyên Vũ, sau đó bỗng cúi đầu xin lỗi: “Anh Hoắc, coi như chúng tôi thua trận này, có cơ hội sẽ so tài với anh sau”.  

             Hoắc Nguyên Vũ hơi sửng sốt, anh ta ngơ ngác hỏi: “Các người không đánh nữa hả? Có chắc không? Không định đánh bại võ đạo Hoa Hạ nữa hay sao?”  

             Kato Yehe lại gật đầu, nhìn xuống dưới võ đài: “Trận này, võ sĩ Tịch Quốc chúng tôi nhận thua, sẽ thay người lên sàn đấu…”  

             Phớt lờ những lời bàn tán xôn xao bên dưới, Kato Yehe bày ra tư thế mời.  

             Sau vài lần xác nhận lại, Hoắc Nguyên Vũ cụt hứng nhảy xuống võ đài, đi về phía Hoắc Thanh Thanh.  

             “Thưa các vị, tôi rất xin lỗi vì đã thay người đột ngột, nhưng xin mọi người cho phép tôi xử lý ân oán cá nhân trước!”  

             Kato Yehe cầm lấy micro của người chủ trì rồi nói.  

             Dứt lời, gã ta nhìn về phía Diệp Phàm, nói bằng giọng lạnh lẽo: “Diệp Phàm, tao nhìn thấy mày rồi, hãy lên đây và sám hối cho cậu chủ của bọn tao đi!”  

             Mọi người nhìn sang, chỉ thấy Diệp Phàm chậm rãi đứng lên, đi về phía võ đài.  

             Không ít người xì xào bàn tán, đua nhau suy đoán thân phận của Diệp Phàm. Người Tịch sẵn sàng từ bỏ danh tiếng để khiêu chiến anh, hận thù giữa hai bên phải sâu đậm đến mức nào đây?  

             Hàn Tử Di giật mình, chưa kịp hỏi thì Diệp Phàm đã bước xuống khán đài rồi.  

             Cô ấy lo lắng nói: “Chị Thanh Thanh, anh rể lên sàn đấu như vậy thì liệu có sao không?”  

             Hoắc Thanh Thanh cười một tiếng: “Yên tâm đi, anh ấy còn mạnh hơn cái tên hoa hòe hoa sói này nữa!”  

             “Ê, Hoắc Thanh Thanh, anh là anh trai của em, không biết tôn ti trật tự gì hết, cẩn thận ăn đòn đấy nhé!”  

             “Vả lại, em nói cậu ta mạnh hơn anh, nhưng phải đánh một trận thì mới biết được. Chưa lấy chồng mà đã bênh người ngoài rồi!”  

             Hoắc Nguyên Vũ bất mãn lẩm bẩm một câu, Hoắc Thanh Thanh lập tức giận sôi lên, véo mạnh cho anh ta một cái, làm anh ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng.  

             “Anh Diệp, người Tịch tìm ra cái thằng bị vứt bỏ ấy rồi, nếu hắn bị đánh chết, lát nữa sẽ bớt đi một màn kịch vui mất…”, Hàn Bách Hào ở bên cạnh cười nói.  

             “Ha ha, mong là hắn không bị đánh chết, không biết vì sao thằng đó lại chọc tới người Tịch nữa, kẻ thù đông như kiến vậy”, Diệp Tử Long trào phúng, mặc dù thực lực của đám người Tịch này khá được, nhưng vẫn kém xa tên Khum Pha mà hắn ta thuê với một cái giá cao ngất ngưởng.  

             “Diệp Phàm, nếu mày chủ động cúi đầu, theo tao về Bắc Hải Đạo sám hối, tao có thể tạm tha cho mày trong trận này”, đôi mắt của Kato Yehe như một con rắn độc, nhìn đăm đăm vào Diệp Phàm, chỉ cần anh có hành động gì khác thường là gã ta sẽ lập tức tung ra sát chiêu.  

             Diệp Phàm cười một tiếng, anh không đoái hoài gì tới câu nói của gã ta: “Nghe nói tên mày là Kato Yehe đúng không?”  

             Kato Yehe sửng sốt, gã ta không hiểu ý của Diệp Phàm, nhưng vẫn nói: “Đúng thế, sao mày biết?”  

             Gã ta rất thích cái tên Kato Yehe này, bởi vì nó có ý thơ, như hoa anh đào vậy.  

eyJpdiI6InVReE84Y2lBWkZuME9hYTNVVm1IN0E9PSIsInZhbHVlIjoiM0FjY3ZRTTR6S1RiVEVnMDRrMFd4XC82em8zVDhyVnR0a0c2NkptQ2gxVkVqamIyVk1aZmRIN0R5bGNtXC9zMkEySERpR2RHRk1HaENoXC8rUVpMYnA3TTZ6MVZIYmwyN0hzZ1FiczhIcm1weDFLSHVUMnZla0hBZERnd1J5VThjSVVBWE8rbWVHNFpqRW5LcngxXC9UNWcyNXY2TEppSzVXWUlDSW4xZ1dmbFQwMldKbXRzR0ZyeWVYU3lVbUd2Z3RlXC9DWlZQb1VSaDFIOHAyVVV1YlA4aFJWU3V4Y2hTXC8rU0hRWnFaa2JXRDhiWlk4XC9oNGlUbktkTmFvaml4RHpWUnhKYnFGVnlrMEUwVnRsd2I1c3pXbkh0Qm45YWk3c0FQSE5LV3I4QktGeGJUQ1c0TUYrVUdwd1hiZ3dHZ29MdjdaV2tYU2gyYUFKeXRRaHF2cExzNlpWM3cxZmpKaFZ1WHAyYVc1dXdBcFEwXC8rVzJMWjZvZ1lrZlNLcE5PUUNTZzR2Y084TlhBdDVQNmhzaXA5Yk9HT2toV1pCdEI1cXpCMGZVM3VDWGhReFlxeXdYSEdHbVA3Q1wvVTRnZDlmTVwvYTg1ZndrVFgrcHpkRUZIN1NDaFZNTmdoMVV6Tm1vNXJ0M1NVS0xtQ0VaS254dmgrZHp2NVpTdWlCK1FLRVlETlUxd0JCRUdzcWNiV2VSUEpSb3dtUUJmdz09IiwibWFjIjoiYTljYjkxYzFlNzZkZmJiNTdjNGYxODU1MWQ3ZWU0MTUwOTE4NWRhMWYzOTI4ZDZlN2ZjZmRkNTY2OWI1NDg1NiJ9
eyJpdiI6Ikt1cHdsWGRscis4ZkpzTXVURlFYK2c9PSIsInZhbHVlIjoibkdcL3dKZjNnTG5EYzF0WnZJUTVwOFwvdWtxa0RvNmhWcDJKbENaN3RHeXhhWDhadHZRN0RHaW1LU2tLbnBXYWF3T3JPQ1M5SzBmM3RxeXpYZU9EZFBJXC81elVIZFVLRGx0QVBlQzZDVDN4VGJTVklkWm9DQ25HZTRpZThsMjVSbXBpTWhuTlpYMW9HUmxSN2JVZWpqZlBEcjZURFpOc1wvbUNVK1FjMkdHeHRYWXlhVWVPZzcyUlphdjQ2ZFlSd1BSb0tJS05YWmI4aVdkeWg3Z21ONkhoN3c9PSIsIm1hYyI6ImY2NTc0Nzc0NjU1Y2JmNzc3OTdhZGQxOWUyNWY2YjQwMzE1OWY0NzhhZWMwYmYwYTg5ZGQyZTUwNzc3YmY3ZWEifQ==

             Anh vừa dứt lời, dưới võ đài vang lên những tràng cười ầm ố.

Ads
';
Advertisement