Con hoang?
Diệp Phàm dám so sánh gã ta với con hoang?
Những tiếng chế nhạo chói tai vang lên khắp nơi, khuôn mặt của Kato Yehe tím tái hết cả lại, như ăn phải ruồi bọ.
“Ngu xuẩn!”
“Diệp Phàm, tao phải giết mày!”, khuôn mặt của Kato Yehe dữ tợn đến mức đáng sợ, gã ta giơ tay lên, định chộp lấy cổ Diệp Phàm.
Tiếng xé gió rít gào, nghe vô cùng chói tai.
“Hừ!”
Hai chân giẫm mạnh vào xuống mặt đất, Diệp Phàm bật người lên, lao về phía Kato Yehe như một quả pháo.
Thượng Quan Diên Vũ bảo anh đánh bại tên người Tịch này với thế áp đảo, vậy thì anh sẽ cho gã biết cái gì gọi là áp đảo!
“Uỳnh!”
Hai người đụng thẳng vào nhau, mắt thường cũng có thể nhìn thấy võ đài rung lên vài cái.
Sức mạnh cuồng bạo xộc ra từ người Diệp Phàm, va đụng vào Kato Yehe như một chiếc xe lu.
“Vãi chưởng, tới đây không uổng chút nào…”
“Điều tra, điều tra xem người đó là ai! Tôi chưa từng nghe nói tới nhân vật này ở thành phố Cảng, nhất định phải tra ra thông tin tường tận nhất…”
Những lời nói khiếp sợ vang lên trên khán đài. Một số người tinh ý bắt đầu điều tra về lai lịch của Diệp Phàm, không thể có chuyện thành phố Cảng tự nhiên lòi ra một cao thủ trẻ tuổi như vậy được.
Chỉ thoáng chốc, cuộc chiến giữa hai người đã đến phần gay cấn, chiêu nào cũng đánh trúng cơ thể, chắc chắn là sẽ đổ máu rồi.
Chỉ có điều người đổ máu là Kato Yehe.
Kato Yehe gầm thét liên hồi, đôi mắt trợn ngược lên, thực sự là điên cuồng quá rồi!
Gã ta loáng thoáng có cảm giác như đang đối mặt với Kato Ken! Kato Ken là ninja hạng A, là nhân vật nắm giữ quyền hành trong gia tộc Kato, được người ở Bắc Hải Đạo tôn kính.
Nhưng gã ta lại không cảm nhận được chân khí rời khỏi cơ thể và hóa thành hình thái, không cảm nhận được sức mạnh như sóng Trường Giang ấy.
“Mày có gì đó lạ lắm…”
Kato Yehe gào lên, gã ta chậm rãi lùi lại. Trên mặt Diệp Phàm không có một biểu cảm gì, anh vận chuyển tâm pháp của Bổ Thiên Quyết, điều chỉnh thân thể đến mức tốt nhất, lao tới với thế công dồn dập.
Nhìn lên võ đài, vẻ mặt của Diệp Tử Long âm trầm tột độ, thực lực của Diệp Phàm quá mạnh!
Tuy rằng chỉ là một thằng bị gia tộc vứt bỏ, nhưng bản thân Diệp Phàm chính là một thế lực, chính là một chỗ dựa.
Mặc dù chi của Diệp Phàm chẳng có mấy nam đinh, nhưng dù sao cũng là chi chính.
Nhà họ Diệp vẫn có không ít kẻ cố chấp ủng hộ chi của Diệp Phàm, vậy nên chỉ cần Diệp Phàm không chết, hắn ta vẫn không thể yên tâm được.
Ít nhất cũng phải đánh tan sự tự tin của Diệp Phàm!
“Khum Pha, thấy sao?”, hắn ta đặt hi vọng vào người Khum Pha, quay đầu lại hỏi gã.
“Rất mạnh!”
Sắc mặt của Khum Pha rất nghiêm túc: “Nhưng tôi không sợ!”
“Ha ha ha…”
Diệp Tử Long hơi sửng sốt, sau đó cười dài một tràng rồi mới dừng lại.
Giọng nói của hắn ta trở nên hung ác: “Thế thì tốt, giết được thì giết, không giết được thì tôi cũng hi vọng là hắn không đứng lên được nữa!”
Diệp Hải ở bên cạnh không khỏi rùng mình, ông ta không ngờ là Diệp Tử Long lại đổi ý, muốn giết chết Diệp Phàm.
Nếu Diệp Phàm chết thì nhà họ Diệp sẽ loạn mất! Diệp Hải cắn răng khuyên nhủ: “Cậu Tử Long, không được đâu, nếu giết cậu… nếu giết Diệp Phàm thì chi của bọn họ sẽ nổi điên lên mất, e rằng sẽ không tốt cho kế hoạch của ông chủ”.
“Bốp…”
Diệp Hải vừa dứt lời, Diệp Tử Long lập tức giáng cho ông ta một cái bạt tai.
“Khốn kiếp, rốt cuộc ông đang đứng về phía ai thế hả?”
“Suốt ngày suy nghĩ cho thằng bị vứt bỏ ấy, nếu không muốn ở bên cạnh tôi nữa thì cút ngay đi!”
“Diệp Hải không dám, mong cậu chủ thứ lỗi!”
Diệp Hải vội vàng cúi đầu nhận sai, không dám nói gì nữa.
“Chú Hải, chú đi theo anh Tử Long lâu như thế mà vẫn chưa hiểu rõ thủ đoạn của anh ấy sao? Giết hắn cũng chẳng gây ra rắc rối lớn gì đâu!”, Hà Thế Nghiêu ở bên cạnh nói.
“Ông Diệp Hải lo lắng quá thôi, Diệp Phàm chết thì chắc chắn là lợi nhiều hơn hại rồi. Phải biết rằng lúc hắn kết hôn với Hàn Tuyết và tới nhà họ Hàn ở rể, ngay cả một người thân cũng không tới, có thể nói là đứa con bị gia tộc vứt bỏ thê thảm nhất trong lịch sử, ha ha ha…”
Hàn Bách Hào ở bên cạnh cười thật to. Lần này, Diệp Tử Long không quở trách gã ta, nhưng ánh mắt Diệp Hải lại hiện lên sự lạnh lùng.
Hàn Bách Hào là cái thá gì mà dám nhắc tới chuyện nhà họ Diệp.
“Sư huynh, hình như thực lực của hắn lại tiến bộ rồi, chúng ta phải ra tay nhanh hơn mới được!”, trong một góc khuất, giọng nói tàn nhẫn đột nhiên vang lên.
“Đừng sợ, hôm nay sư huynh và sư tỷ của tôi sẽ xuất quan, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sức mạnh của võ đạo”, người đàn ông chẳng hề để ý tới, vẻ mặt kiêu căng rõ rệt.
Bọn họ là Đường Kỳ Tài và Chung Dật Phi.
Trên một cánh tay của Đường Kỳ Tài quấn băng vải, không biết gã ta đã dùng cách gì để nối lại cánh tay mà Diệp Phàm chém đứt.
“Kato con hoang, mày làm thế là không hay đâu, suốt ngày đuổi giết tao, có tin tao sang tận Tịch Quốc, giết sạch gia tộc Kato chúng mày không?”
Diệp Phàm quát khẽ, tuy giọng nói không lớn, nhưng lại ngập tràn sát ý rùng rợn.
Ngay sau đó, anh tung ra một cú đá, đạp Kato Yehe bay đi, khiến gã ta đụng thẳng vào hàng rào bằng thép.
“Khụ…”
Kato Yehe bị nội thương, há miệng ho ra máu.
Gã ta phẫn nộ nói: “Thằng Hoa Hạ, mày đừng mơ tiêu diệt được gia tộc Kato!”
“Hừ, vậy thì tạm thời kiếm chút lời từ mày đi đã!”
Diệp Phàm bật người tới, hai người lại xông vào nhau đánh đấm một hồi, cuối cùng một tiếng thét chói tai vang lên.
Một cánh tay của Kato Yehe bị Diệp Phàm bẻ vẹo đi, cả xương và gân đều thế, có thể nói là cánh tay này tàn phế luôn rồi.
“Khiếp, ác vãi chưởng…”
“Kích thích quá đi mất, tôi thích cái cảm giác này…”
Tiếng thét thê lương tác động vào hệ thống thần kinh của những người bên dưới, bọn họ tới đây vốn là để tìm kiếm sự kích thích về giác quan mà.
“Ngu xuẩn!”
Đúng lúc này, “câu chửi quốc dân” của người Tịch vang lên, một bóng người nhanh chóng lao lên võ đài.
Kato Koji quay lại võ đài, giáng một đấm vào bụng Diệp Phàm.
Cảm nhận được nắm đấm hung mãnh ấy, sắc mặt của Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo. Cơ thể anh cong lại như một cây cung lớn, dùng một động tác khó có thể tưởng tượng nổi để né tránh.
“Đm, bọn người Tịch dơ chưa kìa, lấy hai đánh một…”
“Đánh không lại là chơi trò đánh lén, giống hệt nước Nam Hàn, cút xuống mau lên…”
“Nếu các người không xuống, sau này tôi sẽ không bước tới Tịch Quốc nữa…”
Mọi người tức tối mắng mỏ, thậm chí có mấy nữ đại gia còn nói là sẽ không tới Tịch Quốc mua sắm nữa.
“Thanh Thanh, có cần anh đi giúp không?”, Hoắc Nguyên Vũ mở miệng, anh ta biết mối quan hệ giữa Hoắc Thanh Thanh và Diệp Phàm khá tốt.
“Không cần, có vài tên mà không đánh lại được thì đúng là phí cơm phí gạo…”
Hoắc Thanh Thanh tin tưởng Diệp Phàm một cách tuyệt đối, khiến Hàn Tử Di đang lo lắng cũng kìm nén không nói gì nữa.
“Hai đánh một, vẻ vang quá nhỉ…”
Diệp Phàm nở nụ cười khinh bỉ: “Nhưng đó cũng là phong cách của lũ người Tịch chúng mày mà…”
“Ngu xuẩn!”
Cả hai cùng gầm lên, lúc này, chẳng ai bận tâm tới quy định hay cái gọi là chơi đẹp nữa, chỉ cần đánh bại được Diệp Phàm thì làm gì cũng đáng!
Cả hai cùng xông lên, Diệp Phàm thét dài một tiếng, anh thi triển chiêu thức, công kích ập tới ồ ạt.
Hai đánh một?
Vẫn thế mà thôi!
“Rầm rầm…”
Gần như là cùng một lúc, hai tiếng vang vọng ra.
Một người hộc máu bay ra khỏi võ đài, đụng tan hàng ghế bên dưới.
Diệp Phàm giẫm chân lên mặt Kato Yehe: “Võ đạo Tịch Quốc cũng chỉ thế mà thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất