Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Trên võ đài, Diệp Phàm đứng chắp tay sau lưng, chân giẫm lên các võ sĩ Tịch Quốc, giống như một chiến thần vậy!  

             Tất cả người xem đều vô cùng kích động, nhìn về phía trước, vẻ mặt thẫn thờ.  

             Nhanh thật đấy, nhanh đến mức chẳng nhìn rõ được gì, đám người Tịch đã bại trận rồi, thất bại thảm hại!  

             “Võ công của người Tịch thì ra cũng chỉ đến thế thôi!”  

             Chỉ một câu nói rất nhẹ nhàng lại làm cho tất cả các khán giả ngồi dưới phải dậy sóng.  

             “Võ công của người Tịch thì ra cũng chỉ đến thế thôi!”  

             “Võ công của người Tịch cũng chỉ đến thế thôi!”  

             …  

             Không biết là ai đã hét lên nhưng toàn bộ hội trường như vỡ òa trong tiếng hét vang dội, tất cả đều phấn khích và cuồng nhiệt!  

             “Trời ơi, thầy thì rốt cuộc vẫn là thầy, còn mình chả là cái gì cả…”  

             Khổng Bằng tức giận trừng mắt, lập tức hét lên.  

             Anh ta vô cùng kích động, đây mới là có sức thuyết phục chứ, chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng có thể khiến cho tất cả mọi người cộng hưởng theo  

             “Đây là anh rể tôi, anh rể tôi…”, Hàn Tử Di hô to, phấn khích đến mức mặt mũi cũng đỏ bừng theo.  

             “Gái à, người có quan hệ thân thiết với cô có lai lịch thế nào đấy, giả bộ hơi bị quá đáng đấy”, Hoắc Nguyên Vũ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị nói.  

             Hàn Tử Di không thèm để ý đến anh ta, ánh mắt chỉ dán vào Diệp Phàm, không chú ý tới sơ hở trong lời nói của anh ta.  

             “Diệp Phàm, mày dám sỉ nhục tao, dám sỉ nhục võ công của người Tịch bọn tao…”  

             “A…đáng chết…”  

             Kato Yehe gào thét nhưng lại bị Diệp Phàm giẫm lên mặt không thể động đậy được nữa.  

             Diệp Phàm không tức giận, cười nhẹ: “Có tin là tôi giẫm một cái là đầu của anh nát luôn không?”  

             “Mày…”  

             Cả người Kato Yehe run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhớ về những bức ảnh được gửi về sau khi Kato Ichiro bị tùng xẻo.  

             Đây là một con ác quỷ!  

             “Cút đi, giết loại người như anh trên đất Hoa Hạ thì chỉ sợ làm vấy bẩn lên mảnh đất này thôi!”  

             Vừa nói dứt lời, Diệp Phàm đã dùng chân sút bay gã ta ra ngoài.  

             Quá nhục nhã, hôm nay Kato Yehe đã phải chịu sự sỉ nhục đến tột cùng, thậm chí gã ta còn muốn mổ bụng tự sát.  

             “Diệp Phàm, Diệp Phàm…”    

             Lúc này, ở dưới sàn đấu những tiếng hét liên tục vang lên, giống như những cơn sóng thần bùng nổ.  

             Diệp Phàm cười nhạt, nhìn về phía Diệp Tử Long, chậm rãi giơ ra ngón giữa.  

             “Thằng khốn!”  

             “Khum Pha, mau đến lấy mạng của thằng đó đi, tôi sẽ tăng gấp đôi thù lao!”, Diệp Tử Long gầm lên, dường như Diệp Phàm đang có xu hướng thắng thế  

             Hắn ta tuyệt đối không thể để Diệp Phàm giành lấy cái lợi thế đó  

             Khum Pha cười lớn, đứng bật dậy, trực tiếp giẫm lên ghế, phi như bay ngang qua mọi người, lao thẳng đến sàn đấu.  

             “Trời ơi, lẽ nào còn có cả…”  

             Đột nhiên mọi người không nói năng gì nữa, bởi vì ngay vào lúc Khum Pha đáp xuống sàn đấu, một chiếc lồng sắt lớn lơ lửng trên không từ từ hạ xuống.  

             Im lặng như tờ!  

             Tất cả mọi người dường như đang rơi vào trạng thái thất thần.  

             Đây là trận chiến trong lồng sắt, một mất một còn sao!  

             Chiếc lồng sắt rộng lớn không chỉ ngăn không cho đối thủ chạy thoát, hơn nữa bên trên còn có rất nhiều gai nhọn và sắc, những chiếc gai đỏ sẫm và còn vướng cả những mảnh vải vụn.  

             Đây chẳng phải đang nói lên một điều là trên lồng sắt này đã từng có người chết.  

             “Thưa quý vị, hiện giờ chính là trận đấu cuối cùng của chúng ta, tôi thực sự rất mong đợi bởi vì đây là đây quả thực là một trận chiến đẫm máu có một không hai trong đời!”  

             “Trước khi cuộc chiến bắt đầu, tôi xin được nhắc lại lần nữa, những cô gái yếu đuối và những người đàn ông nhát gan, xin mời mọi người rút khỏi đây!”  

             “Có muốn rời đi hay không?  

             Có hay không?  

             Vậy thì, bây giờ, ngay bây giờ…  

             Đúng lúc này, khoảnh khắc tuyệt vời này, hãy để trận chiến sinh tử đầu tiên trong năm nay của chúng ta chính thức bắt đầu!”  

             Giọng nói đầy nhiệt huyết của MC vang vọng cả đấu trường, không khí dưới khán đài vô cùng sôi động, mọi người cũng rất cuồng nhiệt.  

             Không ai muốn rời đi cả, tất cả mọi người đều không ngờ rằng trận chiến cuối cùng này lại là một cuộc chiến sinh tử trong lồng sắt!  

             Đến cả Thượng Quan Diên Vũ chuẩn bị đưa ba tên người Tịch rời đi cũng bị đám người Tịch yêu cầu ở lại, muốn được nhìn thấy Diệp Phàm chảy máu me be bét thất bại tại chỗ.  

             Phía bên kia, đám người Hoắc Thanh Thanh cũng vô cùng lo lắng, trước khi đến đây bọn họ cũng không biết Diệp Phàm muốn thi đấu sinh tử trong lồng sắt.  

             Ở một góc nào đó, một cô gái xinh đẹp đơn độc ngồi một mình, nhìn Diệp Phàm trên võ đài đầy trìu mến.  

             Tần Tiểu Điệp, cô ta cũng tới đây, cô ta không hề chào hỏi ai, chỉ yên lặng đứng quan sát từ xa.  

             “Ê thằng Hoa Hạ, tao sẽ giết chết mày, hai trăm triệu tệ tiền thù lao, mày cũng rất đáng giá đó!”  

             Trên võ đài, Khum Pha liếm khóe miệng, nhìn vào Diệp Phàm và nói, giọng nói còn mang theo sự tham vọng khát máu.  

             Diệp Phàm nhếch miệng cười nói: “Mày mới đáng giá đó, đáng giá cả tỷ, xem ra tao mới là người không bằng nổi mày”.  

             Khum Pha nở một nụ cười lớn, cả người lập tức biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh đến cực điểm.  

             Tới lúc xuất hiện, đã phi đến ngay trước mặt của Diệp Phàm, dùng cùi chỏ húc vào cằm của anh.  

             Diệp Phàm vẫn không hề sợ hãi, anh phất tay đẩy mình lùi về sau, lúc này anh không đối đầu với Khum Pha mà nương sức lực của gã ta mà lui về phía sau.  

             “Sợ rồi à?”  

             Khum Pha cười chế nhạo, có điều vẻ mặt của gã ta rất nghiêm túc.  

             Trong chiến đấu, đầu tiên chính là cuộc chiến tâm lý, nếu như Diệp Phàm đã mất đi ý chí chiến đấu, vậy thì trận chiến sinh tử này cũng không cần phải đấu nữa.  

             Khum Pha tiếp tục ra tay, cú đánh ở đầu gối lần này làm cho Diệp Phàm ngã xuống nhưng anh cũng không hề bị thương mà thuận thế đứng lên, lộn nhào một vòng ra sau và đứng vững trên thanh lan can sắt.  

             Ngay bên cạnh anh là những hàng gai sắt, nếu như anh ngã xuống, chẳng cần Khum Pha động thủ, chắc chắn anh sẽ bị đâm thành tổ ong,  

             Những người đang háo hức dõi theo trận chiến cũng vô cùng bất ngờ, đây dường như không giống với phong cách của Diệp Phàm, khi đánh người Tịch, Diệp bá đạo và khí phách giống như một con gấu hiếu chiến.  

             Bây giờ anh dường như đang né tránh hết cú đánh này đến cú đánh khác, lẽ nào sau khi trải qua hai trận đánh anh đã không còn sức.  

             Rất nhiều người đều đang hi vọng Diệp Phàm có thể sống sót, dù sao Diệp Phàm cũng đánh bại hai tên người Tịch kia, còn tên Khum Pha này lại là người Thái Quốc.  

             Về tình hay về lý thì họ cũng đều hi vọng rằng Diệp Phàm sẽ thắng, bởi vì nếu như thua cũng đồng nghĩa với việc phải chết.  

             “Này tên Hoa Hạ kia, đây là một trận chiến sống còn, mày đang cố gắng kéo dài thời gian để được sống lâu hơn chút sao?”  

             Khum Pha đứng trên võ đài, lạnh lùng nói nhưng không hề tấn công ngay lập tức.  

             “Ha ha, sao mày không nói ra là hãy để cho mày sống thêm chút nữa?”  

             Diệp Phàm cười lạnh: “Nếu như mày chịu đầu hàng, giúp tao bảo vệ một người, tao có thể tha cho mày”.  

             Ngày mai anh sẽ rời thành phố Cảng để đến biên giới Hoa Hạ và Miến Quốc, gặp Tống Râu, bàn bạc chuyện đoạt về hòn đá kì lạ.  

             Còn hiện giờ, trong thành phố Cảng, anh có rất nhiều kẻ địch, anh lo sau khi mình rời đi sẽ có người làm hại Hàn Tuyết, nhưng anh lại không thể không rời đi được.  

             “Thằng khốn ngông cuồng, mau nộp mạng đi!”  

             Khum Pha hét lên, toàn thân vô cùng kích động mạnh mẽ lao về phía Diệp Phàm.  

             Hai người lập tức xông vào nhau, tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy động tác và bóng dáng của họ, chỉ nghe thấy âm thanh xô xát liên tục  

             Tình thế này kéo dài khoảng gần một phút, Diệp Phàm hét lên một tiếng, tung ra Băng Quyền va chạm với nắm đấm của Khum Pha, sau đó cả hai đồng loạt lùi về sau.  

             Chỉ có điều Diệp Phàm lộn người liên tiếp hai lần, đạp lên hàng rào sắt sau đó mới đứng vững được.  

             Còn Khum Pha cũng lui về sau mấy bước, chạm vào những cái gai trên lồng sắt, tuy vậy, gã ta vẫn không hề hấn gì  

             Dưới khán đài, những tiếng hô vang lên, vốn dĩ mọi người cứ nghĩ rằng gã ta sẽ bị đâm xuyên qua nhưng không ngờ rằng lại chẳng hề hấn gì.  

eyJpdiI6Im5VV0pZckZcL09zdW10MmRvWFFjUzFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imw3Q21UQ2xkUTMxcTdxM2thbDB6aTN2TCttSzdna2sxRGNJMUFSY3JxYkwwTGhtelVBZzJVekpwN09pdXJRYVlhdG8zTCtRT1pGbllzMTBXeFJKZ0dQZXpyclRycVBwWHZsbTNySVFROE85ZVJzbmtCS25Xb2l2NVowS1wvTXBBWEhMT2hPQ3FRcHBPSW1XbUNxeWZkK1hcL0lKNmZFRnZTcTV4MUFKazhwRVoyTENUa0Y5UE4rTFFoQXQ3MnVtYkt5aE1QaHRkYkt5b01DTVlYQnV6b1U4MmFNaUF4Y1VOdGNwWlQ3czdlV1lTV2dYNEtLTUFLVE1uTm00cGhUU3dlVlVpMEFJQkNBQUpBM3VGdmdUdERVbXBtZXpCYlJ5MlVWc0FxTEJZcXhRbVQ5RlwvVVV5cjhGYmxZdWlYVmVFUjNUbXFGUEQwYm5yaHVFK1VobmhabzJVUU50WndoXC8rTytROHFmdk8xRnpnZU9FWVM0em02NWRuRW1pRVJ0anlBUyt0a1dSYzJST3Vpa1N4SUNSNTQ3S1lBPT0iLCJtYWMiOiJkYjZmODk1NzRjMDMxYjNjNzA3ZTUwOTE4OGQ2ZWI4MTc4YjYwNmMyZTg4ZDUzMDAxY2NhYmIyZGUwMzU2M2Q5In0=
eyJpdiI6IjdwM2JBNVlOZFp2MEdTZE9HSHhlN1E9PSIsInZhbHVlIjoic1RGRHpua1dRMjVVcEJqV2w2dHJpYitDdTF6U1RkZUpycUFocXdLeEhtdTN1Y0xwOGdRRm05RFFSQUJLRUFKNWJrQis4XC9rK084KzMyOEpzWlZTYXJ4VGNtZDN4STF5Y1QzZEtKWmFrXC94K3g1MTNmQUVabTlyWGI3d2tvenA0eEtmeU5zblhaWFp0a2xpeGVjS2JMem9GSlZHVTFndlVXaVdzditqUlUweWFjU0t6VTBQenNicm9wV0V2Z1piblFMY3h1QlNEUW4xZDRVNWZBNmJHcCtxYnVBeWxOa0tPSjhEcTRMclVhYTdMcTdSTFR5R01FV0FxVmpmWFhPczhDSFNyOG16TkMwdXZhNTBONFpmc1V6WnVtUkhLRVRJT1hJKzhoZmtoa090TTJweTVBU1Q4aEJUMEs0c3RlWlpYMyIsIm1hYyI6ImM2YjAxNDk2ZDA0OGY3NWViODJhMzRjMmQ5NDMwODhiYjNjY2ZiOWFiZDlhOTNlYjhiYzdhYzNlMTM3ODkzODEifQ==

             Diệp Phàm mỉm cười, hơi tự đắc nói: “Đương nhiên, đây là phiên bản nhái lại của “Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam” trong võ thuật Hoa Hạ mà, có điều với người Nam Thái, đây đã là một tuyệt học trong võ thuật rồi!”

Ads
';
Advertisement