Những lời nói của Diệp Phàm, khiến sắc mặt của Khum Pha trở nên lạnh lùng ngay tức khắc, gã ta gầm một tiếng rồi xông lên.
“Ha ha, hôm nay tao sẽ cho mày thấy Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam thật sự là như thế nào!”
Nói xong, Diệp Phàm hét lên, thân thể giống như một viên đạn, phóng thẳng về phía Khum Pha.
Sau đó là một tiếng va đập dữ dội.
Khi hai người cùng xông lên, vài người có thể nhìn thấy những vòng khí bay xung quanh giống như những gợn sóng.
Hai người cùng phát ra nội kình, bầu không khí liền chấn động tạo thành những gợn sóng.
Dưới võ đài, dù là Khổng Bằng hay là Hoắc Nguyên Vũ, kể cả quán chủ của các võ quán lớn, ai cũng chăm chú nhìn, họ sợ rằng sẽ bỏ sót những chi tiết nhỏ nhất.
Xem người khác chiến đấu mà gặp được cơ duyên thì có thể ngộ ra vài điều.
“Rầm...”
Sau khi liên tục va chạm, hai người tách ra, Khum Pha bị đá thẳng ra xa cách bốn năm mét, cả cơ thể suýt chút nữa va vào gai nhọn phía sau.
Khum Pha lại hét lên, bật dậy lao về phía Diệp Phàm, Muay Thái được thi triển đến cực hạn, tiếng xé gió phần phật rít lên.
“Cậu Diệp...”
Hàn Bách Hào nhíu chặt mày, vẻ mặt của Diệp Tử Long cũng trở nên lạnh lùng, mới bắt đầu chưa được bao lâu, Khum Pha đã có dấu hiệu suy yếu.
“Xem tiếp đi, con át chủ bài cuối cùng của Khum Pha vẫn chưa được sử dụng đâu!”
Diệp Tử Long vừa dứt lời, Khum Pha liền nhe răng cười: “Vốn dĩ tao muốn chơi với mày một chút, nhưng xem ra không cần nữa rồi!”
Khum Pha vừa nói xong, liền lấy một thứ nhỏ bằng ngón tay rưỡi từ túi áo, giống như viên con nhộng, đặt vào trong miệng rồi nhai nuốt.
“Thuốc biến đổi gen i...”
Đôi mắt của Thượng Quan Diên Vũ mở to, bao bì của thứ này gần giống với bao bì của thuốc biến đổi gen i.
Ba tên người Tịch đứng ở bên cạnh hắn ta cũng ngạc nhiên.
Hiện tại thuốc biến đổi gen i vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, sao tên này lại có thứ này được?
Đây là một chuyện quan trọng, bọn họ phải báo cáo lại với bên Tịch Quốc, bởi vì chuyện quan trọng như thế này, ngay cả bọn họ cũng không biết.
Đám đông không biết Khum Pha nuốt thứ gì, nhưng bọn họ biết sau khi Khum Pha nuốt thứ đó, khí thế toàn thân tăng lên trong nháy mắt, thậm chí nhìn hắn còn giống như một kẻ giết người.
“Thuốc biến đổi gen?”, Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Ha ha, mày không cần biết, mày sắp là một người chết rồi!”
Khuôn mặt của Khum Pha lộ ra vẻ tàn độc, loại thuốc này còn chưa nghiên cứu thành công hoàn toàn, nhưng vì tiền thù lao 200 triệu, gã ta phải đánh cược!
Đến khi cơ thể không thể áp được sức mạnh cuồng bạo kia, Khum Pha liền hét lên một tiếng dài, lao về phía Diệp Phàm ngay lập tức.
Tốc độ của Khum Pha nhanh đến mức không cho Diệp Phàm thời gian phản xạ, gã ta tấn công nhanh như chớp, cố gắng giết người chỉ trong một chiêu!
Khi nắm đấm được vung lên, một tiếng xé gió chói tai mà ngắn ngủi vang lên!
Đám người dưới võ đài ngừng thở, hồi hộp theo dõi cảnh tượng trên võ đài.
Diệp Phàm hít sâu một hơi, vận một chuyển tâm pháp Bổ Thiên Quyết, một luồng khí không thể giải thích lưu chuyển trong cơ thể.
“Bùm...”
Hai người va chạm, không phải là chiêu thức hoa lệ rối mắt, tất cả đều là những kỹ thuật giết người trực tiếp
Những chiêu đơn giản nhất, thường là những kỹ năng giết người mạnh nhất.
Một vài chiêu thức phức tạp, không bằng một chiêu vặn cổ hữu hiệu!
Khum Pha không dè dặt chút nào, sau khi uống thuốc, gã ta đã không còn đường lui nữa, con đường duy nhất chính là giết Diệp Phàm.
“Rầm...”
Hai người đồng thời đánh vào ngực nhau.
Khum Pha cười, Diệp Phàm không hề trốn tránh.
Một chưởng này của gã ta, đủ mạnh để đập nát cả tảng đá.
Nhưng Diệp Phàm lại cười...
Không đúng?
Diệp Phàm không thổ huyết, kể cả âm thanh vang lên từ người anh cũng rất kỳ lạ, trống rỗng vang lên, giống như đánh vào một chiếc chuông vậy.
Hơn nữa, ánh mắt của Diệp Phàm nhìn gã ta còn có chút châm chọc!
“Nếu như đây là đòn mạnh nhất của mày sau khi dùng thuốc biến đổi, vậy thì mày có thể lên đường rồi!”
Đồng tử của Khum Pha liền co lại bằng đầu kim.
Tại sao Diệp Phàm lại không hề hấn gì?
Gã ta có nghĩ cũng không thể hiểu, còn Khổng Bằng ở dưới võ đài cực kỳ kích động, Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, vậy mà Diệp Phàm lại dùng công phu cao siêu chưa từng được truyền ra ngoài của Thiếu Lâm.
Mặc dù nhìn có vẻ còn hơi thiếu sót, nhưng chắc chắn không phải thứ mà mấy chiêu thức từ nước ngoài của Khum Pha có thể so sánh được.
Ngay sau đó, Diệp Phàm bắt đầu phản công, đòn công kích như mưa xối, trút xuống Khum Pha.
“Á...”
Khum Pha hét lên, thuốc biến đổi gen, đã giúp cơ thể của gã ta sinh trưởng đến cực hạn, nhưng một khi phải chịu đựng sự đau đớn, cũng đau gấp ngàn lần người khác!
“Khốn nạn, sắp thua rồi!”
Diệp Tử Long đứng lên, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, giống như ăn phải chuột chết vậy.
Đám đông dưới võ đài đã ngây người ra, chỉ thấy Diệp Phàm nhấc ngược Khum Pha đang sợ hãi gào thét, sau đó quay gã ta thành vòng tròn, rồi ném về phía những cái gai trên lồng sắt!
“Rầm...”
Cả chiếc lồng sắt rung mạnh lên, vang lên một tiếng nổ lớn, máu bắn như sương mù trong lồng.
Vài phú bà nhìn thấy thì hét lên một tiếng rồi ngất đi, vài người đứng rất gần, bị văng cả một mảng máu tươi lên người, thậm chí còn có thịt nát, bọn họ nằm sấp trên mặt đất dùng sức nôn ọe.
Tất cả mọi người, đều sợ hãi trước cảnh tượng này, nhìn võ đài với ánh mắt hoảng sợ.
Ở bên kia, Hoắc Thanh Thanh nhanh tay nhanh mắt, khi Diệp Phàm quay người Khum Pha, đã che mắt Hàn Tử Di lại, không để cô bé nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kinh khủng ấy.
Trên võ đài, Diệp Phàm xách một đoạn bắp chân của Khum Pha, cứ như vậy đứng ở đó.
“Ọe...”
Không biết là ai nôn trước, tiếng nôn khan vang lên!
MC bị dọa sợ ngây người, quên nâng lồng sắt lên, cho đến khi Diệp Phàm nhắc nhở, mới run rẩy nâng chiếc lồng sắt dính máu lên.
Anh ta đã từng chứng kiến nhiều trận chiến sinh tử, nhưng đẫm máu như vậy thì đây là lần đầu tiên!
Diệp Phàm nhếch mép cười, xách cái chân gãy của Khum Pha đi về phía Diệp Tử Long.
“Cậu Diệp, cậu ta… cậu ta bước đến đây rồi...”, hiện giờ giọng nói của Hàn Bách Hào mới run rẩy, vừa rồi gã ta cũng nôn một lúc, còn Hàn Tử Hiên cũng suýt nữa ngất đi vì buồn nôn.
“Sợ cái gì? Thằng đó không dám làm gì đâu!”
“Với những cái gai đó, nếu như để tôi ném người khác vào đó, cũng có thể có hiệu quả như vậy!”
Trong lòng Diệp Tử Long lạnh lẽo, nhưng không đủ để dọa hắn ta sợ tới mức mất mật, dù thủ đoạn của Diệp Phàm có tàn ác đến mức nào, thì hắn ta cũng không phải chưa từng giết người.
“Diệp Tử Long, mày làm vậy là không được rồi, có cần bọn tao đích thân qua đó không?”, Diệp Phàm bước đến trước mặt Diệp Tử Long, vứt một nửa chân của Khum Pha trước mặt hắn ta, vẻ mặt mỉa mai nói.
Sắc mặt của Diệp Tử Long ảm đạm: “Hừ, đừng có nói những lời vô ích nữa, tao sẽ cho mày khách sạn Ngọc Hoàng, Diệp Tử Long tao đây thua một lần, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng thua!”
Vừa dứt lời, Diệp Hải ở bên cạnh đã lấy ra một túi tài liệu, bên trong là hợp đồng chuyển nhượng khách sạn Ngọc Hoàng.
Diệp Phàm cười: “Mày đúng là biết mình biết ta!”
Câu nói này của Diệp Phàm, liền chọc giận Diệp Tử Long, hắn ta nắm tay thành quyền!
“Tao nói cho mày biết, mày có thể không cần đồ của tao, nhưng ai dám cướp đồ của tao, tao sẽ giết người đó!”
“Mày tự thu xếp cho tốt đi!”
Diệp Phàm quay người, cùng đám người Hoắc Thanh Thanh, bước ra ngoài võ đài.
“Khốn nạn!”
Hàn Bách Hào nở nụ cười: “Nếu như Diệp Phàm nhìn thấy Hàn Tuyết nằm trên giường của cậu Lâm, liệu có tức chết không nhỉ? Ha ha ha...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất