Quay về khu biệt thự số một, vợ chồng Lưu Tú Cầm đã đi nghỉ, chỉ còn Hàn Tuyết vẫn đang chuẩn bị công việc của công ty sắp mở.
Nhìn thấy hai người Diệp Phàm muộn thế này mới về, liền dạy bảo nghiêm khắc, phải hứa sau này sẽ về sớm mới được tha thứ.
“Công ty mới làm gì, có dự định gì chưa?”, Diệp Phàm bước đến sau Hàn Tuyết, không nhịn được mà ôm lấy thân hình tuyệt đẹp của cô, ngửi hương thơm từ cơ thể cô tỏa ra, phía dưới bụng không khống chế được mà nóng lên.
“Đừng nghịch…”, Hàn Tuyết đỏ bừng mặt, tóm lấy bàn tay không yên phận của Diệp Phàm, đôi môi nhỏ hơi mở, tựa hồ như muốn nói mà lại thôi.
“Sao thế? Có phải việc thành lập công ty mới gặp vấn đề gì không?”, Diệp Phàm đoán.
“Haiz, em chuẩn bị vài phương án rồi, quảng cáo, kinh doanh, bất động sản hoặc là vật liệu xây dựng, chỉ có quảng cáo là cần ít vốn hơn một chút, nhưng bây giờ cạnh tranh của ngành quảng cáo thực sự rất khốc liệt”.
Hàn Tuyết khẽ thở dài, nói ra sự lo lắng của mình.
Công ty mới sẽ làm gì, đúng là Diệp Phàm chưa từng nghĩ đến, trong chốc lát anh thấy người làm chồng như mình thật quá tắc trách, lúc này mà còn muốn ôm ấp tìm thú vui.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, nói: “Hay là chúng ta mở thẩm mỹ viện?”
“Thẩm mỹ viện?”
Hàn Tuyết ngẩn người, rồi lại lắc đầu cười: “Đừng đùa nữa, mở thẩm mỹ viện cần phải phối thuốc cùng các trang thiết bị, không phải ngày một ngày hai là nghiên cứu kỹ càng được”.
“Ai nói thế?”
Diệp Phàm quay đầu hôn lên vành tai cô một cái, khiến Hàn Tuyết run rẩy người.
“Có anh đây, chắc chắn là được, lần này anh ra ngoài để tìm một vật thần kỳ, một khi tìm được, chiết xuất tinh chất bên trong ra thì có thể dùng để dưỡng da, làm đẹp!”
“Thần kỳ thế sao? Mau nói rõ cho em đi…”
Trong lòng Diệp Phàm đã có suy tính, Linh Nhũ Hối hấp thụ tinh hoa đất trời mà hóa thành dạng sữa lỏng, đối với những người luyện võ như anh có tác dụng tái tạo xương cốt, hồi phục vết thương, nếu như chắt lọc tinh chất bên trong ra làm thành sản phẩm làm đẹp, chắc chắn sẽ nổi tiếng toàn nước.
Lời giải thích của Diệp Phàm khiến Hàn Tuyết vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Diệp Phàm đã đặc biệt sắp xếp Hoắc Thanh Thanh bảo vệ cô, cô liền có chút lo âu: “Lần này anh đi có phải có nguy hiểm không?”
“Hay là em đi với anh?”
Diệp Phàm bật cười, ôm chặt vòng eo nhỏ gọn của cô: “Yên tâm đi, không chết được!”
“Phì phì phì… không được nói từ chết…”
Ôm người đẹp yêu kiều trong lòng khiến Diệp Phàm cảm thấy bứt rứt không yên: “Tiểu Tuyết, em đồng ý với lời thỉnh cầu của anh đi?”
“Không được!”
Hàn Tuyết thừa hiểu suy nghĩ đen tối của anh, cương quyết chối từ.
Vẻ mặt Diệp Phàm đầy đau khổ: “Tại sao?”
“Hừ, không nói được lời nào tử tế…”
Mặt Hàn Tuyết đỏ bừng trách yêu một câu, cô quay đầu nghiêm túc nhìn Diệp Phàm: “Em biết lần này anh đi sẽ có hiểm nguy, em có thể cảm nhận được, nhất định phải bình an vô sự quay về, sau khi về em sẽ chiều anh, nếu không em sẽ hận anh cả đời”.
Diệp Phàm cảm động, hai tay càng ôm chặt, chí khí tăng lên xông thẳng trời cao: “Vì vợ yêu, vì danh dự, có bò cũng phải bò về…”
“Tạch”.
Diệp Phàm giơ tay tắt đèn.
Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, đầu tiên Diệp Phàm kiểm tra sức khỏe cho Hạ Sương Nhi, xác nhận chung độc không còn phát tác tiếp mới yên tâm.
Lần này không biết anh đi mấy ngày, nhanh thì hai ba ngày, còn muộn thì không nói chắc được.
“Diệp Phàm, tiệc tân gia chuẩn bị đến đâu rồi? Báo cáo cho tôi nghe!”
Lưu Tú Cầm tay dắt một con chó Golden bước đến, vô cùng kiêu ngạo, mấy ngày nay bà ta mua được một con Golden, ngày nào cũng dắt đi dạo để khoe khoang.
Một ngày phải đăng mười bài lên trang cá nhân, chụp khung cảnh khu biệt thự không chừa một góc rồi lại đăng lên.
Diệp Phàm liếc bà ta một cái, không thèm để ý đến, Hàn Tuyết vội nói: “Mẹ, Diệp Phàm đang bận, việc này để con”.
Lưu Tú Cầm không vui: “Hừ, bận cái gì chứ? Có phải bên ngoài nhiều hồ ly tinh quá, bận rộn hẳn lên phải không?”
“Tiểu Tuyết, mẹ nói cho con biết, con phải kiểm tra cẩn thận, bây giờ nhiều hồ ly tinh lắm, cẩn thận…”
“Tiểu Tuyết, đi thôi”.
Diệp Phàm không để ý, kéo Hàn Tuyết cùng đi ra ngoài.
“Thằng ranh, giả vờ đi, tôi xem cậu giả vờ đến đâu…”, Lưu Tú Cầm cầm điện thoại trong tay lên, bên trong có một bức ảnh mơ hồ không rõ, trong đó là một nam một nữ, thân hình người đàn ông giống với Diệp Phàm, nhưng không rõ mặt.
Nếu như đúng là Diệp Phàm, ắt phải hỏi rõ ràng, đây là cảnh của quán bar Huy Hoàng, đó đúng là anh và Tần Tiểu Điệp.
Nghĩ một lúc, Lưu Tú Cầm bấm số điện thoại: “Tử Hiên, tôi đồng ý gặp cô, nhưng phải đưa chú ba của cô cùng tới…”
Sân bay quốc tế thành phố Cảng, Hàn Tuyết đưa Diệp Phàm vào tận phòng chờ rồi mới quay người rời khỏi.
Cũng vào lúc anh bước vào phòng chờ lên máy bay, thì ở cửa ra có mấy người đang đứng đó, nếu họ nhìn thấy thì sẽ bất ngờ vì đó là mấy người Diệp Tử Long cùng Diệp Bách Hào.
Hai tiếng sau, tại sân bay quốc tế Vân Điên, nơi này gần với biên giới Hoa Hạ - Myan.
Vừa mới xuống máy bay, khí hậu đặc biệt khác hoàn toàn với thành phố Cảng, từ đằng xa Diệp Phàm đã thấy Tống Râu dẫn theo vài người đứng chờ ở ngoài cửa.
“Diệp Phàm…”
“Anh Tống…”
Sau vài câu chào hỏi, Diệp Phàm lên một con xe địa hình, đi thẳng ra ngoại thành thành phố, ngồi hơn năm tiếng đồng hồ xe mới đến một cái thôn làng.
Thôn làng không lớn, chỉ khoảng hai mươi hộ gia đình, hơn nữa chỉ còn lại người già.
“Anh Tống, người này là Diệp Phàm mà anh kể sao?”, vừa cùng Tống Râu bước vào một căn nhà gỗ, một người đàn ông cao to đứng dậy đón.
Người đàn ông cao gần một mét chín, thân hình vô cùng lực lưỡng, trên lưng đeo hai khẩu súng, trông vẻ vô cùng hung hãn.
“Khôi Hùng, đây là Diệp Phàm, đừng coi vẻ cao to như gấu của em, có khi không phải đối thủ của Diệp Phàm đâu…”, Tống Râu ha hả cười lớn.
“Hừ, vậy cũng phải đánh mới biết được!”
Trong mắt Khôi Hùng ánh lên tia khinh thường, với cái thân hình nhỏ con của Diệp Phàm thì khéo anh ta ra một đấm là đánh chết.
Những người này quanh năm buôn bán ngọc thô, đều là kế sinh nhai đổ máu đổ mồ hôi, bây giờ viên ngọc quý giá của anh bị cướp mất, nếu Diệp Phàm không thể khiến họ nể phục, thì sợ rằng rất khó mà cùng tham gia hành động cướp ngọc về.
Diệp Phàm cười thản nhiên: “Đồ to con, có muốn đánh một trận không? Nếu trong vòng ba chiêu không đánh ngã anh, tôi sẽ rời khỏi đây!”
“Láo xược!”
Khôi Hùng nổi trận lôi đình, bàn tay to như cái quạt hương bồ đánh thẳng vào ngực của Diệp Phàm, xung quanh vang lên tiếng hô lớn.
Diệp Phàm cười nhạt, không một chiêu thức dư thừa, cứ vậy đưa tay đánh vào lòng bàn tay của Khôi Hùng.
“Bịch”.
Khôi Hùng hơn một trăm cân bị đánh lùi về sau, lòng bàn tay đau dữ dội, giây tiếp theo Diệp Phàm kề sát tới, đá một cước vào bụng Khôi Hùng.
Khôi Hùng cứ thế bị đá bay lên, đập mạnh vào cột nhà gỗ, cả cây cột rung lên kịch liệt.
Trừ Tống Râu, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh sợ.
Diệp Phàm cười cười, giơ tay phải lên, đây là một cao thủ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất