Thực lực tuyệt đối khiến người ta bị khuất phục. Khôi Hùng bị Diệp Phàm đánh cho hai chiêu là ngã, nghỉ ngơi một lát mới có thể từ từ đứng dậy.
Lúc nhìn thấy Diệp Phàm thì vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng. Anh ta cảm thấy mình đúng là đồ yếu đuối.
“Người anh em! Đây là anh Thương, anh em tốt của tôi…”, Tống Râu giới thiệu với Diệp Phàm về người bạn của mình. Đây là một đại ca trong đội của họ. Họ tổng cộng có ba đại ca, Tống Râu phụ trách bán hàng trong nước, bôn ba khắp nơi, mối quan hệ rộng khắp.
Hai người còn lại, một người phụ trách đào đá, một người phụ trách vận chuyển. Anh Thương chính là người phụ trách vận chuyển, từng là cao thủ trong bộ đội đặc chủng.
“Được rồi, không nói nhiều nữa. Kẻ cướp đá lần này của chúng ta tên là Shari người Myan. Tên này có thế lực của riêng mình ở Tam giác vàng. Trước đó chuyên đi bán nha phiến nhưng giờ vì chính phủ chèn ép nên bắt đầu kinh doanh đá thô rồi. Chúng ta đã giao hàng với bên chúng bốn lần. Đây là bản đồ…”.
Anh Thương cũng không nói nhiều mà mở tấm bản đồ vẽ tay giải thích cho Diệp Phàm nghe.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì trong một khu rừng rậm có một đội quân đang mai phục ở đó. Trên tay ai nấy đều có súng, ngoài ra còn có hai con ngựa; còn có một viên đá thô màu đen được buộc trên pallet.
“Các anh em! Kiên trì một chút, ngày mai chúng ta có thể ra ngoài rồi. Tướng quân Shari đang ở cửa khẩu tiếp ứng cho chúng ta”.
Do giao chiến liên tiếp với đám Tống Râu nên những người này đều mệt mỏi. Cả đội quân có hơn ba chục người, giờ chỉ còn lại hai mươi người. Tống Râu đã đánh chết hơn chục người của chúng.
Trong một phòng vip xa hoa tráng lệ của khách sạn Tử Kinh của thành phố Cảng, không khí lúc này có chút khác thường.
Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm có chút câu nệ ngồi ở đó. Lưu Tú Cầm vốn tưởng rằng Hàn Tử Hiên mời bà ta đến đây. Ai biết được, ở đây còn có Diệp Tử Long, Hà Thế Nghiêu và cậu chủ Lâm đến từ thủ đô nữa.
“Thím Ba! Cháu không nói trước với thím là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho thím. Nếu nói trước thì chỉ e sẽ làm thím sợ thôi”, Hàn Tử Hiên kéo Lưu Tú Cầm lại và thân thiết nói.
“Niềm vui bất ngờ gì?”, Lưu Tú Cầm có chút không được thoải mái. Đừng thấy bà ta luôn chua ngoa trước mặt Diệp Phàm chứ ở trước mặt cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô thì bà ta thành thật hơn rất nhiều.
Đặc biệt là còn có cả cậu chủ Lâm với lai lịch đáng nể ngồi cạnh cậu chủ Diệp, riêng bộ quần áo hàng hiệu Armani trị giá hai trăm ngàn tệ và chiếc Patek Philippe trị giá chục triệu trên tay đã đủ khiến bà ta câu nệ không dám nói gì rồi.
“Thím Ba! Chuyện bất ngờ mà cháu nói chính là cậu chủ Lâm đó. Hôm nay cậu ấy đến là có chủ đích đấy ạ…”.
Hàn Tử Hiên cười vẻ thần bí. Còn cậu chủ Lâm ra hiệu búng tay một cái, hai thuộc hạ liền đứng ra. Mỗi người đều cầm hai hộp quà đặt trước mặt Lưu Tú Cầm, sau đó cùng mở ra.
“Hạt may mắn Thất Bảo! Mỗi hạt có đường kính hơn 10cm, có bảy màu, mỗi màu đến từ một quốc gia, giá trị không thể tính nổi”.
“Vòng tay được chạm vàng với những viên đá màu Nam Phi gắn trên đó, phiên bản giới hạn trên thế giới là 199…”.
“Đồng hồ Vacheron Constantin trị giá một triệu tệ”.
“Mã não đỏ, đồ cổ cực phẩm, tặng cho chú Ba đấy ạ, đến bố cháu cũng không có cơ…”.
Hàn Tử Hiên giới thiệu từng món đồ một, sau đó cười nói: “Những thứ này đều là lễ gặp mặt mà cậu chủ Lâm tặng cho chú thím đấy, đúng là ngưỡng mộ chết mất”.
Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần không còn nghĩ được gì nhiều. Vòng tay vàng chói lấp lánh, cả viên ngọc Thất Bảo chói lóa kia khiến họ hoa cả mắt.
Còn Hàn Tại Dần thì cứ nhìn chằm chằm vào món đồ cổ kia. Ông ta tuổi cao, cũng thích đồ cổ. Món đồ này còn giá trị hơn rất nhiều so với những chiếc đồng hồ kia.
“Thưa cô chú! Cháu tên là Lâm Thanh Đế, rất vui được gặp cô chú ạ”, hắn ta đứng lên rồi thể hiện vẻ lịch thiệp, không thua kém gì Diệp Tử Long đến từ thành phố Cảng.
Đúng là có tướng giàu sang quá đi! Lưu Tú Cầm đơ người ra, vội bắt tay với Lâm Thanh Đế, trong lòng thấy hồi hộp.
Cũng may Hàn Tại Dần phản ứng lại, vội nói: “Cậu Lâm này! Những thứ này quý giá quá! Có câu ‘không có công không dám nhận lộc”. Chúng tôi thật sự không thể nhận được…”.
“Xuỵt…”, trong lòng Hàn Tại Dần vẫn đang tiếc nuối nhưng không thể hiện ra ngoài.
Ông ta vừa nói dứt lời thì Lưu Cẩm Tú đã giẫm giày cao gót lên chân ông ta, dường như đang trách ông ta nói ra quá nhanh.
“Ha ha! Chú Ba nói gì vậy ạ, sau này là người một nhà rồi, sao nói khách khí thế?”
“Phải rồi chú Ba! Đừng nói thế chứ, những thứ này là cậu Lâm mang đến để hiếu kính với chú và thím Ba thôi mà…”.
Hàn Tại Dần lại đơ người ra, từ lúc nào ông ta với được nhà họ Lâm ở thủ đô thế này? Nhà họ với nhà họ Diệp đều là gia tộc bề thế.
“Thưa cô chú! Cháu cũng không giấu diếm nữa ạ! Cháu ngưỡng mộ Tiểu Tuyết rất lâu rồi, nhưng vì công việc bận quá nên hôm nay mới có thời gian đến đây. Những món quà gặp mặt này cũng coi như tạ lỗi vì đến trễ đấy ạ”.
“Cậu ngưỡng mộ Tiểu Tuyết đã lâu á?”, Lưu Tú Cầm cảm giác mình nghe không rõ nên hỏi lại.
“Dạ! Hai năm trước, cháu có một lần đến thành phố Cảng công tác, từng chạm mặt Tiểu Tuyết một lần mà đến bây giờ vẫn không quên được. Cháu nghĩ là cháu trúng tiếng sét ái tình và yêu cô ấy mất rồi ạ”.
“Vì vậy cháu tìm đủ mọi cách, không ngờ Tử Long lại quen biết mọi người nên cháu đã đến đây ạ”.
Không thể phủ nhận, Lâm Thanh Đế nói dối quá tài, nói trôi như nước chảy.
Sự thật là, hai năm trước hắn ta đang ở trong chăn của một cô gái nào đó thì Diệp Tử Long nói cho hắn ta biết, ở thành phố Cảng có một người đẹp được xưng là một trong ba hoa khôi, sau đó bảo hắn ta đến ‘săn mồi’.
Hắn ta thấy không có hứng thú lắm, hoa khôi đã là cái gì, ngay cả những người đẹp nức tiếng hắn ta còn chơi đùa bao nhiêu rồi. Nhưng sau khi nhìn ảnh của Hàn Tuyết thì hắn ta mới thay đổi chủ ý.
Rồi lại biết Hàn Tuyết đã có chồng, mà lại lấy phải người tên là Diệp Phàm đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ. Vì vậy hắn ta thấy hưng phấn và thấy bị kích thích.
Cho nhà họ Diệp bị cắm sừng, nghĩ thôi đã thấy sướng, thậm chí còn là Diệp Tử Long mời hắn ta nữa. Hắn ta không nói nhiều mà dẫn theo thuộc hạ bay đến thành phố Cảng luôn.
Những lời này của Lâm Thanh Đế khiến Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần kinh ngạc mà không nói được gì. Hóa ra hai năm trước Lâm Thanh Đế đã gặp Hàn Tuyết nhưng lúc đó cô đã kết hôn.
Hàn Tại Dần cười khổ, nói: “Có lẽ cậu Lâm không biết chứ Tiểu Tuyết đã kết hôn rồi. Tình cảm vợ chồng hai đứa cũng tốt”.
“Tốt cái con khỉ”, Lưu Tú Cầm trầm ngâm không nói gì nhưng lúc này đột nhiên phun ra một câu, hơn nữa còn lườm Hàn Tại Dần một cái, ánh mắt ra hiệu ông ta câm miệng lại.
“Ha ha! Xin lỗi, tôi nói nóng nảy quá…”, phun ra câu tục tĩu nên bà ta có chút ngại ngùng.
“Thím làm mẹ rồi, lại là người từng trải, có còn là gái trinh hay không lẽ nào thím không biết, lừa mọi người làm gì?”, Lưu Tú Cầm đắc ý, nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất