Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hàn Tuyết vẫn còn là gái tân?  

             Lời nói của Lưu Tú Cầm khiến mọi người giật mình, đám Hàn Bách Hào liếc nhìn nhau, trong mắt ai cũng chứa đựng sự mỉa mai.  

             Thì ra Diệp Phàm chỉ được cái mã bề ngoài, đến giờ vẫn chưa làm gì Hàn Tuyết, Lâm Thanh Đế suýt thì cười ầm lên, hay, đúng là hay thật.  

             Hắn ta đang sốt sắng muốn nhìn hoa khôi của thành phố Cảng uốn éo rên rỉ dưới bàn tay mình lắm rồi...  

             "Thím ba, chúng ta nói thẳng ra luôn đi, cậu Lâm yêu Tiểu Tuyết ngay từ cái nhìn đầu tiên, thím có thể bảo bọn họ ly hôn được không? Đây là một cơ hội tốt, phải biết nắm chắc đấy nha...", Hàn Tử Hiên bày ra dáng vẻ như muốn tốt cho bà ta.  

             Hàn Tại Dần cuống lên, nhưng Lưu Tú Cầm vừa lườm cho một cái là ông ta lại im như thóc.  

             Lưu Tú Cầm nói với vẻ khó xử: "Thím cũng muốn bảo bọn họ ly hôn lắm chứ, nhưng bọn họ không chịu, mà thím thì lại không có nhiều cách..."  

             Vừa nói, ánh mắt của bà ta vừa nhìn chằm chằm vào trang sức trên bàn, cái vòng vàng này sang thật đấy.  

             "Thím ba, tại thím chưa quyết tâm thôi. Cháu nói cho thím một chuyện là thím sẽ quyết tâm liền à!"  

             Hàn Tử Hiên nở nụ cười, cô ta không hề cảm thấy bất ngờ vì câu nói của Lưu Tú Cầm.  

             "Thím ba, thím có biết Diệp Phàm còn một người em trai nữa không?"  

             Lưu Tú Cầm lắc đầu, lúc kết hôn, người nhà của Diệp Phàm không có một ai tới cả.  

             "Cháu còn có thể nói cho thím biết, em trai của anh ta bị bệnh bạch cầu, cũng có nghĩa là bị ung thư máu!"  

             "Cái gì?"  

             Nghe đến ung thư, Lưu Tú Cầm hô toáng lên.  

             "Thím ba, bị ung thư máu là phải ghép tủy, hơn nữa chỉ một lần thôi thì không thể khỏi được, khả năng tái phát rất cao. Diệp Phàm là kẻ bị vứt bỏ, em trai cậu ta lại bị ung thư máu, đó là một cái hố lửa đấy".  

             "Hiện tại nhà họ Diệp do chi của cậu Diệp nắm quyền, chi của Diệp Phàm chỉ có hai nam đinh là anh ta và em trai anh ta, anh ta lấy cái gì để tranh giành?"  

             "Chắc chắn Diệp Phàm sẽ bị tống ra khỏi nhà họ Diệp, sớm muộn gì chi của anh ta cũng suy tàn. Đến lúc đó, anh ta sẽ chẳng có gì cả, còn phải nuôi một đứa em trai bị ung thư máu, thím có muốn nhìn thấy cảnh ấy không?"  

             Lưu Tú Cầm nói ngay không chút do dự: "Đương nhiên là không rồi, nuôi thêm một người sắp chết thì làm sao mà được".  

             "Đúng rồi đó thím ba, thím bắt Tiểu Tuyết ly hôn với Diệp Phàm đi, nếu không thì sẽ liên lụy đến thím. Em ấy mà lấy cậu Lâm thì sau này thím sẽ là mẹ vợ của hào môn đỉnh cấp ở thủ đô".  

             "Nhưng bây giờ vợ chồng thím đang ở nhà của Diệp Phàm, bắt bọn họ ly hôn thì..."  

             Thấy Lưu Tú Cầm do dự, Hàn Tử Hiên tiếp tục mồi chài: "Thím ba, thím hồ đồ quá rồi, chỉ một căn biệt thự ở khu biệt thự số một thì đã là gì, cậu Lâm có thể mua được cả khu biệt thự ấy mà chẳng cần chớp mắt ấy chứ..."  

             Đôi mắt của Lưu Tú Cầm sáng lên: "Cháu nói cũng có lý, còn gì nữa thì cháu nói nốt đi..."  

             Ở vùng biên giới, sau khi bàn bạc, đám Diệp Phàm vào rừng luôn.  

             Anh đi một mình, bởi vì đồng hành với người khác thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của anh.  

             Diệp Phàm như một con khỉ nhanh nhẹn, nhảy vọt trong rừng cây um tùm, di chuyển theo hướng đánh dấu trên bản đồ.  

             Mặc dù đã biết vị trí đại khái, nhưng Cát Thụy phải rất nhiều đội nhỏ tập kích đám Tống Râu, chỉ có thể tung lưới đuổi theo trong rừng, không có vị trí cụ thể.  

             Một trốn một đuổi, nhoáng cái đã qua hai ngày. Diệp Phàm gặp rắn độc vài lần, gặp lợn rừng hai lần, còn có một lần gặp sói hoang, có thể nói là nguy hiểm ngập tràn.  

             Nhưng Diệp Phàm không hề sốt ruột, anh đã phát hiện ra dấu vết để lại rồi, thậm chí còn có mấy bãi phân ngựa.  

             Trước đó, anh cần phải lấp đầy dạ dày cái đã. Diệp Phàm vừa nướng một con thỏ hoang vừa dọn dẹp sơ qua nơi vừa tìm được. Bất chợt, vài tiếng súng nổ đoàng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.  

             Diệp Phàm ngẩng đầu lên, chưa tới năm phút sau, một chàng trai khoảng hai mươi mấy tuổi đang cầm một thanh kiếm gãy chạy về phía anh.  

             Trên thân thể của chàng trai ấy toàn là vết thương, quần áo rách rưới, cõng một cô bé trên lưng. Cô bé ấy đang mê man, dường như còn lẩm bẩm nói mớ.  

             Diệp Phàm nhíu mày nhìn cậu ta, mặc dù trên người có khá nhiều vết thương, nhưng vết thương bắt mắt nhất vẫn là vết đạn ở vùng xương sườn, máu tươi nhuốm đỏ chiếc áo rách tan của cậu ta.  

             Thời khắc Diệp Phàm nhìn về phía chàng trai ấy, cậu ta cũng nhìn anh. Mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như sói hoang.  

             Diệp Phàm nghĩ, nếu anh mà có hành động gì khác thường là chàng trai này sẽ liều mạng với anh mất.  

             Hai người nhìn nhau, đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Anh ơi, em đói..."  

             Thấy cô bé tỉnh lại, trên mặt chàng trai kia hiện lên nét mừng rỡ, vội vàng chuyển cô bé từ đằng sau ra đằng trước.  

             "Hy Hy cố nhịn một lát nữa nhé, chúng ta sắp ra khỏi rừng rồi...", chàng trai vội vàng an ủi, nhưng hiển nhiên là cô bé kia đã nhìn thấy thỏ nướng trong tay Diệp Phàm.  

             Cô bé chỉ về phía anh: "Anh ơi, em muốn ăn thịt nướng..."  

             Vẻ mặt của chàng trai hơi khó xử, nhưng cậu ta vẫn nói: "Hy Hy, chẳng lẽ em quên rồi sao? Không thể tùy tiện ăn đồ của người khác".  

             "Ồ...", cô bé liếm môi, gật đầu một cách khó nhằn, nhưng vẫn nhìn thỏ nướng không chớp mắt.  

             "Anh đi mau lên, nơi này không an toàn...", chàng trai nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt áy náy, nói một câu rồi bế cô bé kia đi.  

             "Đứng lại!"  

             Diệp Phàm bỗng lên tiếng, đối phương nhìn anh bằng ánh mắt ấy thì chứng tỏ cậu ta cảm thấy áy náy vì đã dẫn kẻ đuổi giết mình tới đây, có thể sẽ gây rắc rối cho Diệp Phàm.  

             Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt của chàng trai trở nên căng thẳng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Diệp Phàm, như thể giây tiếp theo sẽ liều mạng với anh.  

             Diệp Phàm lắc đầu cười một tiếng: "Đừng căng thẳng, tôi cũng là người Hoa Hạ, gặp được đồng hương trong khu rừng rậm như thế này cũng chẳng dễ dàng gì, tôi không động chạm gì tới cậu đâu".  

             "Hơn nữa cậu đã trúng đạn, nhất định phải lấy đạn ra, nếu không, chưa ra khỏi cánh rừng này thì cậu đã gục rồi".  

             "Không cần anh quan tâm!", chàng trai lạnh lùng nói một câu.  

             "Thế cô bé ấy thì sao?"  

             Diệp Phàm chỉ vào cô bé kia: "Chưa chắc cô bé ấy đã chịu đựng được, bây giờ cô bé đang rất yếu, cần bổ sung năng lượng khẩn cấp, hơn nữa thân thể còn đang thiếu nước nữa. Nếu tôi đoán không nhầm, cô bé này có vấn đề về tim, nếu chạy tiếp, anh sẽ chết, và cô bé ấy cũng thế!"  

             Lời nói của Diệp Phàm khiến sắc mặt của chàng trai biến đổi hẳn: "Sao... Sao anh biết?"  

             "Tạm thời anh đừng để ý tới chuyện đó, đi theo tôi, cắt đuôi kẻ đang đuổi giết anh đã".  

             Nói đoạn, Diệp Phàm đi về một hướng, anh tin là chàng trai kia sẽ đi theo.  

             Ở đó có một hang động, tối qua anh đã ngủ ở đó.  

             Quả nhiên, chàng trai nhìn cô bé đang mê man kia, cắn răng một cái rồi lựa chọn đi theo.  

             "Đâu rồi?"  

             Đi được mấy phút, một nhóm người mặc quần áo đen chạy tới, tên nào tên nấy đều có súng, khắp người hừng hực sát khí.  

             Có người nhìn thấy đống lửa tàn mà Diệp Phàm vừa để lại, vội vàng hô lên.  

             "Có lửa, mới đốt thôi, nơi này còn có người khác nữa".  

             "Tìm đi mau lên, chắc chắc hắn chưa đi xa đâu, có lẽ ở ngay gần đây..."  

             Trong hang đá, một tia nắng chiếu xuống, Diệp Phàm xé thỏ chia cho hai người kia.  

             Anh thuận miệng hỏi: "Cậu tên là gì?"  

eyJpdiI6ImZYT0VkaHRwOUVEMGZSWHRrWHFwTlE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0RXdHZFXC9GUjZOYndyS2tTNjIwSkx3Z1VsXC81QUMxTlJzcTFVMVY3Y1NuQVJUSXU3dlwvWHVWZlQrR1wvbmNoblVyYmRHSWppWGVWNHEzQ3BwXC9Bdkg0bXZrSWNTQ3VBWWxpWVF1Mjk3SjhPblJJdWhWekJPdGxUUStJNXRPbzl3b2F1UnluVzE1ampNOEFTR1wvQnNNc2xKYVZqbHN1S2xJNzN3b2ZPYWNUWVwvXC9kR1ZVNmxjQ21CUkJKK1p3b1k0NGpaTnBONzI4Zk40N2RmTEVYOVlESHlTUmJMMFZMbzZvN21qeHpreFR4dkxYTVJncEZNXC9BXC81M0VKTWgrcHVzY200YXBIeDNxSGtYOXJBbTQ3dXhrR2dBPT0iLCJtYWMiOiI4OWQ4NzBkODdkZmFlYWY1Njg2NmI4OTZkNjFmZWFkZTNmZDdkM2NiNjhhZDk4ZDNkY2U0OWNjYjA0OGNjZTQ5In0=
eyJpdiI6InloSDh6STdPZXphK2RDMmpjZWdEaFE9PSIsInZhbHVlIjoidmdFSTJJR1JnUkYwcTZBTGo2bmczUlRnZE9Wb05pZk1MaGl5S2hrWElXdmlWK3g0bGh6QXJVRVVQR1NER3ZRdkdTcFVxU2t2T1hicjVrUjFidkNCTGZkZnJPbjdxOEV0amwxMkVnZ0VnVkJnMzNESjUyTFpOb0s2NlVlcisraDM1MFJvQzNxTWNweWorNUk4Nm1jT1FBUFZtTGJnZzQxeHhWXC9LRitobHFRUGowS1ZUbngxR09EVXFocVRqOTducWo4Umtaa1Vta2JUcW9nbXpYQ3JGZUFBNHBjUEhtNDNydW50S3p6eHJzenExZFlXcEFDUnBuUzd5STBGK0lMakU5Z3ZzYjg0V1JwYXIyU0U5VEhaSytqZDJ1MU5pM1pIUmxMRmVGdnJiM1lBPSIsIm1hYyI6ImUyYWUyMDdjOTM5NDc5ZWI3NjZmYjU2ODcyNjMyMTcyZTViNDY1NjM0MjE3ZTljOWJjNWExZDAzNDYyZjBlZmUifQ==

             "Xin lỗi, tên tôi là Ngọc Quân, Âu Dương Ngọc Quân!"

Ads
';
Advertisement