Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Ranh con, cậu đang đùa cợt tôi đấy à?”  

             Nghe Diệp Phong nói xong, Từ Báo liền đanh mặt lại. Sắc mặt hắn sa sầm, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.  

             Nhìn thấy phản ứng của Từ Báo, rất nhiều người đều nhận ra hắn đã nổi điên rồi.  

             “Thằng nhóc này đúng là tự tìm đường chết mà”.  

             “Tai họa sắp đến rồi mà còn ở đấy ra vẻ?”  

             “Thế có khác gì tự đi vào chỗ chết?”  

             Nhiều người lắc đầu ngán ngẩm, nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt thương hại.  

             Lý Hiểu Hồng thì sợ tái mặt từ nãy giờ. Cô ấy đã rưng rưng nước mắt vì lo lắng.  

             Nét mặt của Từ Báo rất lạnh lùng. Hắn vẫn cao ngạo ngồi trên ghế bành, vẫy tay ra lệnh cho đàn em ném một chiếc gậy sắt xuống dưới chân Diệp Phong.  

             “Tôi cho cậu thêm một cơ hội sống”.  

             “Nhặt nó lên và tự đập gãy chân mình. Chuyện hôm nay, xem như bỏ qua”.  

             “Bằng không, tôi sẽ khiến cậu chết ngay tại đây!!!”  

             Ầm.  

             Tiếng gầm vừa rồi của Từ Báo tựa như cuồng phong mang đầy sát ý quét ngang qua.  

             Những người vây quanh đều biến sắc, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.  

             Chỉ có Từ Báo vẫn vắt chân, ngạo mạn ngồi trên ghế bành. Một tay kẹp điếu xì gà, tay còn lại vuốt ve bờ mông cong của cô nàng mà hắn đang ôm. Tựa như bậc vua chúa, hắn cất giọng uy nghi, vang vọng khắp bốn bề, khí chất đầy ngạo nghễ.  

             Ai cũng tái mặt, thậm chí có người còn khuyên Diệp Phong nên biết khó mà lui. Mất một cái chân, vẫn tốt hơn mất một cái mạng.  

             Thế mà Diệp Phong chỉ khẽ cười. Nhìn Từ Báo đang cao ngạo ôm người đẹp ngồi đó, anh lắc đầu: “Lần trước cũng có người ngồi trên chiếc ghế này, ở ngay đây, tay châm thuốc, tay ôm người đẹp, tỏ vẻ oai phong trước mặt tôi giống hệt như anh vậy. Rốt cuộc, kẻ đó bị tôi dùng một chân đạp đến nỗi biến thành một thằng ngốc, còn gãy đến mấy chiếc xương. Hình như tên của kẻ đó là Thịnh Thiên, chắc là anh có quen đấy”.  

             Gì cơ?  

             Từ Báo nghe vậy thì từ trên ghế đứng bật dậy, cô nàng kia cũng bị hắn đẩy ra.  

             “Ranh con, cậu đang lảm nhảm gì vậy hả?”  

             “Anh Thiên nắm giữ cả Giang Hải, không phải là người mà thằng nhóc hôi sữa như cậu được quyền sỉ nhục!”  

             Từ Báo nổi trận lôi đình, mắt trợn trừng như muốn nứt toác ra.  

             Khi hắn đang định ra lệnh cho đàn em đánh chết tên nhãi ranh ăn nói ngông cuồng trước mặt thì cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy “rầm” một cái.  

             Vù.  

             Gió đêm lạnh lẽ điên cuồng tràn qua khe hở của cánh cửa vừa hé ra.  

             Sau đó, mười mấy tên cao to cũng ồ ạt xông vào như dòng nước.  

             Những người này đều mặc Âu phục, đi giày da và đeo kính đen. Những chiếc giày da giậm từng bước như rồng như hổ trên sàn cẩm thạch, khiến tiếng bước chân trầm thấp đều đều vang vọng.  

             Đứng vững như tùng, sải bước như gió, với khí thế mạnh mẽ, họ tiến thẳng vào nhà hàng.  

             “Một lũ không biết sống chết ở đâu ra vậy!”  

             “Địa bàn của anh Báo mà cũng dám làm loạn?”  

             Thấy đám người cao to đột nhiên xộc vào, cô nàng vốn đang được anh Báo ôm ấp bèn giật mình ré lên như gà mái, còn quay lại mắng chửi họ.  

             Nhưng vừa trông thấy người dẫn đầu, Từ Báo đã biến sắc. Đoạn, hắn giáng một bạt tai vào mặt cô ả lắm lời kia, khiến đối phương ngã xuống đất.  

             “Con đàn bà đần độn, im miệng đi!”  

             “Gặp ai cũng dám chửi!”  

             Từ Báo sợ đến ướt cả quần. Mắng xong, hắn liền vội vàng chạy ra nghênh đón.  

             “Giám đốc Thẩm hạ cố ghé thăm, thứ lỗi cho tôi đã không kịp đón tiếp ạ”.  

             Hắn cúi đầu, khom người hành lễ. Dáng vẻ khúm núm và bé nhỏ như một hạt bụi vậy.  

             Lúc này Từ Báo đang run cầm cập, không rõ tại sao Thẩm Cửu Ức đột nhiên xuất hiện.  

             Người khác không biết, nhưng Từ Báo thì biết, Thẩm Cửu Ức chính là tâm phúc số một trong số những người dưới trướng Lý Nhị.  

             Bất kể là địa vị hay quyền thế, Thẩm Cửu Ức đều cao hơn Từ Báo rất nhiều.  

             Từ Báo, cùng lắm là một kẻ tay sai của Lý Nhị mà thôi.  

             Nay gặp mặt, tất nhiên hắn phải cúi đầu kính cẩn chào hỏi.  

             Trước thái độ cung kính của Từ Báo, Thẩm Cửu Ức chẳng buồn nhìn đến, đã thẳng thừng đẩy hắn sang một bên. Ông dẫn theo đoàn người kia, tiến thẳng về phía Diệp Phong.  

             “Thưa Sở tiên sinh, ông Nhị có lời mời ạ!”, Thẩm Cửu Ức cúi người xuống, kính cẩn hành lễ.  

             Hành động ấy tựa như tảng đá rơi xuống biển, làm dậy nên hàng nghìn cơn sóng lớn.  

             Thẩm Cửu Ức vừa dứt lời, mười mấy người cao to mặc Âu phục đằng sau cũng đồng loạt khom lưng cúi lạy.  

             “Thưa Sở tiên sinh, ông Nhị có lời mời ạ!”  

             “Ông Nhị có lời mời ạ!!”  

             …  

             Soạt.  

             Mười mấy gã cao to ấy đồng loạt khom người, đồng thanh hô lên.  

             Những giọng nói đầy tôn kính ấy hợp thành dòng chảy, tựa như sấm sét làm rung chuyển cả nhà hàng.  

             Im lặng.  

             Bầu không khí rơi vào im lặng.  

             Sau khi đám người Thẩm Cửu Ức cúi chào Diệp Phong, nhà hàng đã yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống.  

             Đại sảnh rộng lớn chỉ còn tiếng chào cung kính ấy vọng vang như gió lạnh quét qua.  

             Lý Hiểu Hồng ngây người.  

             Tiết Lâm và Dương Sảnh cũng trợn mắt.  

             Còn Từ Báo đứng sững sờ như bị sét đánh ngang.  

             Giây phút ấy, toàn bộ người có mặt ở đấy đều ngẩn ra.  

             Không ai lên tiếng, cũng chẳng ai dám lên tiếng. Trong lòng chỉ còn cảm giác bàng hoàng như cuồng phong quét ngang.  

             Giữa sảnh nhà hàng, dáng người gầy gò của Diệp Phong vẫn đứng lặng thinh.  

             Anh chắp tay sau lưng, kiêu ngạo mỉm cười. Cơn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc trước trán anh. Diệp Phong khẽ gật đầu trước lời mời đầy kính trọng từ Thẩm Cửu Ức: “Ừm, Lý Nhị, cũng có lòng phết”.  

             Dứt câu, anh ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Báo đã sợ đến hồn bay phách lạc, đoạn khẽ cười: “Anh Báo à, thế nào?”  

             “Trước đó tôi bảo Lý Nhị mời tôi dùng cơm, anh không tin. Bây giờ tin rồi chứ?”  

             “Tôi nói rằng anh không nên động vào tôi, anh cũng không tin. Giờ thì, anh đã tin chưa?”  

             Từng câu của Diệp Phong sắc bén như dao. Mỗi một chữ đều cắm thẳng vào tim Từ Báo.  

             Lúc này Từ Báo đã sợ run người. Đặc biệt là tiếng gầm cuối cùng của Diệp Phong có uy lực kinh hồn, đã khiến Từ Báo hoảng loạn lùi về sau mấy bước. Rốt cuộc hắn lùi đến chiếc ghế bành đằng sau, rồi cả người cả ghế đều ngã sõng soài ra sàn nhà.  

             Thẩm Cửu Ức vừa nhìn đã hiểu ngay tình hình hiện tại.  

             Sắc mặt tối sầm lại, ông nhìn Từ Báo rồi giận dữ chất vấn: “Từ Báo, lá gan của cậu cũng to lắm. Khách quý của ông Nhị, mà cậu cũng dám sỉ nhục?”  

             “Xem ra, cậu chê mình sống lâu quá nên muốn tìm cái chết nhỉ”.  

             “Nếu đã như vậy thì tối nay nhớ ăn ngon một chút. Ngày mai, ông Nhị sẽ tiễn cậu lên đường!”  

eyJpdiI6IktJYmJINkU0T2k0dE9qNE1EWjgwM1E9PSIsInZhbHVlIjoick03VkpGZlhkVmx5Z2FleEl2WVhZTVN3MGxEMFY5dDFjalZaWnlDR0ppTFdZTzUrcmkxXC9DV1dJQ01aZGJYeExlNlZIT0ExeGh0ZUpuQ0pZVGZiQ0ZwUkN6OUNlR3czbGlLQUdMR00wS2hrd3dhUlRuNUtSQXl0cXNLUGdOdldudWVRMGFRayt1WlFINm80T3lOdFNsek9tR3pqUUU2cEszUUFRb1Z2RlUzb1wvYTdGXC9xWGYzMDF4dDZNU25oYWo3ejFrZTFQUlVZamJvQjZKVWhhdG5KQkE0cDA4UGdnblRoVEZjeEVVbVl2TXVYQWFid1F3VHZ4aXQzckpKTkpxSWpqNWFMRFUzMjcxcHo4XC9DckhocFVFQ2NicUlIVnhPS2ZSOVNuRFBzWjlwcWd2WVU5SUgzb3FQXC9uZnk0VlU3RjJud213ek85NjYwQ1hrWStRQTBqZXVEM2ErTkIwZTI2MDBEdDVJVlRQM1RVR0ZqYWZKU21LTUg2ZXozeDYzdGFFaE9COXd1YThBaDZBekQzaW9FOG5jNUJ2MU1GRWRqYWJhV2xPWFF2NEJxdGIrdDcyY0VqR0JzbW1seFwvS0o2YTJzYUpNSzFhSzZla0tQTHJQbEdQdENOMExRUXpqR0hvSytSUTdOYXc3c2VcL3BxVG1nbFFmQXVIODk2aVY5RGRQaTdRVEk1TWFQSVYrYzU3U3MxZllaNjZnd0dUNW1XcFVrV3kycnVwWXdaNmQrckdxbFJsMWtlajhCS216c3FqdVh4V0RianBYWnE5bmdEOVJtbUZtbVM3KzkzSTUyeFNlTmxLd0ZmN2RobEk9IiwibWFjIjoiZGRiM2M1Zjg0MTlkM2I1OWE0NWU2NzNmMzQxYWE5NTMwMTM3M2U1ZjFmYmNlZGRlMjBiMDBmMjA2MmYyZjQ0YyJ9
eyJpdiI6IkVvdHEybkw3dnYxSUwycmZEXC9TRXNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9mM3o1bHV6ZWxKb1wvd3BvcjhYYkdkbEVvOXBWclwvSUNNYmdpYWFuK1ptT1VPUWNzRmY4OTFnZExyMTNaenJaVmY5TzgwVHVQeDRkMnIzQkN1aHFrMGMwZXl1U2lNNzJaczA2am9OVTZtQjFETm1ZbktHWGp6ZFV3QVNZZVB3UnhiWjVqRlNoczlaU05ycjRZNWxQYll1eEJtR1BnVGFobVhIWmtmaGllMldGak9hSzd2NmR4UkZYenQ3Y21xWEN4QjNzRFVzSXdtQWg1S3kxejNkNVwvaVJXOFppdTlpUXNcL0pcL3FmK1hKdUpTak1FOVROMXUyTDJ5ZHV4dit1WEsyQjNEeDdySzZZeFVaRmtIWVdla0xuOFIwRVwvdzEzbmVMZzZITkFwY3Vwcm92OHZNK0JOVURHaGNcL3ZkOFJvWmQwNnFQVmhLbjUwSHo4d0hoakxSTXFlbE1FS1hyRjdvQUY4VFB0bUlsWTcyQWM9IiwibWFjIjoiMmY0OGIzNGMwY2FiNzMwZjEzZmZhNWI3YTg0OGRlMGVjM2JlZTdkZjBmNDllMDUzYmE1MTFkMTAyZTIwMDk5ZSJ9

             Hắn hoảng sợ đến mức khóc lóc cầu xin. Từ Báo chẳng thể nào ngờ, tên nhãi nhép mà hắn khinh thường, nay lại trở thành người đào mộ cho chính hắn.

Ads
';
Advertisement