Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Trước đây, Từ Báo cũng xem như một thuộc hạ đắc lực, đã theo ông Nhị nhiều năm. Nhưng vì đạo đức không tốt nên ông Nhị không quá trọng dụng, chỉ chuyển Từ Báo đến khu Đông Thành để giúp ông Nhị quản lý nhà hàng”.  

             “Trước đó Từ Báo đã từng đi quá giới hạn nhiều lần. Nhưng ông Nhị niệm tình cũ, nên mới không làm khó”.  

             “Nhưng hôm nay, Từ Báo đã dám xúc phạm tiên sinh. Lần này, chắc chắn ông Nhị sẽ thẳng tay loại bỏ Từ Báo”.  

             Lúc này Diệp Phong đã lên xe, cùng Thẩm Cửu Ức đi đến biệt thự Vân Cảnh - nơi ở của Lý Nhị.  

             Về phần Từ Báo, Thẩm Cửu Ức đã cho người giữ hắn lại, đợi Lý Nhị xử lý. Lý Hiểu Hồng cũng được bồi thường thích đáng.  

             “Đạo đức là nền tảng của con người”.  

             “Một người, dù có tài đến mấy mà không có đức, thì cũng khó lòng trọng dụng”, ngồi trên xe, Diệp Phong khẽ khàng cất tiếng.  

             “Sở tiên sinh nói chí phải. Những lời này, tôi sẽ truyền đạt lại cho ông Nhị”, Thẩm Cửu Ức kính cẩn đáp.  

             “Ừm”, Diệp Phong khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh yên lặng ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.  

             Soạt.  

             Bên ngoài cửa sổ, bánh xe đang lăn nhanh. Những chiếc ô tô sang trọng đang phóng trên con đường về Vân Châu.  

             Ánh đèn vàng cam tựa lưỡi dao, xé toang trời đen thăm thẳm.  

             Tiếng động cơ trầm thấp như dã thú đang gầm gừ!  

             Chẳng mấy chốc, đám người Diệp Phong đã đến biệt thự Vân Cảnh.  

             Lý Nhị đã đứng chờ trước biệt thự từ lâu. Nhác thấy Diệp Phong xuất hiện, ông ta lập tức bước ra nghênh đón.  

             “Chào mừng Sở tiên sinh đã đến”.  

             “Tôi chuẩn bị tiệc rượu, kính cẩn đợi chờ sự góp mặt của Sở tiên sinh đã lâu”.  

             Niềm nở mỉm cười, Lý Nhị sải bước tiến về phía Diệp Phong.  

             “Gì vậy, tôi còn nghĩ là nhân vật tầm cỡ nào nữa chứ!”  

             “Hóa ra là một gã thanh niên, chắc chỉ lớn hơn tôi vài tuổi”.  

             “Anh ta, mà là Sở tiên sinh?”  

             “Chẳng biết anh tôi nghĩ gì mà lại giao sự tồn vong của Giang Đông vào tay anh ta!”  

             Lúc này, Lý Nhị đã dẫn theo người nhà họ Lý, bước ra tiếp đón Diệp Phong.  

             Một cô gái xinh xắn trẻ trung đang khoanh tay đứng trước biệt thự. Đầm voan ôm sát làm tôn lên vóc dáng quyến rũ của cô ta, đôi chân thon dài bên dưới chiếc đầm vô cùng gợi cảm và thu hút ánh nhìn. Mái tóc đen được buộc cao đầy sức sống và tươi trẻ.  

             Đó là Lý Tuyết Kỳ, em gái của Lý Nhị.  

             Có điều, Lý Tuyết Kỳ dường như không được vui. Sự háo hức và tò mò của cô ta đã biến thành thất vọng sau khi trông thấy Diệp Phong xuất hiện.  

             “Thưa cô, Sở tiên sinh đã đến rồi, sao cô không sang đó chào hỏi ạ? Ông Nhị đã đặc biệt căn dặn cô phải có mối quan hệ tốt với Sở tiên sinh mà?”, Kim Bảo thấy Lý Tuyết Kỳ vẫn đứng im, bèn lên tiếng nhắc nhở.  

             Lý Tuyết Kỳ hừ lạnh: “Một tên ranh con thôi, xứng đáng để tôi ra đón à?”  

             Dứt lời, cô ta đã quay đầu đi thẳng.  

             Trước đó, Lý Tuyết Kỳ còn nghĩ Sở tiên sinh là một quý ông phong độ lịch lãm, nho nhã cao quý. Chẳng ngờ Diệp Phong lại ăn mặc bần hàn như vậy, khiến mọi ảo tưởng của cô ta đều vỡ tan tành.  

             “Gặp anh tôi mà đi một đôi giày thể thao hàng chợ?”  

             “Loại tôm tép ấy mà nhân vật tầm cỡ gì chứ!”  

             Lý Tuyết Kỳ tức giận bỏ đi, để lại Kim Bảo đứng đó cười khổ.  

             Dám nói Sở tiên sinh như vậy, e là chỉ có mỗi con gái nhà họ Lý, cô em gái kiêu ngạo của Lý Nhị này thôi.  

             “Lần đầu tiên Sở tiên sinh đến trang viên nhà tôi, quả thật vinh dự cho chúng tôi quá”.  

             “Nào, Tuyết Kỳ, mau đến đây chào Sở tiên sinh”, lúc này, Lý Nhị mới tươi cười gọi Lý Tuyết Kỳ ra chào Diệp Phong, nhưng vừa quay đầu lại thì đã chẳng thấy em gái mình đâu nữa.  

             “Hửm? Tuyết Kỳ đâu?”, Lý Nhị lập tức chau mày lại.  

             “Thưa ông, cô ấy vừa vào trong rồi ạ”, Kim Bảo sợ sệt đáp.  

             “Con nhóc này, đúng là không biết phép tắc gì cả”, Lý Nhị tối sầm mặt lại, tức đến run người.  

             “Mong Sở tiên sinh thứ lỗi. Tuyết Kỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại là con gái duy nhất của thế hệ này ở nhà họ Lý, được chiều chuộng quá mới sinh hư”, Lý Nhị vội vàng giải thích với Diệp Phong.  

             Tất nhiên Diệp Phong không hề bận tâm. Dù sao anh cũng chẳng quen biết Lý Tuyết Kỳ gì đấy. Đối với hạng người không biết lễ độ này, dĩ nhiên Diệp Phong chẳng để trong lòng.  

             Theo sự chỉ dẫn của Lý Nhị, Diệp Phong tiến vào bên trong biệt thự.  

             Biệt thự Vân Cảnh này, thay vì nói là biệt thự, thì nên nói là trang viên sẽ chính xác hơn.  

             Vô cùng rộng lớn, gần bằng cả khu nhà Liễu Nguyên mà Diệp Phong đang sinh sống. Kiến trúc và cỏ cây trồng ở đây thoạt nhìn không hòa hợp, nhưng lại trông thú vị và sang trọng vô cùng.  

             Ở nơi tấc đất tấc vàng như trung tâm thành phố này mà có thể sở hữu một trang viên rộng lớn như thế, đã đủ chứng minh Lý Nhị ở Vân Châu có địa vị ra sao.  

             Người khác mà đến nơi này, chắc chắn sẽ choáng ngợp trước sự xa hoa của nó.   

             Nhưng đối với một Diệp Phong xuất thân từ nhà họ Sở thì nơi đây cũng bình thường thôi.  

             “Mời Sở tiên sinh vào trong”.  

             Một lúc sau, Lý Nhị làm động tác “mời” khi đưa Diệp Phong đến đình nghỉ chân.  

             Bên trong đã bày sẵn tiệc rượu.  

             Những cô phục vụ xinh đẹp trẻ trung mặc sườn xám đang cung kính đứng chờ. Thấy Diệp Phong và Lý Nhị đã đến, họ liền khom người, kính cẩn cúi chào.  

             “Cậu là Sở tiên sinh?”  

             “Tuổi còn trẻ nhưng có bản lĩnh phết đấy”.  

             “Còn được ông Nhị đích thân ra đón?”  

             “Cậu có đủ năng lực để được nể mặt như vậy không?”  

             Đã có hai người ngồi sẵn bên bàn tiệc.  

             Người vừa lên tiếng là một ông lão mặc Đường trang. Tóc đã hoa râm, nhưng ông ta còn rất khỏe mạnh, hơi thở ổn định và có lực. Nếu tinh mắt, chắc chắn sẽ nhận ra ngay ông lão này là người luyện võ.  

             Nhác thấy Diệp Phong, ông ta đã trầm giọng mở lời, giọng điệu có vài phần kiêu ngạo.  

             Người ngồi cạnh ông ta là chính là cô nàng Lý Tuyết Kỳ xinh đẹp, yêu kiều.  

             Lý Tuyết Kỳ liếc nhìn Diệp Phong - người được đưa vào đây, bằng ánh mắt bất mãn và khinh miệt.  

             Hạng người này mà được dùng cơm cùng sư phụ của cô ta, đúng là một sự sỉ nhục đối với sư phụ mà.  

             “Đây là...?”  

             Diệp Phong tiến lại gần rồi ngẩng lên nhìn, trông ngạc nhiên đến mức không nói nên lời,  

             Ông lão mặc Đường trang thấy thanh niên này nhận ra mình, vẻ mặt cũng trở nên cao ngạo hơn. Ngẩng mặt lên và bày ra vẻ cao cao tại thượng, ông ta ngạo mạn nói với anh bằng giọng khinh khi: “Một hậu bối như cậu, hóa ra cũng có chút hiểu biết, nhận ra tôi là ai cơ đấy”.  

             “Không sai, tôi chính là người đã vang danh cả Vân Châu…”  

             Ông lão kiêu ngạo ấy còn chưa kịp nói xong, Diệp Phong đã tiến đến, tươi cười với… Ngân Bảo đang đứng bên cạnh ông ta: “Đây là một trong hai anh em, đã lái xe đâm vào tôi lần trước nhỉ?”  

             “Tôi… tôi…”, Ngân Bảo cảm động phát khóc.  

             Hắn không ngờ, một nhân vật lớn như Sở tiên sinh, vẫn nhớ mặt kẻ bé nhỏ như hắn.  

eyJpdiI6Ilwvajg0TXBpTVFPN1haaXIrTHE4TUpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFMMll0ZEhcL1k4anl0OWNqV3JiOE5SS2VZRkFkRE1HK2doTXJ3a05lS1poZ09NYW5IalNEbTVWVkpBME5vK3pleHZhd1JzUUx4YXhMUlJiMFQ5VGVoZDh3YXNuZ3ZjYmtKdGRKZUJaU04zbG1WWStpTDluNit0MTYyc0VQVnY5NTVLbkE0dEdKM0pITUs3YUhKcWZvQ1dqMW5SbnZRNkkxZkt2XC9MdVd2ajNwdEtLeThEcnp5dmtXQlRldnFveEVaUGtVaFVDbXZkWWdJWDNvY0gzV29xM3FlZWtwRU5DZ3VsR2JTNVpRbG15S1wvSUhNT1Z6d0l0QjVQMnpNYlVcL2liUTVWaG1HQ1BCd3d3Q1VZcjlLQzc3UnY5a0ZYMXVKWU8wZVE5eUdjbUE3REM3WWZ3UWVEb3Q5UUZhOVQreEUwbGRCWks3NkpFTFZXNkI3MXFuc3JEMkVYUjROT2NOMEpseWwxTEVlV2lYUnNzc0QrdUM5RVZaSVBQd3BMQWVlU0QrcHVOWEFkVVVTK2lSblp2aWJqamZCWUFcLzBYYUk5V2lieUZBbXVcLzh5cWFDcGtySWN6bDdEVjFyYWwrbTZUSjZxaGgyRHA3MVwvcjZsRVdqTUtQUENpbDdFaHFEbnIyb3V5SXBSTGdza3U2U3FsYTVFSGhXSURFQVdBZWoweStOQ2puUmNFXC84NU5pS0hXMXRYa3A1ZGd5UnJMeGdBS2RmZmpMSHRBU2R3ejh4WWx2S1wvZkFxZVdPbHBnSmI1bzdnVHB5QktLSk0yZG40cEhmVUNBY21FQ0JlQWtxcHRMdUg5VDRIcnZyY0xabVpTblNwTWdJMTUyb1RZZ0pBYXNGUDREQkJoZE1hSU44czh4dHlSYkt4M1kyWWRxNHBmeXJFWTVXTVB2RjFteXNxMmQrSzJabkgydGlxODNMODJsaFBoajczZGFSZWpmXC9vWkpWSWczN3p2TmhQZWFVWnVXQysrMjFhck5hMDdvKzlrd0hlbVZWazJ0S0lmSFBlVFV4cnJOanBsdVg5NXlPUzVxaG1POUpjcjl4SFwvZm10VEFGZXZubHpoeVZLaHdQSGU1dExZVW5XWkt2RE1FV3NjYVozam94Yk9ydjZYU3I2VURWaWVRMkM2akV3WlwvT05mcTBcL3AxWHZCRzhZcXhjallLWWlLV1F1VkpFczhsQmUyOThDN1o0cnZib2Nqd1JqQ3VIc0l0YTlzU3c9PSIsIm1hYyI6ImU3NGM2NTUxZDVlYjZjOTQyNGNlOWNmNjBlMDk4ZTUxNjcxOWM0ZDQ4NTVkODE2ZjcyOTJjOTZmMjFlYmE5NjAifQ==
eyJpdiI6ImRVRlRQbmdaaXk1Sk9NRG5vVTJCYnc9PSIsInZhbHVlIjoiVFlpa055MWJ1MzBkakYrdG8zS1ZtazBzSERFc3Q1cnZHWnNQNUtBdGhkWUFHVEdHc0c0NStKUzNwUytBdnVFU0w2VWw4UFNUQThFOTEwazlkUEVLb1VibkhUM0VRcEdHYXRqXC9VTXUyRkx3ZlBlbEFsYlBqSnJ0SGJINW9sUVlnR2ZmVjNoWG5cL3A3eThoMSszWDBNcDZIQ1FIb0FGdnVuZno1WTVyZERYYnZCNGE2YVB4UFRod2dWS1JBcjVkS0VpSit1KzZxQ3VcLzl5S3c2ZFVlRDl3MFJyUTNtcStMREprRExjUWx3b0FZVE9XOU1JQU9UNzcyZXloVFNwdHNJbyIsIm1hYyI6IjBhZWE4N2ViOWU1ZGZhYjNmNDdmM2Y4YmQ3YTkyZTk1MDQ1MmUwMjAzZTRiYmE5ODQ4ODUzZjgzYTlhNTM0YmYifQ==

             Còn ông lão mặc Đường trang đã giận xanh mặt, trông khó chịu như nuốt phải ruồi. Lời đã đến miệng rồi vẫn phải nuốt ngược vào trong, ông ta tức đến run người.

Ads
';
Advertisement