Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Vân Châu.  

             Gió đêm hiu hiu, sương phủ trên mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn.  

             Những hàng cây bên đường bị gió nhẹ thổi qua kêu xào xạc.  

             Diệp Phong cúp điện thoại, nụ cười lúc anh trò chuyện với Thu Mộc Trân cũng biến mất. Thay vào đó là sự bình tĩnh đến nỗi vô cảm.  

             "Anh thực sự rất quan tâm đến cô ấy".  

             Dáng vẻ Diệp Phong lúc nói chuyện với Thu Mộc Trân đã lọt vào mắt Từ Lôi. Từ Lôi đột nhiên mỉm cười, giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ.  

             Hạnh phúc lớn nhất của một người con gái chẳng phải chính là như vậy sao?  

             Bất luận là ở nơi đâu cũng có một người con trai nhớ mong, quan tâm mình.  

             Diệp Phong khẽ mỉm cười, sau đó lảng sang chuyện khác: "Giám đốc Từ, không ngoài dự đoán, tối nay tôi sẽ rời Vân Châu. Mộc Trân nhờ cô chăm sóc một chút. Còn công việc chuẩn bị cho dự án bất động sản cũng mong giám đốc Từ giúp đỡ".  

             Từ Lôi gật đầu, gió đêm thổi bay tóc trên trán cô, Từ Lôi đưa tay vén lại tóc. Người phụ nữ thanh lịch này đến động tác vén tóc thôi cũng làm người ta mê đắm, khiến không ít người đi đường ngẩn ngơ ngắm nhìn.  

             Thế nhưng hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình?  

             Diệp Phong từ đầu đến cuối chẳng buồn chú ý ngắm Từ Lôi lấy một lần. Anh chỉ bình thản nhìn mặt hồ mênh mông đang được bao phủ bởi khói và sóng trước mặt. Đôi mắt sâu thẳm như phản chiếu cả bầu trời đêm.  

             "Anh thực sự quyết tâm đi sao?"  

             "Anh không sợ lần này một đi không trở về sao?"  

             "Trần Ngạo, Lý Nhị những người đó không thể tránh được. Nhưng anh, anh hoàn toàn có thể không can dự vào việc này, sao anh cứ nhất quyết phải làm như vậy?", Từ Lôi khẽ hỏi.  

             Diệp Phong lắc đầu cười đáp: "Thuyền to thì phải gặp sóng dữ".  

             "Hơn nữa, họa Giang Đông lần này có khi còn là do tôi gây ra nên tôi dọn dẹp hậu quả cũng là điều đương nhiên".  

             Diệp Phong trầm giọng nói, giọng nói của anh vọng lại trên mặt hồ yên ả. Thế nhưng, chẳng ai nhìn thấy được sự lạnh giá trên gương mặt anh.  

             Trước đó không lâu, ông Hàn đã gọi điện cho anh và báo rằng Ngô Hạ Vinh này rất có thể là do em họ của Diệp Phong, cậu Ba nhà họ Sở - Sở Tề Thiên phái tới.  

             Ngay từ đầu, Diệp Phong đã nghi ngờ Ngô Hạ Vinh này vượt biển trở về Giang Đông, lẽ nào chỉ vì muốn báo mối thù năm xưa?  

             Bây giờ xem ra Ngô Hạ Vinh này thực ra bước đầu muốn nắm lấy Giang Đông, rồi sau đó sẽ giúp cậu Ba nhà họ Sở kia tiêu diệt anh.  

             Cho nên, trận đấu trên đỉnh Thái Sơn, anh nhất định phải đi, không còn đường lui!  

             Nếu không, một khi Ngô Hạ Vinh nắm được Giang Đông thì mười năm lăn lộn của anh trên đất Giang Đông này đổ sông đổ bể, thậm chí còn gây nguy hiểm cho vợ anh - Thu Mộc Trân, rồi thậm chí là mẹ anh.  

             Từ Lôi đứng bên cạnh đột nhiên sững lại.  

             Cô đứng bên cạnh nhìn gương mặt Diệp Phong. Khoảnh khắc đó, Từ Lôi chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt như thể tỏa ra một vầng hào quang dưới ánh trăng nhàn nhạt. Thậm chí là khí phách của anh khi nói câu "thuyền lớn thì gặp sóng dữ" cũng không ngừng tái hiện lại trong tâm trí cô.  

             Thế nhưng, đúng lúc Từ Lôi đang ngơ ngẩn nhìn Diệp Phong như người mất hồn thì có một cô gái xinh đẹp yêu kiều bước tới từ phía sau lưng Diệp Phong.  

             Từ Lôi nhìn thấy cô gái này thì hơi ngạc nhiên, nét mặt bỗng trở nên có chút lạnh lùng.  

             "Này? Cô làm sao vậy?"  

             Biểu cảm kỳ lạ của Từ Lôi khiến Diệp Phong chú ý nên anh cất tiếng hỏi.  

             "Quay lưng lại nhìn xem, vợ anh đến tìm kìa", Từ Lôi cười nhẹ, nhìn Diệp Phong mà nói với giọng như thể vừa tự mình đa tình.  

             Cái gì?  

             Diệp Phong cũng rất ngạc nhiên, anh lập tức quay đầu lại. Quả nhiên sau lưng anh là gương mặt lạnh như băng của Thu Mộc Trân.  

             "Mộc... Mộc Trân, sao em lại đến đây?", mặc dù không làm việc gì khuất tất, nhưng không biết tại sao Diệp Phong lại hơi chột dạ, sợ Thu Mộc Trân hiểu lầm.  

             "Sao lại lừa tôi?"  

             "Rõ ràng anh ở Vân Châu, rõ ràng anh không hề về quê, tại sao lại lừa tôi?"  

             Thu Mộc Trân mặt vô cảm nhìn Diệp Phong đang đứng trước mặt mình, giọng nói lạnh lùng của cô vang lên.  

             Gió thổi làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cũng thổi tóc mai trước trán Thu Mộc Trân rối bời.  

             Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, cũng rất cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh nhưng khi cô nói ra, giọng nói của cô vẫn có chút run rẩy.  

             Ánh mắt Diệp Phong đầy khổ sở, anh giải thích: "Mộc Trân, anh có nỗi khổ trong lòng, sau này anh giải thích với em sau được không?"  

             "Nỗi khổ trong lòng?"  

             "Cô ta chính là nỗi khổ trong lòng anh đó sao?", Thu Mộc Trân cuối cùng cũng không thể kìm nén được cảm xúc nữa, chỉ vào Từ Lôi và quát lên giận dữ.  

             "Trước đây tôi cứ luôn tò mò, tại sao đường đường là người giàu nhất Vân Châu, giám đốc xinh đẹp của ngân hàng Hồng Kỳ mà lại hạ cố ký hợp đồng hợp tác với một công ty cỏn con như công ty tôi?"  

             "Tại sao hôm đó trong tiệc mừng thọ bà tôi lại có nhiều nhân vật lớn tới tặng quà như vậy?"  

             "Rồi ở triển lãm đá quý, tại sao cậu chủ Thẩm lại tặng tôi nhẫn kim cương, cố gắng lấy lòng như vậy?"  

             "Hóa ra, đều là do nỗi khổ trong lòng anh".  

             Thu Mộc Trân cười, tự giễu cợt bản thân, mắt cô đỏ ửng lên. Khuôn mặt cô đầy vẻ thất vọng.  

             "Làm trâu làm ngựa cho người khác, liều mạng vì cô ta phải không?"  

             "Có được vinh hoa phú quý bằng cách này, anh nghĩ tôi muốn vậy sao?"  

             "Diệp Phong, tôi từng nói rồi, tôi không chê xuất thân của anh, cũng không quan tâm đến việc anh không tài cán. Nhưng tôi ghét nhất là việc anh không có chí tiến thủ, là việc anh tự bằng lòng với sự kém cỏi của mình".  

             "Tại sao anh không thể dựa vào sức mình, đường đường chính chính trở thành một người có chút tiền đồ?"  

             "Ngược lại lại đi ăn bám nhà giàu, a dua nịnh bợ, hy sinh lòng tự trọng của bản thân để đổi lấy chút ân huệ, bố thí từ đám nhà giàu đó?"  

             "Anh không cảm thấy bản thân mình như vậy rất đáng buồn sao?"  

             Thu Mộc Trân hai mắt đỏ ngàu, quát lên với Diệp Phong. Hai mắt cô đã ngân ngấn nước.  

             Kiểu người mà cô coi thường nhất chính là kiểu tự chấp nhận bản thân mình hèn kém mà không biết cố gắng, là kiểu đánh mất sự tự tôn của bản thân.  

             Thu Mộc Trân có thể tha thứ cho sự nghèo khó của Diệp Phong, cũng có thể bao dung nếu anh chẳng mấy tài hoa. Nhưng điều cô tuyệt đối không cho phép đó là người đàn ông của mình đi ôm chân đám nhà giàu, vì vinh hoa phú quý mà đánh mất cả nguyên tắc của bản thân.  

             Trước đây cô không tin lời Tô Thiến, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này thì không thể nào không tin nữa rồi.  

             Thu Mộc Trân cuối cùng cũng hiểu, những vinh hoa phú quý Diệp Phong từng cho cô không phải do tự bản thân anh giành được mà là nhờ người khác.  

             Hóa ra anh chính là loại người giống như Tôn Vũ Hào đã nói lúc ở nhà hàng Thịnh Thiên.  

             Mọi người đều không phải kẻ ngốc, không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả. Nhận được gì thì cũng phải hy sinh chừng đó.  

             Hiện giờ Diệp Phong nhận được càng nhiều thì tương lai anh sẽ phải trả giá càng đắt.  

             Thậm chí, còn phải trả giá bằng sinh mạng.  

             Bóng đêm tịch mịch, gió vẫn thổi trên mặt hồ.  

             Thu Mộc Trân hai mắt đỏ ửng, hét lên với Diệp Phong. Tiếng hét đầy đau khổ và giận dữ của cô vọng lại trên mặt hồ.  

eyJpdiI6ImdobjJ4NzB1THRcL0FXTjh3WGpib0p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRkQ1F3SUJRdldPdUZcLytNcXhIb0VScXg4dmc1K0d2MFRMYlphQW9qM04ya3RadWN0WFc0S2cyU3AyRmRLM21MdjNUNFpTbzYzNVwvaURLS085ODFQWTUyUGNIWFhONGEwMHJUUWhIdU9BTFA3bEV6aHBVaWk0aE5EdVwvZFwvTmRnaUpLblZPSURHT1NjSzFlemowRkdxK2JTYUxcL3BGRXZxRDVTQWJodkpSRjkwSEJvVmhBT2ZpVUxTNmQzbEZwRkZNZEdkMlQrRERXZU9lUDBKRmdMQm5Qa0V4UEM3b0pGa1RPVFh3NTJBOHBSTjl0WTYxMHU4YVRndmV2TkhieTFDMjBDM1dBcW5ucGU0bEFyVmMwMkhFSjFWTzBFMlorS1ZhMmdcLyt2WDcwVTlmMFE3eTJ3THZsZHpGZDBCVlA1MXkzNDcwcHU0NVVvdkZzeFRnbjlaeXREWEZZRjE0ZVppTHNcL3o3RmJQUWxJUUpXQzU4bzFnaWUwOWltMWxtWTZnK0NKdlwvenB3TklmeWQ5K2xGQ1FUOHFxOENIamtTTUt4T2ZmTDlEWVZDaXJ1N2t0bDFVR1RkWVBYMEZHRVJldU9wbG51U25obnQxXC9Yb1YxQk9zU3V5SmY4d0VISGE2ODlLSW5BWEFnQWYwSHlmUXZvajRcL2QxWFRVblkzVFR1VUhlSDVLZEhPU0NEdDlEd003XC9QZWNFSzE5VCtOTkUxcnYyU3FiWmcwWE50a3VxZkE4ZGhuWVNqQ0Z2YThWXC92M0RMdiIsIm1hYyI6IjE1NWUzOGQ3ZGU1YzhiODk3MDg4NzRlYjE2YmU0NTI4ZjAxYzhlMGFmYTY5NGQyYzdiMTU0MThlOTUxNTFkODMifQ==
eyJpdiI6Imlnd2U0bk1YQmRROWFzeXlyZkF6eWc9PSIsInZhbHVlIjoialhIdHpkMStzUTMxT21BTU9vSFJWb29tT09waFEzcGs0dWh3YWNQYWVXamdjSkJVemFOMDFaV2RYS3VPZ2Z0cHFaS1FFOU5ld0NaZWk0bDdjOGRPbG5Cajh6bFhXVGI2K2NnY2t2TCt0XC8yZVVmQlRPUVQrYVFncUJ2ODJVTVY2dlpHOEdPZkw0a1BPWTZ0QWNKMGZ0VFBOXC95VVBZdEk4Q3ZBVTlHMXluXC9OeU91QmVTMXZJXC9lQVVRTVZKVGkxRENPaU85dWhQMVBpQWFSaXhzY1hRODVwRVZpS1YrMkhneTNjdERQd2drUmE3NUR1bGxwczdjNlhGRGRUM1B4Q0VGR2E5ZHcydVdhcXJiRlFhMlFRT3M3SEdGUTdGU2ZNMXZGU1YyQk42N2tPOCtsUFFzbjZaZjVwb1JpZ2pQWCtlIiwibWFjIjoiNGZmODI4YjYwNWY5NjQ5MTAzOGNkYWIxNGUyZGExMGE5NTU0ZDZlNDc2YTFhZWFiZTA4MDk4ZmU5ZmMwOGFlNiJ9

             "Tất cả những gì anh có được, em cho rằng, đều là do được người khác bố thí sao?"
 

Ads
';
Advertisement