"Nếu không thì sao?", Thu Mộc Trân hỏi ngược lại.
"Được, nếu anh không phải người như vậy thì hãy trả lời tôi tại sao ông Lý Nhị và mấy người ở Đông Dương lại đến?"
"Tại sao tập đoàn Hồng Kỳ lại chỉ đích danh tôi muốn hợp tác?"
"Còn cậu chủ Thẩm tại sao lại gọi anh xưng em với anh?"
"Nếu anh không bám chân người giàu để leo lên thì những việc này anh giải thích thế nào?"
"Anh vô danh tiểu tốt, xuất thân nông thôn, ba năm nay cũng chẳng có thành tựu gì. Nếu không phải dựa vào người khác thì anh có gì khiến cậu chủ Thẩm kia kính nể như vậy?!!!"
Thu Mộc Trân hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy, liền một lúc hỏi rất nhiều câu. Mỗi câu hỏi giống như một tảng đá lớn ném xuống hồ làm dậy lên những con sóng lớn. Những người đi đường cũng quay lại nhìn.
Diệp Phong không nói gì, chỉ đứng yên ở đó bình thản nhìn gương mặt lạnh lùng và những dòng nước mắt của cô gái đang đứng trước mặt mình.
"Diệp Phong, anh nói đi chứ?"
"Tại sao anh không giải thích?", lúc này giọng Thu Mộc Trân nghẹn ngào. Cô thực sự hy vọng có một lý do nào đó để tự thuyết phục bản thân mình.
Nhưng Diệp Phong vẫn bình tĩnh như vậy, gương mặt với những đường nét như tượng tạc không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào như thể mặt hồ lặng sóng.
Anh đứng đó điềm nhiên đáp: "Chẳng có gì phải giải thích cả. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày em tự hiểu ra rằng những gì anh có được đều là tự bản thân anh giành lấy chứ không dựa vào bất cứ ai".
"Đủ rồi!"
"Đến giờ anh vẫn không biết hối cải sao?"
"Diệp Phong, anh làm tôi quá thất vọng!"
Thu Mộc Trân hét lên một tiếng, sau đó chạy đi mất. Không ai nhìn thấy khi quay lưng đi cũng là lúc nước mắt cô không ngừng tuôn.
Thu Mộc Trân khóc rồi.
Lúc Thu Mộc Trân thất vọng rời đi cũng chính là lúc sự yên lặng ban đầu được trả lại.
Ánh đèn vàng bên đường khẽ lắc lư, chiếu xuống Diệp Phong đang đứng đó làm bóng anh đổ dài trên mặt đất.
"Tại sao không nói với cô ấy?", Từ Lôi lúc này mới đột nhiên lên tiếng.
Đế giày cao gót khẽ gõ nhẹ lên mặt đất, Từ Lôi bước lên phía trước. Gió đêm thổi khẽ mái tóc dài màu đỏ đậm của cô, chiếc váy ngắn chiết eo và đôi chân ngọc ngà, dáng vẻ dịu dàng làm say đắm lòng người.
Diệp Phong nhìn mặt hồ mênh mông trước mặt, cười nhạt giễu cợt bản thân rồi đáp: "Cô nghĩ tôi nên nói gì với cô ấy?"
"Nói tôi là cậu cả nhà họ Sở?!"
"Nói nhà họ Sở có quyền lực rất lớn?!"
"Nói Diệp Phong tôi không dựa vào phụ nữ mà dựa vào gia tộc của mình ư?!"
Diệp Phong bật cười, trong giọng nói là sự giễu cợt chính bản thân mình.
Nếu thực sự nói vậy thì đến chính anh cũng coi thường bản thân mình mất.
"Cả xuất thân lẫn năng lực đều là vốn tự có của bản thân mà, chẳng có gì khác nhau, không phải như vậy sao?", giọng Từ Lôi trong trẻo khẽ vang lên bên tai Diệp Phong.
Diệp Phong lắc đầu đáp: "Có thể với cô thì đúng là như vậy nhưng đối với tôi thì thực sự không phải".
"Sẽ có một ngày, Diệp Phong này đạp nhà họ Sở kia dưới chân!!"
Vù ~
Gió đêm thổi qua lạnh thấu xương, mặt hồ bị gió thổi gợn lên sóng lớn.
Diệp Phong ngạo nghễ đứng ở ven hồ dõi mắt trông ra xa, nhìn anh lúc này vừa khí phách vừa bi thương. Trong đôi mắt sâu thẳm là sự kiên định.
Nhìn ngắm người đàn ông trước mặt, Từ Lôi lại lần nữa ngẩn ngơ.
Vì khí chất ngạo nghễ của Diệp Phong khiến Từ Lôi cũng cảm thấy xa lạ. Người đàn ông trước mặt rốt cuộc là người như thế nào?
Đoàng ~
Đột nhiên có một tia sét rạch ngang bầu trời, sau đó là tiếng sấm nổ vang rền. Bầu trời trong phút chốc tối sầm lại.
Ở phía xa gió đã nổi, mây ùn ùn cuộn lại.
Xem ra, một cơn bão lớn lại sắp ập đến rồi.
_________
_________
Vân Châu, biệt thự Đông Giao.
Thu Mộc Trân mắt mũi đỏ hoe, ôm gối ngồi một mình trên sô pha như người mất hồn.
Vừa nãy khi rời khỏi hồ Vân Vụ, cô không về nhà mà đi tìm người chị em Tô Thiến.
Tô Thiến vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ mỏng tanh. Thấy bộ dạng thê thảm của Thu Mộc Trân, tự nhiên Tô Thiến bỗng ba máu sáu cơn, giận dữ mà không biết trút vào đâu.
"Mẹ nó, Mộc Trân, không phải cậu vẫn đang nhớ nhung tên nhà quê đó chứ?"
"Mình đã sớm nói với cậu rồi, loại người đó không xứng với cậu đâu".
"Nhà anh ta gia cảnh bần hàn, xuất thân nông thôn. Cái loại nghèo hèn đó vốn không ở cùng một thế giới với cậu".
"Nếu đưa anh ta vào giới thượng lưu, anh ta chắc chắn sẽ tự ti".
"Loại người này một khi tự ti thì tâm lý sẽ càng lệch lạc, dễ lầm đường lạc lối. Sau cùng sẽ giống như anh ta bây giờ đó, trở thành con rối trong tay kẻ khác, mất đi lòng tự trọng, chẳng khác nào con chó trung thành bán mạng vì đám nhà giàu".
"Giờ cậu biết bộ mặt thật của anh ta cũng tốt".
"May mà cậu đã nhìn rõ anh ta".
"Nghe lời mình, mau tìm cơ hội ly hôn với anh ta đi".
"Đợi mình giành được trái tim nam thần, mình sẽ toàn tâm toàn ý tuyển chọn ý trung nhân cho cậu".
"Cứ tin mình, với tài hoa và nhan sắc của Mộc Trân nhà ta, sau này chắc chắn sẽ bước chân vào hào môn làm bà chủ".
Việc của Diệp Phong, Thu Mộc Trân đã kể cho Tô Thiến nghe.
Lúc này Tô Thiến đang ra sức khuyên ngăn Thu Mộc Trân, khuyên cô nhân cơ hội này để ly hôn luôn.
Cô ta sớm đã không vừa mắt Diệp Phong rồi.
"Một tên nhà quê chân đất mắt toét, không tiền không quyền, vậy mà muốn bám lấy Mộc Trân nhà mình?"
"Đúng là cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga, mơ tưởng hão huyền!", Tô Thiến vô cùng khinh bỉ Diệp Phong.
Thu Mộc Trân lúc này trong lòng rối như tơ vò, một mình cô ngồi đó nghe những lời Tô Thiến nói nhưng chẳng nói chẳng rằng. Chỉ có gương mặt và đôi mắt đỏ hoe, không ai biết được rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
"Ôi, thực sự phục cậu luôn đấy".
"Không phải chỉ là một tên nhà quê thôi sao?"
"Có phải đến mức này không? Nhìn cậu cứ như người mất hồn vậy".
"Được rồi, mình kệ cậu đấy, mình phải đi ngắm nam thần của mình đây", Tô Thiến nhìn đồng hồ, đáng lẽ ra giờ này nam thần phải ra thổi acmonica bên khung cửa sổ rồi chứ. Thế nhưng chờ mãi mà không thấy đâu.
"Kỳ lạ thật".
"Sao nam thần của mình vẫn chưa xuất hiện vậy?"
"Hình như hôm qua cũng không nghe thấy tiếng kèn".
"Trân Trân, cậu nói xem, không phải nam thần đã chuyển đi rồi chứ?", nghĩ đến đây Tô Thiến vô cùng hoảng hốt.
"Trân Trân, làm thế nào bây giờ. Bao nhiêu năm nay mình lần đầu rung động mãnh liệt như vậy. Nếu như anh ấy thực sự chuyển đi, giữa biển người này mình phải đi đâu tìm anh ấy bây giờ?"
Tô Thiến có vẻ như thực sự hốt hoảng, giọng nói nghe cũng nghẹn ngào.
"Nếu sợ bỏ lỡ thì đi tìm anh ấy đi", Thu Mộc Trân trầm giọng nói một câu.
Tô Thiến lại tưởng đó là thật.
"Trân Trân, cậu nói đúng, tình yêu là do bản thân mình nắm lấy. Nếu mình cứ chờ đợi thế này thì bọn mình chắc chắn sẽ lỡ mất nhau".
"Mình quyết định rồi, tối nay mình sẽ tỏ tình, mang theo chín mươi chín lá thư tình mà mình viết!"
Tô Thiến nghiến răng, tự thề thốt.
Bao nhiêu lâu nay, Tô Thiến vẫn đem tình cảm giấu kín của mình viết vào những bức thư.
"Mình không tin mình chân thành như vậy mà không làm anh ấy cảm động được!"
Sau đó, không do dự thêm nữa, Tô Thiến cầm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ màu hồng đựng đầy những bức thư tình đi ra cửa.
"Này, cậu còn chưa thay quần áo đâu?", Thu Mộc Trân ôm trán, cái cô gái ngốc nghếch này.
Trong sự bất lực của mình, cô vội vã đuổi theo kéo Tô Thiến lại.
Nửa tiếng sau, Tô Thiến và Thu Mộc Trân đã xuất hiện ở cửa biệt thự đối diện.
Tô Thiến lúc này đã thay một chiếc váy dài rất đẹp, trang điểm tinh tế, xinh đẹp mê người như một nàng tiên nữ. Nhưng tiên nữ thì cũng biết sợ, cô ta kéo thêm Thu Mộc Trân tới là để lên dây cót tinh thần cho mình.
"Không được không được, Mộc Trân, mình lo quá, mình thấy hay là thôi đi", Tô Thiến cuối cùng lại thấy sợ hãi nên định đánh trống rút lui, quay đầu định chạy.
Nhưng Thu Mộc Trân đã kéo lại, nói: "Thiến Thiến, cậu quên lời cậu nói lúc trước rồi sao?"
"Đã đến cửa nhà người ta rồi, chỉ còn cách một bước thôi, không được bỏ cuộc".
"Cố lên, cậu là giỏi nhất", Thu Mộc Trân khích lệ.
Tô Thiến lại nghiến răng đáp: "Mộc Trân, cậu nói đúng, mình yêu thầm bao nhiêu ngày tháng như vậy. Cứ coi như hôm nay thất bại thì anh ấy cũng sẽ biết được tấm lòng của mình. Mình đi đây, chúc mình may mắn đi!"
Tô Thiến khí thế hừng hực nhấc chân lên... Nhưng cuối cùng lại thu chân về.
"Trân Trân, chúng ta về nhà đi, mình thực sự không dám ~"
Ánh sáng trong căn biệt thự rọi tới. Nhìn thấy người từ trong biệt thự bước ra, cả Thu Mộc Trân và Tô Thiến đều chết trân tại chỗ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất