Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Thời gian cứ thế trôi đi.  

             Thấm thoắt đã năm phút rồi.  

             Thế nhưng bên ngoài nhà hàng vẫn im lặng như cũ, ngoài những khách du lịch đi qua đi lại, không còn ai khác tới đây.  

             Triệu Lập Xuân ôm eo một người phụ nữ ngồi ở đó ung dung ăn đậu phộng.  

             Còn Diệp Phong vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, hai tay đút túi, im lặng chờ đợi thời gian trôi qua.  

             "Nhãi ranh cũng biết làm màu quá nhỉ?"  

             "Để tôi xem cậu còn ra vẻ được đến bao giờ?"  

             Triệu Lập Xuân cười lạnh, ánh mắt đầy giễu cợt và khinh bỉ.  

             Từ đầu đến cuối, Triệu Lập Xuân luôn khinh thường Diệp Phong, đương nhiên hắn cũng không hề tin lời anh.  

             Lý do hắn ta còn ở lại đây cùng Diệp Phong, chẳng qua là vì muốn anh tự đánh gãy hai chân của mình.  

             Dù gì, nếu bọn chúng ra tay, Diệp Phong sau đó đi báo cảnh sát thì e rằng bọn họ sẽ gặp rắc rối.  

             Nhưng nếu Diệp Phong tự đánh gãy chân mình thì cho dù cảnh sát có tới, bọn chúng cũng không phải chịu trách nhiệm gì.  

             Cuối cùng, đồng hồ đã điểm bảy giờ ba mươi lăm phút.  

             Triệu Lập Xuân cười nói: "Tên nhà quê, đã năm phút rồi".  

             "Thế nhưng ông Lôi mà cậu đợi chưa hề tới".  

             "Tự kết liễu đi".  

             "Một tên nhà quê hèn mọn đáng khinh cũng dám ra vẻ trước mặt tôi?"  

             "Đây chính là kết cục của cậu".  

             Triệu Lập Xuân cười nhạt, vừa ăn đậu phộng vừa trêu đùa với cô gái đang ngồi trong lòng mình.  

             Diệp Phong cũng cười đáp: "Đúng vậy, đã năm phút rồi".  

             "E là đến lúc ông về chầu trời rồi".  

             Hả?  

             "Thằng khốn này, mày muốn chết thế cơ à?"  

             Lời nói của Diệp Phong khiến đám người Triệu Lập Xuân nổi trận lôi đình đến nỗi mất hết kiên nhẫn. Hắn ra lệnh xuống dưới, đám thuộc hạ của hắn lập tức lao về phía Diệp Phong.  

             Thế nhưng, đúng lúc đó, bên ngoài nhà hàng bỗng vang lên tiếng động cơ xe gầm rú.  

             Mặt đất chấn động, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên.  

             Sau đó, rầm một tiếng, cửa nhà hàng bị ai đó đạp tung.  

             Một đám người lực lưỡng mặc đồ đen lao vào trong, trong đó người dẫn đầu là một người đàn ông tóc húi cua.  

             Đám thuộc hạ của Triệu Lập Xuân thất kinh, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang ngồi trong lòng Triệu Lập Xuân cũng bị dọa cho sợ hãi. Cô ta đứng phắt dậy chửi mắng.  

             "Mấy thứ chó má không có mắt này!"  

             "Địa bàn của anh Triệu mà các người cũng dám..."  

             Nhưng Triệu Lập Xuân nhìn thấy người dẫn đầu kia thì thất kinh, nét mặt thay đổi một trăm tám mươi độ. Hắn đứng phắt dậy khỏi cái ghế đang ngồi, cho người phụ nữ kia một bạt tai đau điếng khiến cô ta ngã lăn ra đất.  

             "Anh Triệu, anh làm gì vậy?", người phụ nữ đó bưng mặt, mắt đỏ hoe như sắp khóc.  

             "Mẹ nhà cô, ngậm cái miệng chó vào!"  

             Triệu Lập Xuân chửi lớn, sợ đến nỗi muốn tè ra quần. Hắn vội vã chạy lại, cười thảo mai và cung kính nói: "Anh Vũ, sao anh lại đến đây?"  

             "Nếu anh muốn tới thì nói trước với em một tiếng. Em ở bên này chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ, sơn hào hải vị, mỹ nhân đều sắp xếp cho anh thật chu đáo!"  

             "Anh tới đột ngột thế này, khiến em trai không kịp chuẩn bị".  

             Triệu Lập Xuân mặt đầy bợ đỡ, không hề còn cái vẻ quyền uy thét ra lửa như với Diệp Phong ban nãy.  

             Không còn cách nào khác, người đàn ông tóc húi cua được gọi là "anh Vũ" kia chính là cánh tay phải của ông Lôi, chuyên giúp ông Lôi cai quản mấy huyện bên dưới. Triệu Lập Xuân có thể làm mưa làm gió ở huyện An Ninh này cũng là nhờ anh Vũ này che chở.  

             Hai người này có quan hệ rất tốt, bình thường cũng hay qua lại với nhau.  

             Mấy người đẹp bên cạnh anh Vũ kia cũng đều do Triệu Lập Xuân tìm rồi đưa tới.  

             Thế nhưng Triệu Lập Xuân vừa dứt lời thì người đàn ông tóc húi cua kia lập tức đạp thẳng vào bụng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất.  

             "Chuẩn bị?"  

             "Chuẩn bị chờ chết đi thì có!"  

             "Cái thứ không biết sống chết là gì, ai cũng dám động vào sao?"  

             Người đàn ông tóc húi cua giận dữ quát lên.  

             Triệu Lập Xuân bò lồm cồm trên mặt đất, ban đầu còn chưa hiểu gì, đang định hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

             Nhưng người đàn ông tóc húi cua không thèm quan tâm đến hắn mà dẫn theo đám đàn em đứng xếp hàng hai bên, khom lưng quay về phía cửa nhà hàng, cung kính nói.  

             "Nghênh đón ông Ba!"  

             "Nghênh đón ông Ba!"  

             ....  

             Những tiếng hô vang trời đồng thanh vang vọng trong nhà hàng.  

             Lúc đó, tất cả mọi người có mặt bên trong đều ngơ ngác.  

             Triệu Lập Xuân lúc này đồng tử co rút lại, trong lòng sợ hãi, ánh mắt cũng đầy vẻ khiếp sợ, hai con mắt như muốn nhảy ra ngoài.  

             Lẽ nào ông Lôi cũng tới đây?  

             Trước sự kinh sợ của những kẻ trong nhà hàng, một người đàn ông đứng tuổi hói đầu mặc đồ Tây đi giày da bước từ ngoài cửa vào. Tiếng giày da gõ lên mặt sàn, ông ta tiến vào trong vòng vây của vệ sĩ.  

             Ông Lôi lúc này gương mặt đầy vẻ giận dữ và lạnh lùng.  

             Sau khi vào trong, ông ta nhìn tứ phía, sau cùng dừng lại ở một điểm trong đám đông.  

             Ông ta bước tới, hơi khom lưng. Sau đó, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, ông ta cung kính nói: "Sở tiên sinh, là do tôi dạy bảo thuộc hạ không tốt nên mới thất lễ với tiên sinh".  

             "Việc này ~"  

             "Việc này... Việc này..."  

             Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì Triệu Lập Xuân, người phụ nữ ban nãy ngồi trong lòng hắn và tất cả những người khác đều đứng chết trân.  

             Đặc biệt là tên vừa định gọi anh em xông tới đánh Diệp Phong thì mặt trắng bệch, vô cùng khiếp sợ đến nỗi muốn tè ra quần.  

             Triệu Lập Xuân lúc này trợn trừng mắt nhìn người thanh niên được ông Lôi kính trọng kia mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng, toàn thân run rẩy, miệng há hốc muốn nói mà không nói nên lời.  

             "Việc này... Việc này... Sao có thể như vậy được?"  

             Triệu Lập Xuân không thể tin nổi, một kẻ xuất thân nông thôn nghèo rớt mồng tơi lại được ông Lôi đối xử một cách cung kính như vậy.  

             Lúc này, hắn ta mới nhớ đến cuộc điện thoại mà ban nãy Diệp Phong bảo hắn nghe.  

             Lẽ nào đó thực sự là ông Lôi?  

             Trời ơi!  

             Tôi đã làm gì thế này?  

             Tôi bắt ông Lôi gọi mình là bố?  

             Triệu Lập Xuân chết trân tại chỗ, trong lòng chỉ còn nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng!  

             Đến bây giờ hắn ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao anh Vũ ban nãy lại bảo hắn chờ chết đi.  

             Trong chốc lát đã chọc phải hai ông lớn như vậy thì đúng là tới số rồi!  

             Trong nhà hàng.  

             Diệp Phong đứng chắp tay sau lưng, nghe lời xin lỗi của ông Lôi, anh chỉ lạnh lùng đáp: "Hóa ra ông cũng biết mình không quản nổi thuộc hạ!"  

             "Ban nãy ông ta muốn đánh gãy chân tôi, ông biết nên làm thế nào rồi chứ?"  

             "Vâng", ông Lôi gật đầu nói tiếp: "Sở tiên sinh cứ yên tâm, những việc còn lại cứ giao cho tôi giải quyết".  

             Ông Lôi dứt lời lập tức quay lưng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kẻ vừa bắt mình gọi bằng bố.  

             Sau đó, ông Lôi vẫy vẫy tay, trầm giọng nói: "Đánh gãy tứ chi hắn".  

             "Sau đó đưa tới đồn cảnh sát".  

             "Cái loại thất bại thế này phải cho ngồi tù mọt gông".  

             Lời của ông Lôi như lời phán án tử hình vậy. Triệu Lập Xuân mặt trắng bệch như bị rút hết sinh khí. Hắn nằm vật ra đất, vô cùng tuyệt vọng.  

             Cũng vào lúc này, ngoài nhà hàng có tới gần một trăm người mặc đồ đen xông vào, tóm gọn toàn bộ thuộc hạ của Triệu Lập Xuân rồi san bằng luôn cả sào huyệt của hắn.  

             Đồng thời, ông Lôi ném cho Triệu Lập Xuân một cây gậy sắt, bảo hắn ta tự đánh gãy chân mình.  

             Sau cùng, Triệu Lập Xuân bị đánh cho đau đớn đến nỗi không chịu nổi nữa rồi bị lôi xềnh xệch ra ngoài. Lúc này, Diệp Phong đột nhiên gọi giật hắn lại.  

             Diệp Phong chắp tay sau lưng, cười lạnh nói với Triệu Lập Xuân máu me đầy mình: "Trước khi lên đường, tặng ông một câu".  

             "Người nhà quê đã sao? Người thành phố đã sao?"  

             "Muốn xem một người đáng kính hay đáng khinh thì phải nhìn vào năng lực của người đó, liên quan gì đến xuất thân?"  

eyJpdiI6IlNrVUMwcG8relhrMlwva21kaEIxMUp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxORHBJaVVqcmVWVUNFNTZRc09MMkNmMWp0ejFYZFpRSFNOazh0bUNBciszaHdkTmExaHN5MFJQUnVnMThHc2dUeVpSMTNVbDhZM3U2TnE4b3U1bGZGdm9XOW5XRlFVczlCRlF2MEV0d0NKKzBkcmFPTzk2dE1aNG9SNktUQjdjOFhiYlgrSFZHaGRqK1kxXC9cL2x0MWFuSzk4RHFGRGM4MGdaaVJmckdmRk9rb3RIaFMycENtYlRUN3BSSzZYMHpnK3ozNGl5ZUtUcEJYaGtQVERpREx1TkF5ajJ2aXo5dGx6UzlkYkhVOUZ1dExHQXgwR0FuNExKQ3pwVkxsQW1UUiIsIm1hYyI6IjE3M2Q2OTU0YjAxNjhmNzdlZWJiYmIxYjE1NGE3ZTI3ZGU1MzZkYzc0ODUxOTY5MmU3MzYyOGMyMGYwNGEzNjIifQ==
eyJpdiI6Iit1N2l0MmE5NkFWZ3JROGVqdDNGcXc9PSIsInZhbHVlIjoiWnhWNWJiRlJwY2RvVE93MURcL2l3clAwcHh6SU5RY00wTVBcL2NHVWM4UzU3dnl1WlA2UFRJdmJTQUxnc2dBbjFhdjBZXC9nZlN5aXpxdUNxcW5Ddkp2NzlmK1pvU0ZXSE12b040Q1dPWEhsNFpLc1pkeWpvWVFJV2M4QlA0NnlXVG5vXC94MVRXV0pwWUQ5aE5vaDZwUXVCckFXN0QwMkhFOEh5dUNrc3NwWmVSK0tXZ1F1cldrWVR2XC92UU50RW9VOFJDMDgxZnJCSWhHMWljTDVleWJKaStNNGJrZ1h4RzhVR1E1SDh6Q3VVNnZKMXpBdWpDdndRdkFZYXpkSERMNXFZR2dzaXRNUU1GUUdGOHRKT0RSY0lvZEJFZ2o2djJqNnpjWTlWS0tHbW9lUjdzMXNVUEFmaTM0VVdKUmZCWDNaenRVendFU1BOMms4clwvTlh5K3dcL1NlSVFSclwveGFsMDJQRkpORXZ2OXlcL21NPSIsIm1hYyI6ImI0ODAxODkzN2Y1YmY2ZTFlYmU4YmJiYzYzOTgzMDQ1ZjRiNmUyMGFhZjczNjYzMDg5OTE0MWI1YTViMmUwYmMifQ==

             "Mặc dù tôi xuất thân cơ hàn, nhưng vẫn có quyền uy khiến người đời nể phục!!!"

Ads
';
Advertisement