Triệu Lập Xuân cuối cùng cũng bị lôi đi, chờ đợi hắn ở phía trước là sự trừng trị của pháp luật, là những ngày tháng tối tăm trong tù.
Triệu Lập Xuân trước đây có lẽ không thể ngờ được rằng, gã nhà quê mà hắn coi thường trước mặt lại chính là người đào cho hắn tử huyệt.
Trước đó hắn cứ nghĩ Diệp Phong chỉ giỏi nói nhăng nói cuội, thế nhưng giờ đây những lời anh nói đều trở thành sự thật, Triệu Lập Xuân giờ chỉ còn nước đi tù mọt gông.
Trước khi rời khỏi, bên tai hắn chỉ vang vang lời nói đầy kiêu ngạo của Diệp Phong.
"Ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi cũng có thể có chân long ẩn mình!"
"Mặc dù tôi xuất thân cơ hàn, nhưng vẫn có quyền uy khiến người đời nể phục ~"
....
"Ha ha ha, một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi mà cũng có chân long ẩn mình sao ~"
"Hay cho câu xuất thân bần hàn mà có quyền uy hơn người ~"
"Ha ha ha ~"
"Là Triệu Lập Xuân này mù mắt ~"
Triệu Lập Xuân ngửa mặt lên trời thở dài, nước mắt đã chảy dài xuống. Tiếng cười chua xót của hắn vọng lại trong nhà hàng một hồi lâu.
Không ai biết rằng, trong lòng Triệu Lập Xuân lúc đó ân hận đến nhường nào.
Nếu sớm biết Diệp Phong có uy quyền lớn đến vậy thì cho dù có đánh chết, hắn cũng không dám dây vào.
Nhưng cuộc đời làm gì có "nếu như". Có lúc, con người có thể lên voi xuống chó chỉ trong chốc lát.
Giống như hôm nay, nếu Triệu Lập Xuân không hám tiền, đồng ý giúp Lưu Gia Vỹ xử lý Diệp Phong thì hắn ta đâu có phải nhận kết cục này?
Lúc Triệu Lập Xuân bị giải đi, những người dân xung quanh cũng xôn xao bàn tán.
Chỉ mới nửa tiếng trước, hắn vẫn là Triệu Lập Xuân dương dương tự đắc, diễu võ giương oai. Vậy mà giờ đã rơi vào bước đường này.
Cuộc đời đúng là vô thường.
Sau khi chuyện này kết thúc, Diệp Phong cũng không ở lại đó lâu mà cùng ông Lôi đi tới hội quán.
Hội quán Thái Sơn ngày trước là một sàn đấu quyền anh, được đặc biệt xây dựng dưới lòng đất cho nên rất rộng rãi, bên trong cũng vô cùng xa hoa tráng lệ. Mái vòm khổng lồ giống như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời xanh, đứng sừng sững dưới chân núi Thái Sơn.
"Sở tiên sinh, đây là quần áo mà tiên sinh yêu cầu, tôi mang tới cho tiên sinh".
Ban nãy lúc ở nhà hàng đối phó với đám người Triệu Lập Xuân khiến quần áo của Diệp Phong đã bẩn hết, lại còn bị rượu làm ướt nhẹp. Diệp Phong sau đó ngay lập tức nhờ ông Lôi tìm cho mình một bộ quần áo để thay.
Chiếc áo cộc tay màu trắng, quần thể thao màu đen, lại thêm một đôi giày thể thao Nike.
"Ồ, được đấy, giày rất vừa chân", Diệp Phong lần đầu đi loại giày thể thao hàng hiệu này, cảm giác thực sự rất thoải mái.
"Được rồi, ông vào trước đi", sau khi thay quần áo xong, Diệp Phong nói với ông Lôi một tiếng.
Ông Lôi nghi hoặc hỏi lại: "Sở tiên sinh, tiên sinh không vào cùng tôi luôn sao?"
Những ông lớn này đương nhiên có lối đi VIP riêng. Nhưng dường như Diệp Phong không muốn vào cùng ông Lôi.
"Không cần đâu, tôi đi lối đi bình thường là được rồi, vừa hay cần tìm mấy người bạn", Diệp Phong đáp.
Ông Lôi thấy vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa mà chỉ đáp: "Nếu Sở tiên sinh đã hẹn với bạn thì tôi sẽ không làm phiền nữa, tôi sẽ qua đó trước. Nhưng Sở tiên sinh, lát nữa tiên sinh nhất định phải tới. Nhất định không thể để lỡ thời gian, sự sống còn của Giang Đông đều phụ thuộc cả vào tiên sinh".
Diệp Phong gật đầu đồng ý rồi quay lưng rời khỏi chỗ ông Lôi.
Thế nhưng, ở phía không xa có một chiếc BW màu trắng đi tới, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống rồi nhìn quanh tứ phía, dường như đang tìm chỗ đỗ xe.
"Hả?"
Thế nhưng, đúng lúc người đẹp này còn đang ngó nghiêng tứ phía thì chợt cau mày lại. Cô nhìn dáng người phía trước thì đột nhiên ngẩn ra như người mất hồn.
Không biết tại sao nhưng cô cứ cảm thấy người phía trước rất giống Diệp Phong.
"Trân Trân, cậu làm gì vậy, đã tìm được chỗ đỗ xe chưa?", Tô Thiến thò đầu ra khỏi xe cằn nhằn.
"À ừ, mình tìm ngay đây", Thu Mộc Trân không nhìn nữa mà vội vàng đi tìm chỗ đỗ xe cho Tô Thiến.
Nhưng trước khi rời khỏi, cô vẫn quay đầu lại nhìn một lần, trong lòng khẽ thở dài.
Cô bị làm sao vậy chứ?
Sao lại nhìn gà hóa cuốc rồi thấy ai cũng giống Diệp Phong như vậy?
Lẽ nào cô thực sự nhớ Diệp Phong rồi?
"Sao có thể như vậy được, tên đàn ông thối đó, chị đây lại thèm quan tâm chắc?"
"Một ngày rồi mà dám không gọi điện thoại cho chị ~"
Vừa nghĩ tới Diệp Phong, Thu Mộc Trân bỗng nhiên tăng xông.
Cô đã quyết định rồi, nếu Diệp Phong không chủ động gọi cho cô thì cô tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc với anh trước.
"Tốt nhất cả đời này đừng tới tìm chị đây nữa ~", Thu Mộc Trân trong lòng bực bội như thể đang giận dỗi Diệp Phong.
Trong lúc hai cô gái đang tìm chỗ đỗ xe thì ở trong hội quán, Lý Hiểu Hồng và Trần Nam đã bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng.
"Chú à, tại sao Diệp Phong còn chưa tới? Liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trước đây Lý Hiểu Hồng luôn gọi Diệp Phong là Sở tiên sinh nhưng Diệp Phong bảo không cần thiết phải gọi như vậy vì nghe quá xa cách, cứ gọi Diệp Phong là được. Từ đó, Lý Hiểu Hồng mới thay đổi cách xưng hô.
"Đúng vậy, chú Vương, anh Tiểu Phong sao có thể nói chuyện với bạn lâu như vậy chứ", Trần Nam cũng bắt đầu chột dạ, chuẩn bị tới nhà hàng tìm Diệp Phong.
Lúc này, Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ cười với vẻ xấu xa, trong lòng vô cùng đắc ý.
Còn muốn đi tìm tên bạn trai của cô sao?
E là phải thất vọng rồi.
E rằng tối nay anh ta không tới được nữa rồi.
Theo tính toán của Lưu Gia Vỹ, hiện giờ Diệp Phong đã bị người của Triệu Lập Xuân đánh cho què chân rồi vứt vào trong núi rồi.
Có điều mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Lưu Gia Vỹ và Vương Vũ ngoài mặt vẫn mỉm cười hòa nhã.
"Cô Trần, không sao đâu, đừng lo lắng cho cậu ta nữa".
"Diệp Phong đó chỉ là một gã nhà quê, đâu có xứng với cô?"
"Nếu cả đời này cậu ta không quay lại nữa chẳng phải là bớt phiền phức sao?"
"Đến lúc đó, cô và cậu chủ Lưu đến với nhau sẽ không còn chướng ngại vật nào nữa đúng không?", Vương Vũ thô bỉ nói.
Hiện giờ Diệp Phong không có ở đây nên Vương Vũ nói năng chẳng hề kiêng dè.
Nhưng Trần Nam cau mày lại không vui ra mặt, trợn mắt nhìn Vương Vũ nói: "Không cho phép ông nói về anh Diệp Phong của tôi như vậy".
"Được được được, không nói nữa".
"Dù gì tên nhà quê đó cũng không quay về được nữa, có lẽ đã bị người ta đánh gãy chân rồi chăng?", Vương Vũ cười lạnh.
Lưu Gia Vỹ cũng đang cười trên nỗi đau của người khác.
Trước đó Diệp Phong năm lần bảy lượt khiến anh ta mất mặt, Lưu Gia Vỹ sớm đã muốn dồn Diệp Phong vào đường chết rồi. Hiện giờ anh ta lại mượn được tay Triệu Lập Xuân để trừ khử Diệp Phong nên đương nhiên vô cùng đắc chí.
"Cậu Lưu, lần này e rằng phải làm cậu thất vọng rồi".
Đúng lúc hai người kia đang cười thô bỉ thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ sau lưng bọn họ.
Đó là một người thanh niên khá gầy, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trên người không hề bị thương hay xây xát gì đi tới.
"Anh Tiểu Phong ~"
"Diệp Phong!", thấy Diệp Phong, Trần Nam và Lý Hiểu Hồng đều vui mừng ra mặt.
Còn Lưu Gia Vỹ thì run rẩy, đồng tử co rút lại vì kinh ngạc.
"Hơn nữa, còn không tổn hại gì dù chỉ là một sợi tóc? Thậm chí còn thay cả một bộ đồ hiệu mới?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất