Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Không phải Diệp Phong đáng lẽ giờ phải bị đánh cho đến nỗi thân tàn ma dại rồi sao?  

             Không phải Diệp Phong đáng lẽ giờ phải bị vứt vào hang sâu trong núi rồi sao?  

             Sao có thể xuất hiện ở đây?  

             Nhìn thấy Diệp Phong lù lù xuất hiện, Vương Vũ sững sờ.  

             Còn Lưu Gia Vỹ thì mặt sa sầm lại vô cùng khó coi.  

             Cuối cùng, Lưu Gia Vỹ không nói gì mà chuyển sang nhìn Vương Vũ đứng bên cạnh. Đôi mắt anh ta đầy vẻ giận dữ như sắp phun ra lửa đến nơi.  

             Dáng vẻ đó của anh ta như muốn nói.  

             Đồ ngu dốt này!  

             Làm việc kiểu gì vậy?  

             Đến một tên nhà quê cũng xử không xong thì tôi còn cần ông làm cái quái gì nữa?  

             Tất cả công sức mưu tính giờ đổ sông đổ bể, Lưu Gia Vỹ tức đến nỗi chỉ muốn đạp chết tên vô dụng Vương Vũ này.  

             Còn Vương Vũ vẻ mặt khổ sở, trong lòng vô cùng uất ức, tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.  

             "Anh Tiểu Phong, sao giờ anh mới tới, bọn em chờ anh lâu lắm rồi ", Trần Nam nhìn Diệp Phong, hơi tỏ ý trách móc. Chờ mãi mà Diệp Phong không tới nên ban nãy họ thực sự rất lo lắng, sợ người của Triệu Vô Cực ra tay với Diệp Phong.  

             Diệp Phong cười đáp: "Không sao, có chút rắc rối nên mới tới muộn một lát thôi. Có điều tôi bình an trở về cũng là nhờ phúc của cậu Lưu đây".  

             Câu nói của Diệp Phong đầy vẻ châm chọc khiến Lưu Gia Vỹ càng khó chịu. Anh ta hừ lạnh một tiếng, thầm chửi: "Hứ, coi như tên nhà quê này may mắn. Lần sau để xem mày còn may mắn được như vậy không".  

             Trong lúc mấy người kia còn đang nói chuyện thì trong hội quán đột nhiên im lặng.  

             "Diệp Phong, mau nhìn đi, những nhân vật VIP sắp đi vào rồi".  

             Lý Hiểu Hồng mặt ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến cảnh tượng này cho nên vô cùng kích động.  

             Quả nhiên, đằng trước có mười người đẹp mặc sườn xám, theo hiệu lệnh xếp thành hai hàng, đứng ở hai bên cung kính chờ đợi.  

             Dưới chân họ là thảm đỏ mới toanh trải dài mấy chục mét từ trung tâm hội trường ra đến tận bên ngoài.  

             Lúc này trong hội quán rộng lớn này có tới hàng chục nghìn ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.  

             Tất cả mọi người ai nấy đều vô cùng kính trọng và sùng bái những nhân vật VIP này và rất mong chờ sự xuất hiện của họ.  

             Cuối cùng, Lý Nhị dẫn đầu đoàn người bước ra. Cả hội quán đang yên tĩnh bỗng rào rào như sấm dậy.  

             "Diệp Phong, mau nhìn đi!"  

             "Ông Lý Nhị, đó là ông Lý Nhị".  

             "Là ông Lý Nhị của Vân Châu chúng ta!"  

             Lý Hiểu Hồng vô cùng kích động, cô lần đầu tiên được nhìn thấy Lý Nhị ở khoảng cách gần như vậy. Gương mặt cô đỏ ửng lên, vì phấn khích mà bấu lấy vạt áo của Diệp Phong run rẩy.  

             Trần Nam đứng cạnh thấy vậy thì che miệng khẽ cười, nói: "Hiểu Hồng, nhìn dáng vẻ kích động của cô ngốc nghếch chưa kìa?"  

             "Cô không biết rằng chàng trai đứng trước mặt cô bây giờ còn lợi hại hơn cả Lý Nhị của Vân Châu hay sao?"  

             "Hả? Cô Trần Nam có ý gì vậy?", Vương Vũ đã nghe thấy lời Trần Nam nói nên quay đầu lại nhìn Diệp Phong, cười với vẻ vô cùng mỉa mai.  

             "Ha ha ~"  

             "Cậu ta á?"  

             "Một tên nhà quê như vậy thì có cửa làm nhân vật lớn sao?"  

             "Lại còn lợi hại hơn Lý Nhị của Vân Châu? Nếu cậu ta lợi hại hơn cả Lý Nhị thì cậu chủ Lưu chắc phải là vua".  

             Vương Vũ cười muốn đau cả bụng, chỉ vào Diệp Phong và nói với vẻ coi thường.  

             Lưu Gia Vỹ cũng xùy một tiếng đầy mỉa mai, tỏ vẻ không muốn chấp Diệp Phong.  

             Còn Lý Hiểu Hồng thì khẽ mỉm cười nói: "Nam Nam, cô thật biết đùa".  

             Ôi ~  

             Thấy đám người kia không tin, Trần Nam cũng chẳng buồn giải thích nữa.  

             Dù gì thì không lâu nữa, khi Diệp Phong lên sàn đấu, bọn họ đều sẽ biết cả thôi. Cái người mà bọn họ luôn gọi là "gã nhà quê" đó thực ra có hào quang chói mắt đến mức nào.  

             Diệp Phong cũng im lặng không nói gì, từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng ngồi đó lắng nghe, quan sát.  

             Lúc này, đám đông lại vỡ òa.  

             "Trời ơi ~"  

             "Ông Lôi, ông Lôi của Cảnh Châu!"  

             "Bầu trời của Cảnh Châu ~"  

             "Quyền thế và địa vị không hề thua kém Lý Nhị của Vân Châu".  

             ....  

             "Mẹ nó, mau nhìn đi, đó không phải Vương Kiệt Hy của Hào Châu sao?"  

             "Chủ nhân nhà họ Vương!"  

             "Vua của đất Hào Châu!"  

             "Nghe nói hai mươi chín tuổi Vương Kiệt Hy đã lên làm chủ nhân nhà họ Vương, gánh vác cả Hào Châu!"  

             "Nhà họ Vương đương nhiên giàu có bậc nhất đất Hào Châu".  

             "Đến những nhân vật tầm cỡ như vậy cũng tới đây rồi!"  

             ....  

             Khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có tiếng bàn tán xôn xao.  

             Ở phía trước, dường như mỗi khi có một nhân vật nào đó xuất hiện thì đám đông kia lại được một phen hoan hô reo hò, bàn tán với vẻ vô cùng sùng bái.  

             Cho đến khi hai người sau cùng xuất hiện thì không khí trong hội trường đã nóng lên tới đỉnh điểm.  

             Đám đông vỡ òa!  

             "Mẹ nó, Triệu Vô Cực, chủ nhân nhà họ Triệu!"  

             "Đại gia giàu nhất Giang Đông ~"  

             "Tài sản cá nhân lên tới hàng trăm tỷ nhân dân tệ".  

             "Đây mới đích thị là ông lớn, à không, là ông lớn của các ông lớn!"  

             ....  

             "Mẹ nó, Trần Ngạo!"  

             "Đại gia đất Giang Hải!"  

             "Vua Giang Đông Trần Ngạo ư?"  

             "Trời ơi!"  

             "Nhân vật VIP như vậy cũng tới đây sao?"  

             "Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?"  

             "Tất cả các nhân vật có máu mặt của Giang Đông đều tới?"  

             Gần mười nghìn khán giả trong hội quán dường như sắp phát điên.  

             Trước đó, họ chỉ biết rằng trận đấu quyền anh tối nay rất đặc biệt. Nhưng thật không ngờ, nó lại đặc biệt đến mức này.  

             E là mười tám ông lớn từ mười tám thành phố của Giang Đông đều có mặt ở đây.  

             Hội quán Thái Sơn hôm nay đã trở thành trung tâm của cả Giang Đông!  

             "Trân Trân, mình không nghe nhầm chứ?"  

             "Trần Ngạo cũng tới sao?"  

             "Trời ơi!"  

             "Vua Giang Đông Trần Ngạo sao?"  

             "Ông ấy trông như thế nào, mình chưa được thấy bao giờ?"  

             "Có đẹp trai không? Ông ấy có con trai không?"  

             "Nếu mình cua được con trai Trần Ngạo thì chẳng phải sau này sẽ thành hoàng hậu của Giang Đông sao?"  

             Tô Thiến lúc này cũng phấn khích như sắp phát điên, mặt mũi đỏ bừng lên, túm lấy vạt váy của Thu Mộc Trân mà nói không ngừng, hai mắt sáng như đèn ô tô.  

             Thu Mộc Trân cũng cạn lời, người chị em tốt này của cô cũng dung tục quá, trong mắt chỉ có tiền với quyền mà thôi.  

             "Được rồi, đừng nhìn nữa".  

             "Từ vị trí siêu đẹp mà cậu tìm được thì dù có nhảy lên cũng không nhìn thấy được người ta miệng ngang mũi dọc thế nào đâu", Thu Mộc Trân phẫn nộ đáp.  

             Đúng vậy, lúc này Tô Thiến và Thu Mộc Trân đang ngồi ở hàng cuối cùng trong hội quán. Hơn nữa, lại còn ở góc xa nhất so với khu vực trung tâm, tầm nhìn vô cùng kém. Chỉ cần người ở phía trước nhao lên là đằng sau không nhìn thấy gì hết.  

             "Mình cũng hết cách. Chúng ta đến muộn quá, hai tấm vé này cũng là do mình khóc lóc cầu xin hết nước hết cái anh mình mới cho đấy", Tô Thiến bất lực đáp.  

             Cô ta cũng hết cách, hôm qua cô ta và Thu Mộc Trân mới quyết định sẽ tới đây. Vì đến muộn nên đương nhiên không còn chỗ đẹp.  

             Lúc này, các ông lớn cũng đang lần lượt di chuyển về chỗ ngồi. Trên đường họ đi qua, đám đông không ngừng hoan hô và hò reo với vẻ sùng bái, những tiếng reo hò làm chấn động cả mặt đất.  

             Đây chính là cái gọi là quyền lực.  

             Chỉ một người xuất hiện cũng khiến đám đông sôi sùng sục, ai nấy trợn mắt há miệng!  

             Lý Hiểu Hồng dõi mắt nhìn theo những nhân vật VIP kia, đôi mắt lộ rõ vẻ say mê.  

             "Diệp Phong, đây chính là những nhân vật lớn sao?"  

             "Bất luận đi tới đâu cũng sẽ tỏa ra hào quang, khiến tất cả mọi người phải sùng bái".  

             "E rằng dù tôi có cố gắng cả đời cũng không thể có được một phần mười của họ".  

             Lý Hiểu Hồng cảm thán một câu, trong giọng nói của cô có một sự thất vọng khó diễn tả.  

             Xã hội này thực sự khắc nghiệt với những người xuất thân bần hàn. Tất cả những đặc quyền đều dành hết cho những người giàu. Còn bọn họ không quyền thế, không phải con ông cháu cha, nếu muốn leo lên làm người xuất chúng chẳng phải khó ngang lên trời sao?  

             Có lẽ, cho dù có nỗ lực cả đời cũng chỉ vừa đủ trả tiền mua một căn nhà.  

             "Có điều, Diệp Phong, tôi cảm thấy anh có thể làm được".  

             "Có thể anh gia cảnh không tốt, có thể anh hiện giờ vẫn đang vật lộn trong bóng tối chưa tìm thấy phương hướng".  

             "Nhưng tôi tin chắc, hai mươi hoặc ba mươi năm sau, anh cũng sẽ giống như ông Lý Nhị, ông Lôi đứng trong ánh hào quang, được người đời ngưỡng mộ".  

             Lý Hiểu Hồng mìm cười nói, ánh mắt cô nhìn Diệp Phong tỏa ra tia sáng lạ thường.  

eyJpdiI6IllcL052ajE5QXlVdmZkNytiVEowcllnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZZRVwvNWlmMmtcL3NzXC8zbE1tbFV1YStoaTBWZzVLYlJ6cUdMTFZOdEZLOGRMMGdld1pwcXlBRldadmVPRHI4VnFST1hNQm50WG9rbE5kYXZVaklKWU5ET1JOZERXZ2lVXC9PdHVTblwvTm10eExKd1RwaHZVTkptb0NGVGRaVDZIN3FzbDcxdHdYdFhPaHBMQ0ZJeGpKaVBHVWtuYmwxZlZyaVRFRW1YTlg2eXJha3NtZWpsMStNWTdaVzhrcW9zQkFyTUFZdGE3WDJCUEhIczVrSjZJTERWSkZmcmdHeEtMUDZOTkFTVVwvT05cL1dSc3ltdW9ZYmc3NUVwaGRjaFBtRGtsQjRRYXQ4YnE2a1gyZklrMm90XC8xM05sdTVnUmMzSUNqMkRIbERSUlwvdGZrRGVNUjRmeUFUMkY3MlNNbEJXejZPcnZpRUI3ZjlxVnFFOG9ibWpBSDlSSHNvZzl4c2p1ekhvT0xaWHZwWXpJa1JBXC9pdFdEUWZoaG4wZHo4MkxpbGZsc2VYK2g4WkpqQkJSMkt3ZXdZdm5DSTBWejNuVE9mRm51RHhIVnF2STEwPSIsIm1hYyI6IjkwYTQ2YzkwNTFiNTI3MzYwYjUxOGJhODEwMzg3ZTcyZjJiN2E0OWJiOWViYmI0M2QxMzBkMThmNTNkN2YzNTcifQ==
eyJpdiI6IkdjekFUTVZ3a1wvWm1FenpOYnI5SVN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlE5R3VwV1RmSzVhaXIwckZVbVRISXFwTUxYWHdLR2hONk41OFFBQkhETmVoV1lcL2lkaWFcL0JsYUhuXC9WUkdxdUJKemxaUEdJN0E0b2lZK1dOOVBrQ0wyMStQdk1OY1dhVU95ZnVkZnRjQ0paQ2VIWkRzQUx6aUFSREJ1a214RUlwcUFTS3oxWlM3OWFvbXNjUWxJN0EzZ2I4d1N0ZVd4b1Z1TnZPSWc0c2FYRDBtNkZPNStiRXEwNHJ1MTNEK1ZaZXB5R2pGZnZiZE1ZQ1BMRWxEbkJiNm1cL3MyZzZpZFdLU2Q3SkFRY2hWVlprbThqT0xVVk1MaENscDRcL0dmQWhFdDlZTEVhYWZSMG11OVBIVzVKdHlrWjd1XC93aDNHdkRBWnFKNGhFQTFSanl0M3RIUTNCQzNkZndjSE9mUlpSalNDIiwibWFjIjoiNzU3ZGJiZTgyYjg0ZWRjMDY4ZmIyOTE1YjY0MzJmODBhNmRiNWEzY2M1YTU3NjAyOTkzNGIxYmNlNDcyNDk4MiJ9

             Cô biết rằng, người thanh niên xuất thân nghèo khó giống như cô này, nhiều năm sau, sẽ trở thành một người vĩ đại!

Ads
';
Advertisement