Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Hội quán Thái Sơn im lặng như tờ.  

             Tất cả đều nhìn xung quanh.  

             Gió lạnh nổi lên. Giọng nói của Trần Ngạo và Triệu Vô Cực vang vọng một hồi lâu trong hội quán.   

             Thế nhưng mọi người quan sát một hồi mà vẫn không thấy bất kỳ ai đứng lên và đi về phía võ đài.   

             Trên võ đài bằng đá cao mấy mét vẫn trống không.   

             “Ơ, thế người đâu?”  

             “Lẽ nào không tới à?”  

             “Không phải bị dọa sợ bỏ chạy rồi chứ?”  

             Vương Vũ rướn cổ nhìn xung quanh. Thấy không ai xuất hiện thì cười xùy.   

             Lưu Gia Vỹ thấy vậy cũng lắc đầu, cố làm ra vẻ hiểu biết: “Lại còn phải nói sao?”  

             “Chắc chắn là bị dọa sợ bỏ chạy rồi”.  

             “Thế trận hôm nay lớn như nào? Nhân vật tên là Ngô Hạ Vinh, dù là một người có gan cực lớn thì cũng không thể nào chỉ dựa vào sức lực của một mình mà chống lại cả Giang Đông được".  

             “Nam Nam, cô nói xem có đúng không?”  

             Lưu Gia Vỹ khẽ mỉm cười, nhìn Trần Nam với vẻ say mê.  

             Nếu không phải nơi đây đông người thì có lẽ anh ta đã không nhịn được mà rúc vào ngực cô gái xinh đẹp này rồi.  

             Còn về Diệp Phong – người bạn trai của cô ta thì Lưu Gia Vỹ không buồn quan tâm.   

             Đối với loại dế nhũi đó, dù anh ta có chơi Trần Nam ngay trước mặt Diệp Phong thì cái loại nhà quê đó có thể làm được gì?  

             Trần Nam không nói gì. Cô cũng cảm thấy nghi ngờ. Lẽ nào Ngô Hạ Vinh thật sự bị trận thế của Giang Đông dọa sợ quá nên không dám xuất hiện thật sao?  

             Nhưng khi đám đông đang xôn xao bàn tán thì Diệp Phong chỉ chau mày, nhìn lên phía trên trần nhà và khẽ trầm giọng: “Hắn ta tới rồi”.  

             “Tới cái ông nội nhà cậu ấy?”  

             “Giỡn nhau à!”  

             “Cậu Lưu đã nói là gã đó bị dọa chạy mất rồi mà cái loại ngốc như cậu còn nói vậy sao?”  

             Vương Vũ mắng xối xả.   

             Ầm!  

             Đúng lúc này, gió bỗng nổi lên trong hội quán. Ngay sau đó một âm thanh nặng nề nổ ra ngay trên đầu mọi người.  

             “Ở…phía trên”  

             Có người bỗng hô lên.  

             Dưới sự kinh động, tất cả đều ngửa cổ lên nhìn.  

             Chỉ thấy một bóng đen đứng ngạo nghễ trên đầu.   

             Hắn đạp một chân khiến đỉnh hội quán vỡ ra.  

             Sắt thép bê tông nứt vỡ, rơi xuống mịt mù.  

             Đỉnh tòa nhà lập tức tạo thành một lỗ thủng.   

             Một bóng hình lực lưỡng giống như đại thần từ trên nhảy xuống.  

             Trọng lực cộng thêm tốc độ khiến hắn đáp xuống nhanh khủng khiếp.  

             Và cuối cùng…  

             Ầm!  

             Khi chân hắn vừa chạm xuống, mặt đất trở nên rung chuyển. Võ đài bằng đá bị nứt thành khe và một dấu chân hiện ra trên nền võ đài bằng đá.  

             Gió nổi lên, quét qua toàn bộ hội quán.   

             Đám đông sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.  

             Không ai ngờ rằng Ngô Hạ Vinh lại dùng cách xuất hiện kinh người như vậy.   

             Nhảy xuống từ mái vòm cao hơn mười mét.   

             Bàn chân ghim cả vào sàn đá mà không hề bị sứt mẻ gì.  

             Mẹ kiếp!  

             “Đây có còn là người nữa hay không?”  

             Rất nhiều người run sợ tới phát điên.  

             Người bình thường có thể nhảy xuống từ độ cao ba mét mà vẫn bình yên vô sự đã là phi thường lắm rồi.  

             Vậy mà người này có thể xảy xuống từ độ cao mười mét cứ như không.  

             Cảnh tượng đó khiến không ít người khiếp sợ.  

             Thu Mộc Trân mím chặt môi, Tô Thiến thì há mồm trợn mắt.   

             Còn Vương Vũ – người mới chửi Diệp Phong ăn nói linh tinh thì lúc này cũng ngây như phỗng. Miệng hắn há ra không thốt nên lời.   

             “Ôi trời, tới…tới thật rồi sao?”  

             Không chỉ có Vương Vũ mà đến cả hai người Trần Ngạo và Triệu Vô Cực nhìn thấy Ngô Hạ Vinh xuất hiện cũng không khỏi tái mặt.   

             Sự khủng khiếp của Ngô Hạ Vinh vượt xa khỏi sự tính toán của tất cả bọn họ.   

             “Ông là Trần Ngạo của Giang Đông?”  

             Sau khi chạm đất, Ngộ Hạ Vinh đứng chắp tay sau lưng với khuôn mặt cương nghị nhưng mang theo sát khí ớn lạnh. Hắn mặc đồ đen, đôi mắt sâu thẳm nhìn Trần Ngạo với sát khí hừng hực. Khiến ông ta cảm thấy áp lực vô cùng.  

             Có điều, Trần Ngạo chỉ gật đầu: “Đúng vậy”.  

             “Còn ông là Triệu Vô Cực, đại gia của Giang Đông?”, lúc này Ngô Hạ Vinh quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh Trần Ngạo và hỏi một lần nữa.   

             Triệu Vô Cực hơi tái mặt nhưng cũng đáp lại: “Đúng vậy”.  

             Ngô Hạ Vinh nhìn hai người bọn họ rồi bật cười: “Năm đó, Ngô Hạ Vinh tôi quyền thế ngút trời, không ai sánh bằng. Mười tám thành phố của Giang Đông không ai dám đối đầu với tôi”.  

             “Giờ đây, mười năm đã trôi qua, Giang Đông đã chia làm hai chủ rồi sao?”  

             “Hai người cũng chỉ có chút bản lĩnh đến vậy mà thôi. Không bằng một nửa Ngô Hạ Vinh này”.  

             Ngô Hạ Vinh lắc đầu, nhìn hai người trước mặt. Đôi mắt không giấu nổi sự khinh thường.   

             “Được rồi. Lời cũng nói tới vậy thôi. Trận đấu tối ngày hôm nay bắt đầu đi”.  

             “Hai người, ai muốn chết trước?", giọng nói của Ngô Hạ Vinh lạnh như băng. Hắn không hề nể nang gì Trần Ngạo và Triệu Vô Cực.    

             Trần Ngạo và Triệu Vô Cực cảm thấy run sợ. Ánh mắt sắc như dao của Ngô Hạ Vinh khiến bọn họ hoảng loạng. Nhất thời không ai dám xung phong chiến đấu trước.   

             Ngô Hạ Vinh thấy vậy bèn cười khinh bỉ: “Sao? Giang Đông lớn như vậy mà không có ai dám đứng ra đấu với tôi sao?”  

             Giọng điệu Ngô Hạ Vinh chứa đầy sự nhạo báng, cuối cùng Triệu Vô Cực nghiến răng đứng lên.   

             “Gã này cũng được gớm”, vào thời khắc quan trọng, Triệu Vô Cực dồn nén sự căng thẳng, xung phong đi lên nghênh chiến. Trần Ngạo bỗng cảm thấy khâm phục.   

             “Vùng đất Giang Đông, ngọa hổ tàng long. Tìm một người đấu lại với ông, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”  

             “Vì vậy ý của ông là người của ông sẽ chiến đấu trước?”, Ngô Hạ Vinh nhìn chăm chăm.  

             Triệu Vô Cực cười lạnh lùng, ngạo mạn đáp lại: “Người của sếp Trần nhiều hơn, sếp Trần sẽ ra tay trước!”  

             Ông nội nó!  

             Nghe Triệu Vô Cực nói vậy, Trần Ngạo bỗng sa sầm mặt mày.  

             Mẹ kiếp! Vừa rồi đứng lên hùng hổ lắm, hóa ra là để bảo ông đây đấu trước sao?  

             Diễn sâu thì một mình ông đóng, còn lọt hố thì bắt một mình Trần Ngạo tôi gánh chắc!  

             Trần Ngạo tức tới mức chỉ muốn đạp chết Triệu Vô Cực.   

             “Nếu đã vậy thì cho người của ông lên đi”.  

             Ngô Hạ Vinh nhìn ông ta và lạnh lùng lên tiếng.  

             Trần Ngạo tức lắm nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao thì nếu cứ đùn đẩy sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ và bị nhạo báng là cả Giang Đông đều sợ Ngô Hạ Vinh.   

             Sau khi Trần Ngạo nhìn Triệu Vô Cực với vẻ hung hăng thì quay qua chắp tay nói với Hình Hà: “Quán chủ Hình Hà, sự sống chết của Giang Đông đành phải nhờ ông rồi!”  

             Một giây!  

             Hai giây!  

             …  

             Mười giây trôi qua.  

             Không ai đáp lại.  

             Trần Ngạo khẽ chau mày, sau đó lập tức nhìn vì phía chỗ ngồi của Hình Hà thì phát hiện không thấy người đâu.  

             “Ơ?”  

             “Quán chủ Hình Hà đâu rồi?”  

             “Quán chủ đâu?”  

             Trần Ngạo nghi ngờ.   

             Lý Nhị cũng vội nhìn xung quanh: “Kỳ lạ, vừa rồi người vẫn còn ở đây cơ mà!”  

             “Sao mới đó mà đã không thấy đâu rồi?”  

             Khi Trần Ngạo đang tìm Hình Hà thì có một tên đàn em vội chạy vào, nói với vẻ sốt sắng: “Ông Ngạo, vừa rồi quán chủ Hình Hà đã lái xe rời đi rồi ạ”.  

             “Trước khi đi còn nói là quán chủ chưa muốn chết, mong ông Ngạo hãy tìm cao nhân khác!”  

             Cái gì?  

eyJpdiI6ImZ4c3RIS2VYbTVWVXIyckVBcEJ6d3c9PSIsInZhbHVlIjoiSWl5UkZyZ2hTcVRCbFFhY2xXUWVXM08rVFZBNlVGeER3Y1BtNWZzQkhaZHdDMkVkbEcxcGNKcTN3alJHbXgyeEhYaVNzZ203amJVbzlsT0kyQk93Yng4QmFSWEJYQjhNS3Y3R0RTSHhKNUZ5WEhYM0RGU1Q3T2Z0TFpHbFc4VlhtZlhoMzhYV0lxbjRHRldNN1pwSElNWWc4ZFwvTWtYdDJ4Z0ZYd0FZMjRlejJVSFRnRVhKeHBpd1JCbFFXQytQNURrMmpYNGxPdU5SUVJKRDU0RWxrc2c9PSIsIm1hYyI6IjM2OWFmZDBhMThiZDk5M2NhZWQ2ODU3ZWI1NWU3MDRiODUwZWFjZmU5YTA4ZmE1NTY2OThhZWJhOTQ4N2UxMGIifQ==
eyJpdiI6IlN3OWY0dnppa0VxbU5mdWpoakRIZ0E9PSIsInZhbHVlIjoickZvRkJ0UDhVcE5mMzZoNnZPZTNOZ2NEeEd1UjE4UVFXWFdPdmNKM01rWTdrWnBGWThuc1libXduSGdzaFhxQVZjcHNkbzh6SG5oNlFJQmV3dCtQRTBNSVBHcDJ4cnRxZkRzZml3WGV6OWl5VDlpYW85ZExvaWI1TWptTzlVMGVDcUt1ZGlmKytoY2ZJV1hNdVZ2enRoZStSRUlWdUEyUWVXN1NXbVdQQVwvVEpEcTMrTWRCREZCZXlGa2Z6Qk9MeTFhNDNBbVZRVWlncUREdXpDb1Irb0JhQTFocGNsTFc1M0RHRmlHS29uNmdreVZyK3ZcL3FEN3BSOEZDZzlXaTcybkE2YzVOcEcrWWUzT0ZSUExQcFAyQT09IiwibWFjIjoiMTI0M2IyOGQ1ODc5NzM5ZWI0NTMwMTc2MjJjOWQ4NmEwNmIzZWE2ZThhMmZhMjM3ZDY2Y2NjODY4OTViMWQ3YyJ9

             Ai mà ngờ được còn chưa đánh đấm gì thì người đã bị dọa sợ bỏ chạy mất dép rồi.

Ads
';
Advertisement