Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Ha ha ha”  

             “Bỏ chạy rồi à?”  

             “Sếp Trần, đây là cao thủ của ông sao?”  

             “Mẹ kiếp, tới làm trò hề chắc?”  

             “Chưa xuất chiêu nào mà đã bỏ chạy rồi à?”  

             “Có phải là phế vật không vậy!”  

             “Ha ha ha!”  

             Triệu Vô Cực bật cười khi biết Hình Hà bị dọa sợ tới mức bỏ chạy.   

             Ông ta cười rũ rượi và tỏ ra chế giễu Trần Ngạo.   

             Triệu Vô Cực cười rất lớn. Tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.   

             Trong nháy mắt, họ đồng loạt quay qua nhìn và xôn xao bàn tán. Đám đàn em của Triệu Vô Cực cũng nhìn Trần Ngạo bằng vẻ châm biếm.   

             Rõ ràng lần này Trần Ngạo bị bẽ mặt khủng khiếp.   

             Ông ta cũng biết mình bị mất mặt nên xịu xuống chẳng khác gì bánh bao ngâm nước.   

             Ông ta quay qua nhìn Lý Nhị và gầm lên: “Lý Nhị, xem người mà ông tìm tới kìa. Mẹ kiếp!  

             “Cái quái gì thế không biết?”  

             Trần Ngạo tức tới mức run người. Thật chỉ muốn tát chết gã Lý Nhị kia.  

             Sớm biết thế này thì đã không tin lời của Lý Nhị.   

             Đúng là chẳng làm gì nên hồn, chỉ giỏi phá.   

             Lúc này Trần Ngạo thật không biết chui xuống đâu.   

             Lý Nhị cũng cảm thấy áy náy, nhìn Trần Ngạo với khuôn mặt khổ sở, chỉ biết cúi đầu không dám bật lại.   

             Dù gì, Hình Hà cũng đúng là do ông ta đưa tới.   

             Người này là thầy giáo của Lý Tuyết Kỳ đã mười mấy năm. Đạt rất nhiều danh hiệu ở Vân Châu. Và cũng là một nhân vật được người khác ngưỡng vọng trong giới võ thuật truyền thống.   

             Nhưng Lý Nhị không ngờ Hình Hà lại là một tên phế vật.   

             Bình thường chém gió thành bão, còn vào thời khắc quan trọng thì bị dọa sợ chạy mất dép.   

             Nhưng Lý Nhị cũng không thể trách Hình Hà.   

             Dù Hình Hà là truyền nhân Thái cực quyền, là quán chủ của quán võ nhưng những thứ hắn học chủ yếu để biểu diễn và múa rìu qua mắt thợ mà thôi.   

             Nếu mà đánh đấm và dạy trẻ con thì còn được, chứ gặp phải nhân vật giết người chất đống như Ngô Hạ Vinh thì đúng là không đáng để liếc mắt nhìn lần hai.   

             Không còn nghi ngờ gì nữa, vừa rồi khi Ngô Hạ Vinh từ trên khoảng không cách hơn chục mét nhảy xuống mà không bị sứt mẻ gì đã dọa Hình Hà sợ đái cả ra quần.   

             Nên hắn biết nếu mình mà ra mặt thì sẽ bị Ngô Hạ Vinh đập chết!  

             Thể diện và mạng sống, cái nào quan trọng hơn?  

             Đúng là thừa thãi. Đương nhiên mạng sống quan trọng hơn.   

             Vì vậy lúc này Hình Hà chẳng buồn quan tâm nhiều nữa, hắn bỏ chạy luôn cho nhanh.   

             Giờ chỉ khổ đám người Lý Nhị và Trần Ngạo.   

             “Sếp Trần, xin lỗi, là Lý Nhị tôi nhận lầm người, tôi cảm thấy rất áy náy”.   

             Trần Ngạo trừng mắt. Rõ ràng là ông ta tức lắm nên bơ luôn Lý Nhị.   

             Nhưng ông ta cũng lạnh giọng răn đe Triệu Vô Cực – kẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Lần này là do Trần Ngạo dùng người không sáng suốt, gây ra trò cười nhưng sếp Triệu cũng đừng vui mừng quá sớm, đợi người của ông đánh bại Ngô Hạ Vinh rồi cười cũng chưa muộn.   

             Trần Ngạo lạnh lùng đáp trả.   

             Triệu Vô Cực nghe thấy vậy thì cười xùy: “Điều đó không cần sếp Trần phải lo, ông cứ lo cho bản thân mình trước đi”.  

             Ngay sau đó, Triệu Vô Cực đi về phía trước, nói với ông cụ mặc đồ quân nhân nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bằng vẻ cung kính: “Huấn luyện viên Mạnh, đối diện với Ngô Hạ Vinh, không biết huấn luyện viên nhìn nhận chúng ta có thể thắng được mấy phần?”  

             Mạnh Bách Xuyên không trả lời, chỉ mở đôi mắt như mắt hổ ra. Một luồng khí thế vô hình lập tức nổi lên.   

             Khoảnh khắc đó, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy ông cụ quắc thước trước mặt giống như một con sư tử.   

             Luồng sức mạnh đó khiến ngay cả Triệu Vô Cực cũng phải lùi lại vài bước.   

             “Sếp Triệu, pha trà ngon cho tôi”.  

             “Tôi đi ngay”.   

             Một giây sau, Mạnh Bách Xuyên lập tức đứng dậy đi về phía võ đài.   

             Nhìn khí thế hừng hực của Mạnh Bách Xuyên, Triệu Vô Cực lập tức ngây người. Sức trấn áp của ông ta cứ hiện hữu trong đầu Triệu Vô Cực.   

             Không chỉ có Triệu Vô Cực mà rất nhiều người có mặt cũng đều cảm thấy khâm phục vẻ bá đạo của Mạnh Bách Xuyên.   

             “Ha ha ha”  

             “Được lắm.”  

             “Xưa có Quang Vân Trường hâm rượu chém Hoa Hùng”.   

             “Nay có Mạnh Bách Xuyên pha trà chém Hạ Vinh”.  

             “Huấn luyện viên Mạnh quả là người có khí chất!”  

             Triệu Vô Cực cười ha ha. Sự tự tin của Mạnh Bách Xuyên khiến Triệu Vô Cực được dịp thể hiện.   

             Trong thoáng chốc, Triệu Vô Cực chắp tay về hướng Mạnh Bách Xuyên vừa rời đi và hô lên: “Huấn luyện viên Mạnh, giương cao cờ, thể hiện uy thần của Quan Công!”  

             Hành động của Triệu Vô Cực giống như việc ném một tảng đá vào biển nước, tạo ra những con sóng kinh hồn.   

             Trong nháy mắt, phía sau Triệu Vô Cực đã có mười mấy người bước ra, đồng loạt cung kính nói với Mạnh Bách Xuyên: “Chúc huấn luyện viên Mạnh giương cao cờ chiến thắng, thể hiện được uy thần của Quang Công!”  

             Tiếng hô đầy cung kính và sùng bái cuộn lên như sóng, vang vọng trong cả hội quán.   

             Đám người Trần Ngạo thấy vậy thì sầm mặt, vẻ lo lắng hiện rõ trong đôi mắt họ.   

             Lúc này toàn bộ hội quán bỗng trở nên im lặng.  

             Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạnh Bách Xuyên với khí thế hừng hực của ông ta.   

             Cho tới khi ông ta xuất hiện trước mặt Ngô Hạ Vinh.   

             “Ông là Ngô Hạ Vinh?”  

             “Ngô Hạ Vinh – người mười năm trước gây họa cho Giang Đông, giờ lại quay về. Một nhân vật gây ra không biết bao nhiêu tai họa cho nơi đây?”, Mạnh Bách Xuyên gầm lên khiến gió cũng nổi dậy.   

             Ngô Hạ Vinh bật cười: “Khí thế cũng gớm nhỉ”.   

             “Không biết thực lực có được vài phần như khí thế kia không?”  

             “Đủ để dùng!”  

             Mạnh Bách Xuyên không nói gì thêm, chỉ siết chặt cơ bắp, bùng nổ khí thế.   

             Ông ta xuống tấn, phát lực.   

             Một nguồn sức mạnh từ dưới đất di chuyển lên trên bàn tay rồi lại truyền xuống hai chân và cuối cùng bùng nổ ngay vị trí eo bụng.   

             Ầm!  

             Mạnh Bách Xuyên tung quyền dội tới.   

             Quyền đấm của ông ta bùng nổ dữ dội, mang theo sức mạnh kinh hồn.   

             Cú đấm còn chưa chạm tới đã tạo ra lực gió ghê người khiến áo bào của Ngô Hạ Vinh như muốn nổ tung.   

             “Lợi hại!”  

             “Quyền pháp khủng quá!”  

             “Trần Ngạo, đã nhìn thấy chưa, đây chính là uy lực của huấn luyện viên tam quân*.  

             tam quân*: bao gồm lục, hải, không quân  

             “Đây chính là khí thế của Quan Vân Trường!”  

             “So với huấn luyện viên Mạnh thì người mà ông tìm đến chỉ là phế vật mà thôi!”  

             “Không bằng một con kiến.”  

             “Ha ha ha”  

             Mạnh Bách Xuyên ra tay, bốn bề bị kinh động.   

             Triệu Vô Cực kích động hét lên, khuôn mặt đỏ phừng phừng.   

             Giống như cú đấm vừa rồi không phải của Mạnh Bách Xuyên mà của chính ông ta vậy.   

             “Quyền đấm của quân đội sao?”, thấy Mạnh Bách Xuyên tấn công, Ngô Hạ Vinh lập tức bật cười.   

             Hắn chắp tay, nhếch miệng đầy khinh miệt và trông vẫn rất điềm đạm.   

             Tâm trạng hắn giống như mặt hồ không hề gợn sóng trước đòn tấn công của Mạnh Bách Xuyên.   

             Cho tới khi nắm đấm đã gần tới trước mặt.   

             Ngô Hạ Vinh mới lắc đầu cười xùy: “Có vậy thôi sao?”  

             “Thôi được, hôm nay tôi sẽ cho ông thấy thế nào mới gọi là cú đấm thực sự!”  

             Ầm!  

             Vừa dứt lời Ngô Hạ Vinh cũng liền xuất chiêu.   

             Hắn đạp chân về phía trước, xuống tấn, cả người thu lại giống như một cây cung được kéo căng hết mức.   

             Ầm!  

             Hai nắm đấm đụng nhau giống như hai con hổ cùng tranh đấu.   

             Tiếng nổ như sét đánh vang lên, ầm vang cả đất trời.   

             Khoảnh khắc này, tất cả đều nín thở.   

eyJpdiI6ImxsM0JkaFY5Q1NnS1FNOUwxbTFqaWc9PSIsInZhbHVlIjoiQWJQOEd5VmE5SkxiYnZBR1V6OFFMQkFib3B0VmhFSDdMMTNYUnlFN1RXaHp6QXpLTWptb2ZLa1wvXC80ZnYzMDZ2U1VPN1hCVkxzVjFlRjQ2WjlWU05wV1pXN0RvZXFVQ3c1OHdmdW9uVXJzTHZaUmFmZEUyYjFMMUtobVZ3SXU0anNNa1YwUWFxOG1oRzRYSHIwRFNhN0wwQXVYZGVRSkYrc1U3VGNReDR2MEN3bnlaMEkyTjd2Ynh3QWE5Q3lZNlkzM1wvcmU0NzducTFLY3VsZ0ZzUnpjcitIdHNaR0pQZXozZFRNeUZCenlONmErSG82TFRXazdHZnlHSW1uUFNEaE9MMEpQU2R4RnRJRU96SG44Q2pXYzZMSTRkdzdaYXVOK1N5SFJFQjkwdFY0Z0NLOHZcLzRzUmQ2M1l1STRHUFRMIiwibWFjIjoiOTI5ZDY0ZWE5YTc0NWEyMjc0NTc4YWE4OWRkODQ5ZGY2ZWU4YjFhZGZiMWY2YWJhMzgyYTRiN2I3ZTVhZDQ2NiJ9
eyJpdiI6Imw1M2MwVEVVRURwYXFMMjJhd29DN1E9PSIsInZhbHVlIjoiczFWR1E5XC9abjMxMlVLVFhqXC9TeG5MMnV2NFdGMWVScDhQYVZLTE1UeHlJSGUxUFN6U1wvblJUMHJZSVg4ZUlrZkZTdUtPV2pGWmo3eWFLQ1RpZlFRZGhqT1BXMW1PblR4XC92a2xNeFdLUVNCODcxajJxc3RnOG1ycDdCN0haTVwvTjZcL1pMbG9aOWhpNXZTY2tSclwvc2lhZnd6RzJubjdnaTFCdUNMS1wvUXFTZjZ5cjhlM3BJekpOakdGUG9hdGdFYXA0SFlsbVFRYjRLYlRVcGdqdmpyWjNSZkpROFBtSnNBTEEzZXlXejhlaWpUQngzSkZ6WWNYSXh1T0xZckJcLytqSiIsIm1hYyI6ImVhMzM2N2YyMzk4OWQ0MTY0MDgwYWFhYjU3NzFjMGJiZjQwNjQ4Y2UwM2FlMjE5OWQyZTViMzAxMWYwYjc4N2QifQ==

             Tất cả cùng nhìn về võ đài.

Ads
';
Advertisement