Bên ngoài hội quán, xe cộ đông đúc, người qua lại tấp nập.
Mây mù nơi chân trời xa xôi, sắc trời vô cùng u ám.
Đã hai ngày rồi mà mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Lúc này, huyện nhỏ dưới chân Thái Sơn vẫn bình lặng và yên tĩnh như ngày thường.
Chỉ có một số người biết, bên trong hội quán Thái Sơn, đang diễn ra trận đấu quyết định sống còn của Giang Đông.
Ầm.
Trong ánh mắt dõi theo của đám đông, hai nắm đấm đã chạm mạnh vào nhau.
m thanh trầm thấp tựa tiếng sấm rền vang bên tai mọi người.
Không hề có bất kỳ trở ngại nào, sau khi hai cú đấm thép ấy va chạm nhau, tất cả đều nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên. Tay phải của Mạnh Bách Xuyên gần như bị đấm gãy, xương nứt ra lắc rắc. Cả cánh tay phải như thể gãy lìa, buông thõng xuống.
“A!”
Mạnh Bách Xuyên lập tức gào lên thảm thiết, rúng động khắp bốn bề.
Sau khi đấm gãy tay Mạnh Bách Xuyên, lực đấm của Ngô Hạ Vinh vẫn không hề yếu đi, mà tiếp tục vung thẳng vào cằm đối phương.
Một cú đấm tuyệt đẹp!
Cơ thể nặng cả trăm cân của Mạnh Bách Xuyên bị hất tung bởi nắm đấm của Ngô Hạ Vinh, máu tươi lẫn với răng gãy văng tung tóe.
Sau khi đấm bay Mạnh Bách Xuyên, Ngô Hạ Vinh giậm mạnh lên mặt sàn rồi nhảy lên.
Đôi chân dài của Ngô Hạ Vinh vút cao tựa đại bàng tung cánh. Như thần long vẫy đuôi, hắn ta xoay người đá mạnh một cái.
Rầm.
Cú ra chân mạnh mẽ, đáp thẳng vào ngực Mạnh Bách Xuyên. Tiếng răng rắc lại vang lên, Ngô Hạ Vinh đã đạp gãy gân cốt của Mạnh Bách Xuyên.
Sau đó, trong ánh nhìn thất kinh của đám đông, Mạnh Bách Xuyên như một con chó tàn phế, bị Ngô Hạ Vinh đạp bay ra ngoài.
Cơ thể nặng hàng trăm cân ấy đã va thẳng vào bức tường kiên cố của hội quán Thái Sơn và khiến nó nứt ra.
Giữa những vết nứt của bức tường ấy, cơ thể bê bết máu của Mạnh Bách Xuyên từ hội quán Thái Sơn bay thẳng ra đường lớn. Một tiếng va đập rầm rập vang lên, ông ta lại tiếp tục nôn ra máu.
Vù.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe tải lao nhanh đến, đã cán thẳng qua người Ngô Hạ Vinh.
Đợi đến khi đám người Triệu Vô Cực chạy đến, Mạnh Bách Xuyên đã máu thịt lẫn lộn, chết trong tình trạng không thể thê thảm hơn. Lúc được đưa vào hội quán thì cơ thể ông ta đã nát nhừ.
Im lặng.
Im lặng đến chết chóc.
Chứng kiến Mạnh Bách Xuyên máu tươi đầm đìa, cả hội quán liền im phăng phắc.
Chỉ có tiếng gió lạnh lẽo, vi vu rít qua kẽ nứt trên vách tường.
Triệu Vô Cực đã cứng đờ người.
Tất cả đều đã sợ đến nỗi im bặt!
Không ai ngờ, một Mạnh Bách Xuyên mới nãy còn tỏ vẻ ngạo nghễ và hừng hực khí thế đánh nhanh thắng nhanh, đã chết chỉ sau hai cú đấm và một cú đá!
Tiếng rên la chưa kịp thốt lên, thì ông ta đã bị xe tải trên đường cán nát, xác chẳng còn nguyên vẹn.
“Tên Ngô Hạ Vinh này, sao… sao lại mạnh như thế chứ?”
Ai nấy đều sợ đến ngây người tái mặt.
Triệu Vô Cực cũng đứng trơ như phỗng, mặt mũi tái xanh.
Ông ta đờ ra, dưới chân là Mạnh Bách Xuyên đã bị cán nát người. Khuôn mặt đỏ bừng như thể vừa chịu một cú tát nặng nề, chẳng biết phải giấu đi đâu!
Mới một giây trước, ông ta còn ba hoa nói Mạnh Bách Xuyên là Quan Vũ tái thế, oai phong mạnh mẽ, sẽ đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng ngay sau đó, Mạnh Bách Xuyên đã lĩnh trọn cú đá từ Ngô Hạ Vinh, sau đó văng ra ngay dưới bánh xe tải và bị cán nát như tương.
Gió đột ngột đổi chiều, khiến bản thân Triệu Vô Cực cũng rất đỗi bàng hoàng.
Đến bây giờ, ông ta vẫn chưa thể chấp nhận sự việc đang diễn ra trước mắt.
“Ha ha ha”.
“Cười chết mất!”
“Triệu Vô Cực, đây chính là Quan Vũ tái thế mà ông nói sao?”
“Vừa lên sàn đã chết dưới hai quyền một cước của người ta rồi”.
…
“Tôi vừa xem một tên đần độn à?”
“Còn non lắm!”
“Dám lên sàn làm trò mất mặt như thế cơ đấy!”
Đám người Lý Nhị cười rũ rượi, không ngừng châm chọc Triệu Vô Cực.
Trần Ngạo cũng bật cười sảng khoái: “Ha ha”.
“Người đâu, đem cỗ quan tài mà sếp Triệu đã chuẩn bị ra đây rồi thu dọn xác của huấn luyện viên Mạnh đi”.
“Sếp Triệu đúng là liệu sự như thần. Biết tên kém cỏi này sẽ bị đánh chết nên sếp đây đã chuẩn bị quan tài từ sớm”.
“Quả là nhìn xa trông rộng, Trần Ngạo này bái phục”.
“Ha ha ha”.
Đám người Trần Ngạo không ngừng cười cợt.
Triệu Vô Cực tức giận đến nỗi mặt chuyển thành màu gan lợi, chỉ muốn chết đi cho xong.
“Rác rưởi!”
“Tên rác rưởi Mạnh Bách Xuyên!”
“Non kinh nghiệm mà còn dám tỏ vẻ!”
Tuy Mạnh Bách Xuyên đã chết, nhưng Triệu Vô Cực vẫn phẫn nộ mắng thầm trong bụng.
Ông ta đã trở thành trò hề trong mắt cả Giang Đông rồi.
“Nhưng Trần Ngạo à, không cần phải mừng như vậy khi người của tôi chết đâu”,
“Đứng trước Ngô Hạ Vinh thì chúng ta là người cùng hội cùng thuyền thôi”.
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”.
“Nếu Giang Đông của chúng ta không thắng được Ngô Hạ Vinh, thì không chỉ tôi chết, mà Trần Ngạo ông cũng không sống nổi”, Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
Nhưng Trần Ngạo chỉ đáp nhẹ tênh: “Triệu Vô Cực à, bây giờ ông nói mấy lời này vẫn còn sớm quá”.
“Chỗ dựa của ông đã chết, nhưng của tôi thì vẫn còn”.
“Hửm?”, Triệu Vô Cực ngạc nhiên, “Không lẽ, ông còn người ứng chiến khác?”
Trần Ngạo cười giễu: “Tôi đã nói với ông từ trước rồi. Chỗ dựa thật sự của tôi, không phải là chủ võ quán Hình Hà, mà là Sở tiên sinh”.
“Sở tiên sinh?”, nghe đến đây, Triệu Vô Cực liền bật cười, như thể vừa nghe kể chuyện tiếu lâm vậy, “Ông nói thằng nhóc ranh kia ấy hả?”
“Sếp Trần à, đừng đùa tôi nữa”.
“Đối thủ là người mà một huấn luyện quân đội còn chẳng hạ được, vậy mà ông lại đặt hy vọng vào một tên nhóc hôi sữa sao?”
“Đúng là cười đến rơi cả răng mất”.
“Tên nhóc ấy, e là đã bỏ chạy như ông già kia rồi”.
“Biết đâu còn ngồi cùng một xe để về ấy chứ”, Triệu Vô Cực cười cợt.
Nhưng Trần Ngạo chẳng buồn bận tâm đến.
Lúc này đây, Ngô Hạ Vinh vẫn đang hiên ngang đứng trên võ đài. Hắn ta nhìn khắp hội trường với ánh mắt của người thắng cuộc, cất giọng đầy đanh thép: “Ở Giang Đông này, còn ai muốn đối đầu với tôi?”
Ầm.
Tựa cuồng phong mang theo khí khái ngạo nghễ, quét sạch bốn phương.
Những người ngồi đấy đều sợ run rẩy, chẳng dám hó hé tiếng nào.
Tô Thiến và Thu Mộc Trân tái mặt, Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ cũng đang rất sợ hãi.
Đương lúc cả hội quán đều hoảng loạn biến sắc, Trần Ngạo đã từ trên đài bước xuống trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Đối mặt với đám đông ở bốn phía, Trần Ngạo đã chắp tay cúi người. Trong tích tắc, giọng nói cung kính mang theo niềm hy vọng của Trần Ngạo đã vang vọng khắp hội quán.
“Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi!”
Sau khi Trần Ngạo bước ra, Lý Nhị cũng tiến về phía trước và cúi gập người, hành lễ một cách tôn kính: “Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi!”
Ông Lôi chắp tay lại, rồi trầm giọng hô lên, giọng nói cung kính vang vọng khắp bốn bề: “Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi”.
…
Tựa như tảng đá rơi xuống, làm biển khơi dậy sóng.
Chỉ trong tích tắc, các ông lớn của Giang Đông đều đứng dậy, khom lưng hướng về phía trước, đồng loạt hành lễ.
“Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi”.
…
“Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi”.
…
Lời lẽ kính cẩn, giọng điệu tôn kính, hợp thành dòng nước, tựa con sóng cuộn trào, chấn động cả không gian.
Giây phút ấy, gần mười nghìn người có mặt ở đấy đều sợ hãi thất thanh, biến sắc vì kinh khiếp.
Sắc mặt Lý Hiểu Hồng đã trắng bệch, Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ cũng kinh ngạc ngồi bật dậy.
Tất cả những người ở hội quán Thái Sơn đều vô cùng bàng hoàng.
Ông vua Trần Ngạo của Giang Đông phải chắp tay hành lễ, Lý Nhị của Vân Tông phải kính cẩn nghênh đón, ông Ba phải khom lưng cúi chào.
Quá nửa ông lớn của Giang Đông đã đồng loạt cung nghênh và giao sự tồn vong của Giang Đông vào tay người ấy.
Rốt cuộc, vị Sở tiên sinh này là ai?!!
Đây là thần thánh phương nào?!!
Ai nấy cũng mang trong mình nỗi ngờ vực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất