Cả hội quán Thái Sơn đang vô cùng kinh ngạc.
Ai nấy đều nín thở và sợ hãi nhìn xung quanh.
Dưới võ đài, Trần Ngạo, Lý Nhị và ông Lôi đều khom lưng cúi chào, giọng nói đầy cung kính vang rền khắp hội quán.
Bên tai đám đông vẫn còn văng vẳng giọng nói cung nghênh từ các ông lớn Giang Đông. Câu “Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi” ấy đã làm tất cả chấn động.
“Trời ơi!”
“Trân Trân à, Sở tiên sinh kia là người thế nào mà lại được bao nhiêu ông lớn kính cẩn nghênh đón như vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ là một vị anh tài giấu mặt nào đấy?”
Lúc này Tô Thiến đã sợ đến ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến cảnh tượng này. Quá nửa ông lớn ở Giang Đông cùng hành lễ trước một người.
Thu Mộc Trân cũng đang lộ vẻ khiếp sợ, cảnh tượng trước mặt khiến cô rất sốc.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe đám người Trần Ngạo gọi “Sở tiên sinh”, cô lại nhớ đến lần ở Giang Hải. Hôm ở buổi mừng thọ bà cụ Hàn, chẳng phải họ cũng đã gọi Diệp Phong là Sở tiên sinh đấy sao?
Lẽ nào đó chính là anh?
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Thu Mộc Trân xua đi ngay.
Cô bật cười tự giễu.
“Sao có thể là Diệp Phong chứ?”
“Nếu đúng là vậy, thì sao Diệp Phong phải đi làm bồi bàn ở nhà hàng để kiếm tiền?”
Trước đó, Tô Thiến đã nói cho Thu Mộc Trân biết chuyện bắt gặp Diệp Phong làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Thịnh Thiên. Thoạt đầu, cô không tin. Nhưng ngay sau khoảnh khắc trông thấy Diệp Phong ở bờ hồ Vân Vụ, cô đã tin lời từ bạn mình.
Đến bây giờ cô mới biết, hóa ra Diệp Phong lại đi làm ở nhà hàng trong khoảng thời gian cô lên công ty.
Sau khi hay chuyện, Thu Mộc Trân không quá tức giận, ngược lại còn thấy áy náy.
Ba năm qua, chồng cô làm phục vụ cho nhà hàng, vậy mà cô lại chẳng hề hay biết gì?
Chẳng trách, mấy năm nay Diệp Phong chỉ ở nhà nấu nướng nhưng lại rất ít xin tiền từ cô. Thì ra, anh đã ra ngoài kiếm tiền để nuôi gia đình.
Khi Thu Mộc Trân vẫn đang thất thần, thì cả hội quán vẫn đang im lặng chờ “Sở tiên sinh” xuất hiện. Ai nấy cũng hồi hộp và háo hức nhìn khắp bốn phía.
Trên võ đài ở trung tâm hội quán, sắc mặt Ngô Hạ Vinh cũng trầm xuống. Đôi mắt hắn ta như mãnh hổ, phát ra thứ ánh sáng đáng sợ, liếc nhìn khắp hội trường.
Bấy giờ, gần mười nghìn người của hội quán đều đang chờ đợi sự xuất hiện của vị “Sở tiên sinh” kia.
Một giây.
Hai giây.
…
Một phút.
…
Rồi hai phút.
…
Năm phút đã trôi qua, nhưng giữa hội quán rộng lớn này, vẫn không một ai đứng dậy.
“Sở tiên sinh” mà mọi người mong đợi vẫn chẳng hề xuất hiện.
Triệu Vô Cực thấy vậy thì bật cười.
“Ha ha ha”.
“Sếp Trần à, đừng chờ nữa”.
“Tôi đã bảo mà. Sở tiên sinh của ông đã về cùng một xe với ông già kém cỏi kia rồi”.
“Tôi cũng đã khuyên ông, tên ấy chỉ là một thằng ranh hôi sữa mà thôi”.
“Đúng là nực cười. Các người lại còn đặt hy vọng vào tên nhóc ấy?”
“Giờ thì sao nào?”
“Đến võ đài còn không dám bước lên, sợ quá nên bỏ chạy. Người mà tôi tìm được tuy thất bại, nhưng ít ra người ta còn dũng khí ra trận”.
“Người của sếp Trần thì sao đây?”
“Tìm được hai người thì cả hai đều làm rùa rụt đầu”.
“Sếp Trần à, tôi nghĩ ông nên đi khám mắt đi. Giang Đông nhiều người như vậy, mà ông cứ phải tìm hạng rác rưởi cơ”.
“Ha ha ha”.
Triệu Vô Cực ở bên cạnh bật cười châm chọc.
Trước đó Mạnh Bách Xuyên bị Ngô Hạ Vinh đạp chết, đã trở thành trò cười, khiến ông ta bị đám người Trần Ngạo sỉ nhục. Nay tìm được cơ hội, tất nhiên là Triệu Vô Cực sẽ không tiếc lời chế giễu, hòng lấy lại thể diện đã mất.
Nghe đám người Triệu Vô Cực cười cợt mình gặp họa, sắc mặt của Trần Ngạo cũng trở nên u ám hơn.
Lý Nhị và ông Lôi chờ mãi mà không thấy bóng dáng Diệp Phong, nên trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Họ quay sang nhìn Trần Ngạo, giọng khẽ run lên: “Không… không lẽ Sở tiên sinh, đã chạy thật ư?”
Uy thế vừa rồi của Ngô Hạ Vinh quả thật quá khủng khiếp. Hình Hà đã sợ hãi bỏ chạy, Diệp Phong thấy sự không lành nên chuồn đi cũng không phải không có khả năng.
“Im hết cho tôi!”
Lúc này Trần Ngạo cũng đang rất sợ. Nghe bọn Lý Nhị lải nhải bên tai, Trần Ngạo liền tối sầm mặt mũi, cáu giận gắt lên.
Có điều, sau khi cơn giận đã qua, Trần Ngạo vẫn nhìn xung quanh, trầm giọng hô lên: “Xin Sở tiên sinh, hãy cứu Giang Đông của tôi”.
Giọng nói tha thiết cầu xin của ông lớn Giang Đông lại một lần nữa vang lên giữa hội quán.
Thấy họ cung kính gọi như vậy, bọn người Lý Hiểu Hồng cũng rất hiếu kỳ.
“Diệp Phong à, anh nghĩ “Sở tiên sinh” kia rốt cuộc là ai?”
“Khiến ông Nhị của Vân Châu chúng ta phải kính cẩn như vậy, chắc chắn đó là người rất lợi hại nhỉ?”
“Sao người ấy vẫn không xuất hiện vậy?”
Lý Hiểu Hồng vừa nói vừa ngước nhìn xung quanh, hòng tìm ra được người đó.
Đúng lúc đó, một Diệp Phong vẫn luôn im lặng ngồi cạnh cô ấy bỗng nhiên từ từ đứng dậy. Anh khẽ khàng cất tiếng, chỉ trong tích tắc đã vọng vang khắp hội quán: “Như ông mong muốn!”
Khoảnh khắc Diệp Phong đứng lên, tựa như ánh đèn thắp sáng cả đêm đen.
Soạt.
Thoáng chốc, tất cả đều hướng mắt về phía anh.
Vào giây phút ấy, Lý Hiểu Hồng sợ đến mặt mũi tái nhợt, bèn vội vàng kéo tay Diệp Phong:
“Diệp Phong?”
“Anh làm gì vậy?”
“Anh điên rồi sao?”
“Anh mau ngồi xuống đi!”
“Ở nơi rắc rối thế này, họ sẽ giết anh đấy”.
Lý Hiểu Hồng không ngờ Diệp Phong lại đứng lên vào lúc này. Trong cơn hoảng loạn, cô ấy vẫn vội vã kéo anh ngồi xuống.
“Mẹ nó!”
“Bị đần sao?”
“Điên rồi à?”
“Mẹ kiếp, muốn chết cũng đừng hại chúng tôi chứ!”
Không chỉ Lý Hiểu Hồng, mà Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ thấy Diệp Phong đứng dậy cũng cứng đờ mặt, sợ đến ướt cả quần.
Đây là đâu?
Là nơi các ông lớn của Giang Đông tụ họp đấy.
Các vị tai to mặt lớn ở Giang Đông gần như đều có mặt cả.
Có thể nói, hội quán Thái Sơn bây giờ chính là trung tâm quyền lực của tỉnh Giang Đông.
Diệp Phong dám gây rối ở đây, tất nhiên là đám người Lưu Gia Vỹ thấy sợ. Họ sợ tên ngốc Diệp Phong này sẽ liên lụy họ.
“Mẹ nó!”
“Đúng là ngu dốt”.
“Biết vậy đã không đi cùng tên đần độn này rồi!”
“Sớm muộn gì cũng bị hại chết!”
Thấy Diệp Phong không có ý định ngồi xuống, đám người Lưu Gia Vỹ đã sắp tè ra quần rồi. Họ giận dữ mắng Diệp Phong, chỉ hận không thể đạp chết anh.
“Diệp Phong, đừng đi mà!”
“Đây không phải là nơi mà anh của bây giờ có thể dính vào đâu”, Lý Hiểu Hồng lo lắng ngăn anh lại, đôi tay quyết giữ Diệp Phong lại, không hề buông ra.
Diệp Phong là người đầu tiên giúp đỡ, cũng là người đầu tiên đối xử tốt với cô ta. Anh còn là người khác phái đầu tiên mà Lý Hiểu Hồng thích, nên cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Phong nông nổi làm bậy và bị thương.
Nhưng Diệp Phong chỉ mỉm cười, xoay lại nhìn cô nàng xinh đẹp đang nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe ở đằng sau.
“Hiểu Hồng, trước đây cô từng nói tôi vẫn đang nỗ lực mò mẫm trong bóng tối, nói tôi cần hai mươi năm mới có thể đứng ở nơi cao ấy”.
“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, Diệp Phong này không cần hai mươi năm để đứng ở đó”.
“Sao tôi phải đứng trong bóng tối? Bản thân tôi đã là ánh sáng rực rỡ”.
Nơi có tôi, chính là ánh sáng!
Dứt lời, Diệp Phong đã dứt khoát xoay người lại.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Phong, Lý Hiểu Hồng đã sững sờ và thất thần rất lâu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất