“Tôi núp lùm khi nào?”
“Bất cứ nơi nào tôi đứng, nơi đó đều là ánh sáng”
…
Khí thế của Diệp Phong hừng hực, Lý Hiểu Hồng hoàn toàn sững sờ.
Một con người, phải có khí chất như thế nào mới có thể nói ra được những lời như thế?
Một con người, phải có sự tự tin tới mức nào mới có thể có được sự uy nghiêm như vậy?
Khoảnh khắc nhìn Diệp Phong bước về phía trước, Lý Hiểu Hồng cảm thấy đất trời dường như biến mất, chỉ còn lại hình bóng của anh.
“Ngu ngốc!”
“Một tên ngốc!”
“Đúng là điên rồi!”
“Người ta gọi Sở tiên sinh, cậu họ Diệp, giả đò cái gì vậy?”
“Lại còn nơi nào tôi đứng nơi đó là ánh sáng sao?”
“Cút qua một bên!”
“Một tên nhà quê, có tư cách gì mà nói ra những lời đó?”
“Đồ không có óc này, đúng là kẻ ngốc.
“Chờ chết đi!”
Lúc này Lưu Gia Vỹ và Vương Vũ vừa cười vừa mắng. Họ nhìn Diệp Phong như nhìn một tên ngốc.
Những người xung quanh nghe Lưu Gia Vỹ nói vậy cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Chết tiệt!”
“Tôi còn tưởng là Sở tiên sinh thật cơ?”
“Hóa ra là đồ nhà quê!”
“Chuyện gì thế này?”
“Một thằng nhà quê mà cũng dám làm loạn?”
“Mẹ kiếp! Ai cho cậu cái gan đó!"
…
“Đúng là đồ bã đậu”.
“Ha ha ha”
“Chẳng khác gì tên ngốc!”
“Tự mình sỉ nhục mình!”
Đâu đâu cũng là sự cười nhạo, đâu đâu cũng là sự chế giễu.
Hầu như ai cũng sỉ nhục anh, cười vào mặt anh.
Những tiếng tổng sỉ vả không ngừng vang vọng trong hội quán.
Lúc này Diệp Phong giống như thứ bị vứt đi, chịu sự chỉ trích của mọi người!
Thế nhưng, đối diện với sự chế nhạo của đám đông, Diệp Phong coi như không nghe thấy.
Anh vẫn thản nhiên, cười lạnh lùng, bước về phía trước dưới con mắt khinh thường và nụ cười nhạo báng của đám đông.
Lúc này anh như một vị vua đối đầu với cả thế giới, mặc kệ mọi người ngăn cản, mọi người chế nhạo, anh vẫn không thèm quan tâm.
Nghe thấy những nụ cười chế giễu của mọi người, Trần Nam tức tới đỏ mặt.
“Hừ!”
“Các người cứ chế nhạo đi, cứ cười đểu đi!”
“Các người sẽ biết ngay thôi. Hôm nay, tất cả những người cười nhạo sẽ biết thế nào là lễ hội!”
“Anh Diệp Phong của tôi sẽ tát thẳng vào cái mặt chó của các người một cách chân thực nhất.”
Trần Nam tức giận hừ giọng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một cô gái xinh đẹp bỗng đứng bật dậy hét lên với người đàn ông đang đơn độc bước đi ở phía trước: “Anh Diệp, cố lên”.
“Nam Nam tin anh”.
“Tin anh Diệp nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của vinh quang”.
Trần Nam hô vang.
Mấy người Lưu Gia Vỹ nghe thấy vậy lập tức cười nắc nẻ.
“Nam Nam, đó là một thằng nhà quê thôi mà, cô cũng điên rồi sao?”
“Một thằng nhóc nhà quê, xuất thân bần hàn lấy đâu ra vinh với quang để nhận được sự trọng vọng của người khác?”
“Tôi thấy cô bị điên thật rồi”
Khi Lưu Gia Vỹ cười nhạo báng thì Diệp Phong đã bước tới trung tâm của hội quán, chỉ còn cách đám người Trần Ngạo có mấy bước chân.
“Đồ ngốc này!”
“Trong trường hợp này mà còn gây rối, để xem ông Ngạo xử tội anh như thế nào?”, Lưu Gia Vỹ cười dữ tợn.
“Đợi chết đi!”, Vương Vũ cũng khoanh tay ngồi xem kịch hay.
Thế nhưng, khi mọi người chờ đợi ông Ngạo đánh gãy chân và vứt Diệp Phong ra khỏi hội quán thì…
Bỗng nhiên, Vương Kiệt Hi đứng dậy, chắp tay cúi người: “Mời Sở tiên sinh!”
Cái gì?
Khoảnh khắc đó, cả hội trường như đóng băng, Lưu Gia Vỹ càng cảm thấy sững sờ hơn.
Chết tiệt, chuyện quái gì thế này?
Lại thêm một người nữa bước tới đầy cung kính: “Mời Sở tiên sinh!”
“Chuyện…chuyện này…”
Lưu Gia Vỹ ngây như phỗng, Vương Vũ cũng há mồm trợn mắt.
Tất cả những nụ cười chế nhạo Diệp Phong khi nãy lập tức tắt ngấm.
Mọi người ngây ra, cảm thấy không hiểu tình hình hiện tại.
Thế nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi hai người Vương Kiệt Hi bước tới đầy cung kính thì có người thứ ba, người thứ bốn cũng bước lên.
Tình huống hiện ra giống như việc ném một tảng đá xuống biển sâu, tạo ra những cơn sóng cao liên tiếp.
Trong nháy mắt, từng người lần lượt bước tới, tất cả đều chắp tay chào hỏi anh.
Cho tới cuối cùng, Trần Ngạo, Lý Nhị cũng bước tới trước, nghiêng mình đầy cung kính: “Tôi Lý Nhị!”
….
“Tôi ông Lôi”
…
“Tôi Trần Ngạo chào đón Sở tiên sinh!”
….
“Chào đón Sở tiên sinh!”
“Xin Sở tiên sinh ngăn cơn sóng dữ, cứu lấy Giang Đông!”
“Ngăn cơn sóng dữ, cứu lấy Giang Đông”
Cơn sóng âm thanh không ngừng vang lên trong cả căn phòng, ầm ầm như sét đánh.
Nguồn khí thế hừng hực tập trung thành dòng cuồn cuộn bao trùm cả hội trường.
Khoảnh khắc đó, Lưu Gia Vỹ, Vương Vũ, Lý Hiểu Hồng đều đơ người. Nụ cười chế nhạo Diệp Phong khi nãy lập tức đóng thành băng.
Bọn họ nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt mà không dám tin. Trong lòng thì như đang dậy sóng.
“Anh…anh ta…”
“Là Sở tiên sinh thật sao?”
“Nhưng…nhưng mà, không thể nào?”
“Tuyệt đối không thể như vậy được!”
“Anh ta là tên nhà quê, xuất thân bần cùng, trông lại hèn hạ, làm gì có đủ tư cách khiến các đại ca Giang Đông phải tỏ ra cung kính như vậy chứ?”
“Tuyệt đối không thể như vậy được!”
“Tuyệt đối không thể!”
Khoảnh khắc đó, hai mắt Lưu Gia Vỹ đỏ ngàu, cả người như muốn phát điên. Anh ta tức giận gầm lên.
Trong cuộc đời này, chuyện khiến người ta khó tin nhất chính là khi phát hiện ra người mà mình coi thường lại đột nhiên đạp chính mình dưới chân.
Tình trạng của Lưu Gia Vỹ hiện tại chính là như vậy.
Cho tới lúc này anh ta vẫn không chấp nhận việc Diệp Phong chính là Sở tiên sinh, khiến mấy người Trần Ngạo phải tôn kính như vậy.
“Nhận nhầm người rồi. Chắc chắn là nhận nhầm người rồi”, Vương Vũ cũng không dám tin. Khuôn mặt già nua của ông ta tái nhợt, vừa lắc đầu vừa lầm bầm.
Đúng lúc này, Diệp Phong nhảy lên võ đài, đứng trước mặt Ngô Hạ Vinh.
“Cậu chính là Sở tiên sinh?”
“Là nghiệt chủng của nhà họ Sở?”
“Tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi”.
“Lần này, Ngô Hạ Vinh tôi tới đây là vì cậu!”
Cái gì?
Nghe thấy vậy, cả hội trường bỗng run lên.
Ngô Hạ Vinh tới Hoa Hạ, khiến cả vùng đất Giang Đông nhuốm máu chỉ vì người đứng trước mặt này sao?
Lẽ nào Diệp Phong là nhân vật mà họ không được phép động vào?
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Gia Vỹ lại ngây như phỗng.
Vương Vũ cũng bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán.
Nhưng Diệp Phong vẫn chỉ cười. Anh đứng thản nhiên ở đó với đôi mắt không chút gợn sóng.
Gió đêm khẽ thổi mái tóc Diệp Phong.
Lúc này sự bình tĩnh của Diệp Phong giống như mặt hồ không gợn sóng. Tâm anh không hề dao động khi đứng trước Ngô Hạ Vinh – một nhân vật khiến cả Giang Đông phải sợ hãi khi nghe thấy tên.
“Vậy sao?”, Diệp Phong bật cười.
“Thực ra tôi cũng tìm ông lâu lắm rồi”.
“Giờ đã tìm ra thì không cần đi nữa”.
“Tối nay, ngủ một giấc ngàn thu ở dưới chân núi Thái Sơn này luôn đi".
Lời nói của Diệp Phong khiến đôi mắt Ngô Hạ Vinh lạnh thêm vài phần. Đồng tử của hắn co lại, rồi bỗng hắn gầm lên: “Tiểu bối, cậu chán sống rồi phải không?”
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phong và Ngô Hạ Vinh đã xảy ra va chạm dưới sự chứng kiến của toàn bộ đám đông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất