Ầm!
Ngô Hạ Vinh tung cú đấm mang theo sức nặng nghìn cân.
Khí thế khủng khiếp quét cả bốn hướng. Gió nổi lên khiến ống tay áo của Diệp Phong cũng bay phần phật, tóc tai rối tung.
“Sở tiên sinh, cẩn thận!”
Cuộc chiến vừa bắt đầu Ngô Hạ Vinh đã tung quyền đấm vô cùng bất ngờ.
Quyền cương thiết khiến gió nổi lên cuồn cuộn, nguồn khí thế hùng hậu khiến người khác cảm tưởng như có hàng vạn binh lính đang cùng xông lên.
Dù là đám người Trần Ngạo ở cách xa ngoài mười mét thì cũng cảm thấy áp lực bội phần.
Bọn họ tái mặt.
Vừa rồi, Ngô Hạ Vinh đã dùng nắm đấm này đấm thẳng vào huấn luyện viên Mạnh Bách Xuyên của Giang Đông, hơn nữa đã giết chết ông ta.
Bây giờ Ngô Hạ Vinh cố tình diễn lại chiêu thức đó khiến Trần Ngạo, Lý Nhị không khỏi sợ hãi.
Họ sợ Diệp Phong sẽ lại giẫm phải vết xe đổ như Mạch Bách Xuyên.
Khi đám người Trần Ngạo đang cảm thấy lo lắng thì nắm đấm của Ngô Hạ Vinh đã giáng xuống. Thần quyền cương thiết đã dội thẳng vào ngực Diệp Phong.
Đối diện với đòn tấn công hung hiểm của Ngô Hạ Vinh, Diệp Phong vẫn bình tĩnh như thường.
Khuôn mặt bình thản của Diệp Phong vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt. Không ai có thể tìm thấy bất kỳ sự hoảng loạn nào từ ánh mắt của anh. Một sự điềm đạm giống như mặt hồ tĩnh lặng.
“Giả vờ bình tĩnh!”
“Quyền đấm của tôi giáng xuống, để tôi còn xem cậu giả vờ được đến bao giờ?”
Ngô Hạ Vinh gầm lên. Biểu cảm của Diệp Phong khiến hắn cảm thấy tức giận vì giống như chính mình bị coi khinh.
Thế là, trong cơn thịnh nộ, quyền đấm của Ngô Hạ Vinh lại mạnh thêm vài phần.
Ầm!
Quyền đấm tạo ra làn sóng kinh hồn.
Khi quyền đấm của Ngô Hạ Vinh sắp giáng xuống ngực Diệp Phong thì nào ngờ Diệp Phong ngả người ra phía sau, tạo thành một cú cong người đẹp mắt.
Vụt!
Cú đấm mang theo sức mạnh kinh hồn chỉ sượt qua được lớp áo của Diệp Phong.
“Ha ha!”
“Né được rồi!”
“Đỉnh quá!”
“Sở tiên sinh thật lợi hại!
“Với một cú ngửa người thôi đã đủ để hơn hàng nghìn lần một kẻ ngốc nghếch tự xưng là Quan Công rồi”.
Thấy Diệp Phong né được quyền đấm của Ngô Hạ Vinh, mấy người Trần Ngạo thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi ướt đầm đìa nơi sống lưng của bọn họ.
Lý Nhị vô cùng kích động, thậm chí còn cười lớn đầy đắc ý.
Ông ta nói rất lớn như cố tình để cho ai đó nghe thấy.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực tối sầm mặt. Ông ta lạnh giọng: “Đừng đắc ý quá sớm”.
“Mới là chiêu đầu tiên mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là thoát chết trong gang tấc!”
“Vận may đó, có thể có lần một, lẽ nào lại có cả lần hai?”
Triệu Vô Cực vừa dứt lời thì quyền đấm thứ hai của Ngô Hạ Vinh lại vung tới.
Diệp Phong lách người, đòn công kích của Ngô Hạ Vinh lại đấm trượt vào không khí.
Cú tát vào mặt Triệu Vô Cực tới nhanh quá, giống như lốc xoáy vậy. Mặt ông ta tái mét, không dám nói thêm câu nào.
“Ha ha!”
“Sếp Triệu, bị vả vào mặt có đau không?”
Lý Nhị cười ha hả.
Thế nhưng Triệu Vô Cực làm mặt lạnh ngay lập tức: “Ông đắc ý cái gì?”
“Cậu ta có thể né được hai lần, chẳng lẽ có thể né được mười lần, một trăm lần sao?”
“Chắc chắn sẽ có lần hụt thôi!”
“Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bại dưới quyền đấm của Ngô Hạ Vinh!”
Triệu Vô Cực lạnh lùng lên tiếng. Mấy người Trần Ngạo lập tức tối mặt.
Quả thực là như vậy.
Mặc dù Triệu Vô Cực nói năng rất khó nghe nhưng không phải là không có lý.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, dù đúng là Diệp Phong chưa bị tổn thất gì nhưng toàn bị Ngô Hạ Vinh gây áp lực.
Với cách chiến đấu như thế này, thất bại sẽ là điều tất yếu.
“Sở tiên sinh, tiên sinh nhất định phải chiến thắng đấy!”, Mấy người Trần Ngạo thầm cầu nguyện.
Thế nhưng những người ngồi dưới có biết rằng Ngô Hạ Vinh như đang muốn phát điên.
Lúc này Ngô Hạ Vinh đang tức giận vô cùng.
Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, hắn đã tung ra không dưới mười cú đấm, cũng không dưới mười cú đạp. Vậy mà người thanh niên trước mặt giống y như một con lươn vậy.
Rõ ràng mỗi lần đều suýt nữa đấm được vào cơ thể anh nhưng lần nào anh cũng lách được.
Cho tới bây giờ, đến góc áo của anh thì hắn cũng chưa chạm tới.
“Tôi không tin!”
“Ngô Hạ Vinh tôi, đường đường là Lang Vương mà lại không xử lý được một thằng nhóc như cậu!”
Ngô Hạ Vinh đã tức giận tới tột cùng. Đôi mắt hắn đỏ như máu, cả người giống như một con sói điên đầy hung ác.
Lang Vương chắc chắn là một nhân vật khủng khiếp trong thế giới ngầm ở phương Tây.
Hắn dẫn dắt đoàn lính đánh thuê, không biết có bao nhiêu người nghe danh thôi đã thấy sợ.
Nếu bạn bè năm đó của Ngô Hạ Vinh mà biết được giờ đây hắn bị một thằng thanh niên dồn tới bước đường này thì chắc chắn chúng sẽ ngạc nhiên lắm.
“Đi chết đi!”
Ngô Hạ Vinh điên cuồng gào thét, những cú đấm dồn dập lao ra.
Những cú đá dồn dập cũng được tung ra.
Lúc này Ngô Hạ Vinh không khác gì một con chó điên, cuồng loạn trút xuống toàn bộ chiêu thức lên người Diệp Phong.
Cơn mưa tấn công khiến toàn bộ những người có mặt chết lặng.
Thế nhưng đối diện với đòn tấn công kịch liệt của Ngô Hạ Vinh, Diệp Phong vẫn bình tĩnh như thường.
Khuôn mặt thanh thoát của anh vẫn giữ nụ cười bình thản.
Diệp Phong lúc này giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa mưa gió bão bùng. Mặc cho gió bão điên cuồng thì anh vẫn cứ xuôi theo dòng nước.
Cho tới cuối cùng, khi Ngô Hạ Vinh đã mệt lử thì hắn vẫn không tài nào động vào nổi một cọng lông của Diệp Phong.
“Thằng khốn!”
“Đừng né nữa!”
“Đấu nhau đi!”
“Né qua né lại nào phải anh hùng hảo hán!”
“Là súc sinh thì có!”
…
“Có giỏi thì đừng né, đánh một trận trực diện đi!”
“Xông tới đi!”
Ngô Hạ Vinh điên máu gầm lên.
Cuối cùng, Diệp Phong cũng ngẩng mặt sau khi im lặng từ nãy tới giờ.
Ánh trăng như hồ nước cùng với ánh đèn chiếu lên người Mạc Phong và rải xuống mặt đất lốm đốm.
Anh nhìn Ngô Hạ Vinh, cười thản nhiên: “Được, sẽ cho ông được toại nguyện!”
Ầm!
Vừa dứt lời, một luồng khí tức như kiếm tuốt khỏi vỏ vô cùng sắc bén xuất hiện.
Luồng khí tức đó lại giống như rồng mở mắt, gầm gào chín tầng mây.
Luồng khí thế như bão táp mưa sa cuồn cuộn dâng lên ngập trời.
Một giây sau, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Diệp Phong xòe bàn tay lướt từ trên xuống, xoay vòng trong không khí và dồn lực.
Bàn tay anh như đang gom gió, lại giống như đang gom cả điện.
Ngay lập tức, dưới ánh mắt kinh hãi của đám đông, Diệp Phong thu tay lại tạo thành hình thanh kiếm và quét ngang không gian.
Rẹt
Chỉ thấy một vệt trắng xuất hiện trong không gian.
Vệt sáng giống như luồng điện xẹt phóng tới.
Cùng với tiếng nổ như tiếng sét đánh ngang trời.
"Tôi có một chiêu kiếm, có thể giết chết được cả thiên hạ".
Roẹt!
Giống như có thứ gì đó bị tách ra, để cho dòng nước của sự chua xót chảy ra ngoài.
Ngô Hạ Vinh đang lao tới bỗng khựng lại.
Cả người hắn đứng ngây như phỗng.
Hắn không khác gì một con rối bị đứt dây, một con rô bốt bị hết điện.
Tất cả sự hung hăng, độc ác, uy thế của Ngô Hạ Vinh trước đó đều không còn nữa. Trên khuôn mặt già nua chỉ còn lại sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Hắn nhìn Diệp Phong với đồng tử co rụt và hô lên đầy sợ hãi: “Đây…đây là….Vân…Vân Đạo Thiên…Thư sao?”
“Không…không thể nào?”
Đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Sở sao lại nắm giữ tuyệt kỹ của họ, Vân Đạo Thiên Thư?
Khoảnh khắc này, trong mắt Ngô Hạ Vinh ngập tràn nỗi sợ hãi.
Diệp Phong thu tay lại, chắp tay sau lưng cười ngạo mạn: “Ông cũng có mắt đây nhỉ, có thể nhận ra đây là Vân Đạo Thiên Thư?”
“Chỉ đáng tiếc ông đã giết nhầm người và cũng bán nhầm mạng!”
“Tất cả các người đều coi thường tôi”.
“Không chỉ có ông mà cả nhà họ Sở cũng vậy”.
“Có một ngày, tôi sẽ cho những người đứng sau lưng ông biết rằng sự khinh thường bọn họ dành cho tôi hôm nay sẽ là gì khi tôi đối đầu với bọn họ!”
Ầm!
Luồng khí lạnh ghế người mang theo sự ngạo nghễ của Mạc Phong quét cả bốn hướng, vang vọng không ngừng.
Đồng thời, máu tươi phụt ra từ cổ của Ngô Hạ Vinh.
Máu tươi phun ra như mưa.
Không ai ngờ, trong nháy mắt, Lang Vương khiến cả Giang Đông khiếp sợ đã bị Diệp Phong giết chết chỉ bằng một đòn tấn công.
Điều này khiến cả thế giới phải kinh động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất