Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính (FULL)

 

Lâm Thanh Thanh quay đầu đi, không chịu nhìn anh.Lưu Chính bóp cằm cô, khiến cô nhìn anh: "Em mới cao trào." 

Lâm Thanh Thanh dần dần bình ổn nhịp thở, người cô mềm nhũn vô lực, giờ cô mới biết được cảm giác vừa rồi gọi là cao trào... 

"Em có sướng không?" Trong mắt Lưu Chính lộ ra ý cười, có chút giống như côn đồ đắc ý vì làm chuyện xấu, bức bách dân nữ nhà lành... 

Lâm Thanh Thanh quay đầu đi, nhắm mắt lại, không thèm nhìn anh nữa. Cô cảm thấy mình có chút kỳ quái, mọi thứ đang phát triển theo một hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. 

Lưu Chính cúi đầu, tìm môi cô rồi hôn lên. Đôi môi anh vừa ăn nước dâm của cô nên còn hơi ẩm ướt, mang theo tính xâm lược độc đáo của người đàn ông mà tiến vào khoang miệng cô. 

Cô vốn muốn nói là bẩn, nhưng nghĩ lại, anh cũng không chê cô dơ mà liếm hết rồi, cô thì chỉ hôn anh thôi, nếu quá để ý thì ngược lại có vẻ như cô quá khó khăn rồi. 

Vì vậy, chỉ có thể tuỳ ý anh... 

Lưu Chính một bên tùy ý cướp lấy không khí trong miệng cô, một bên đưa tay xoa nắn hai bên vú cô. Vú cô thật sự rất hợp lòng anh, lớn nhỏ vừa đủ để anh có thể nắm lấy bằng một bàn tay, muốn niết thế nào thì niết thế ấy. 

Vừa mềm mại lại có tính đàn hồi, chỉ cần anh hơi dùng sức một chút là thịt vú sẽ xuyên qua kẽ tay mà lộ ra ngoài. 

Lưu Chính thực sự thích đôi vú này của em vô cùng, thích muốn chết. 

Lưu Chính cúi đầu ngậm lấy đầu vú cô, nút chùn chụt, nút đến cả người Lâm Thanh Thanh tê tê dại dại, ưm a mà ngọ nguậy thân mình: "Đừng... Ngứa" 

Vú cô cũng chỉ bình thường như của mấy cô gái khác thôi, cũng không có sữa, anh lại chẳng phải trẻ con, vì sao anh lại thích ngậm mút nó thế chứ? 

Đầu lưỡi của Lưu Chính liếm láp vòng quanh đầu vú cô, liếm đến khi núm vú hồng hồng của cô cứng lên thì mới chịu nhả ra. Núm vú đứng thẳng trên bầu ngực sữa, toát ra vẻ bóng bẩy mê người. Ánh mắt Lưu Chính tối sầm lại: "Em sướng xong rồi, giờ thì đến lượt anh." 

“Hả?” Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu ý của anh thì hai chân cô đã bị anh nâng lên gác trên vai, anh nâng gậy thịt của mình, quỳ ở giữa hai chân cô, cả cây gậy thịt 

đỏ tươi áp lên ngay chỗ cửa huyệt của cô. 

Đầu quy thế nhưng còn lớn hơn cả âm hộ của cô nữa, Lưu Chính tặc lưỡi: "Quá nhỏ." 

“Anh làm gì thế?” Lâm Thanh Thanh còn chưa biết tiếp theo anh định làm gì thì Lưu Chính đã cong eo, cả người dùng sức mà trầm xuống. "A..." Lâm Thanh Thanh đau đến nổi kêu lên một tiếng. 

Quy đầu lớn như quả trứng ngỗng của anh đâm mở cửa huyệt vốn chỉ bằng một cái khe của cô, một nửa quy đầu đã chui vào bên trong rồi. 

“A... Đau quá..” Lâm Thanh Thanh đau đến tê tâm liệt phế, cô cảm giác bên dưới như muốn nứt ra rồi. Cô không biết Lưu Chính đang làm gì mà lại khiến cô đau đến vậy. 

“Em nhịn một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi.” Lưu Chính nhìn cô đau đến cau mày thì trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Nhưng là vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải trải qua một cửa này, huyệt của cô nhỏ như vậy, nếu không đâm cho mở ra thì sau này cũng phải chịu khổ thôi. 

Chỉ trách thứ đó của anh quá lớn... 

Lưu Chính hôn lên trán cô, rút đã quy đầu đã cắm vào một nữa kia, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, sẽ không đau lắm đâu, một lát là sẽ không đau nữa. 

Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một người như vậy, thế nên trong đó có chút không được thành thạo cho lắm. 

Lâm Thanh Thanh cắn môi, nhưng nước mắt vẫn chứ theo khoé mắt mà trào ra, thực sự quá đau... 

Lưu Chính nhìn đến bốc hoả, anh lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Nếu không thì thôi đi, em lấy tay tuốt cho anh là được.” Anh thật sự không đành lòng nhìn em đau đớn như vậy. 

eyJpdiI6IklHemtrWFRhS0c5U1ZhOSsxTTMydUE9PSIsInZhbHVlIjoic2dpTkZGWjhXSW5jU0ZUNUdcL2hicHd6TW5HODRxZXZlcGFWZVFiMFZ2VE5kd21BVXVkMXYxaW5BWmZjanZOam80czI1R1BRNDA0dDRYSTFFVEEzRko2elRmMkxjU3FXaTJoQnd5aHFOUmpqUk5IM1BZUzVyRWNuXC9OTVBBY2pOR1JzK1RHbHFMQ3lwM2Z1bFNnMHR6Ujg0OHdlTkVURms5RmxIR0doQ05iMVJMNVh5cnVIYkpKbEp2OU1EdUVcL2txc2ZCME9HWkNISTl4TlVBNmJNSU1LU01GaSt4YTUyU1hlVDRhTUFuQ3VmQW83WmpkVjRlV056bEZ4QzQ4a3E0OVB4anY5Q2Zka1pRXC9zcVFrTUJadVl2ZTRZbGJENHV3cDVKQnNlR1d6RFRXRGdGQzRqK3dRUmlyRkppWHNiZ0I5VlJvVzFRWjc2STJFQjZLQnVOVjlCUT09IiwibWFjIjoiMTJlMzcxMzVmOTFhOGI0ZjU4ZTQzMGU0ZWY4NDA5YTAzNjFkM2ViNDk4NDczMjBhMjRjMWNjMmZiMDQ1ODNlZCJ9
eyJpdiI6IkUrSlp1SklDTXUrXC9pa0daNzdKdXhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlM5UGhjOW1xSDNpU0FlYnVHZ2lpRnZQTzRTc0dSNWhwTlcwXC9QazVqWmh3ZlhHM1hTZkpEZHZXVVJzS2RCd3JtSTl1c01cL3grV1VwMVZZRXY5YVVSVlM1bmRzaU5TZDVTZVFFaXN4SlRHRE1KSHlvSG81d3dEamhLMHZTaThUQXIzVVBQdnpsSDd5T1JWMTI5YXJcL1lHU3FLMnUyMUxzaHNRaHlSMmNXTGlwSXRiOUd3M2xFMkt0Y292d2hsTitZbFJtZWpYNWFnVHlVZmxvZTVZcTJ3SlhveFlUaDRMKzA3ejZEOFYzN3d6NXBBVE1YbGNETW9DbmY4bUkrWTQ2d1htWHJWVUl2ZndYYkxMNFVjb0ZVUHFaMndOXC9Dejd4aW9SZ0tRdXJDR1dscXUwTFpaeDdZOW5ad3BJUkdBZXptRSIsIm1hYyI6IjJmNmI5MTgzN2M0MDgyMTRiZTUyOTg5ZDc1MjVhZDQ1NTY2N2Q4YTA1MThmODk3MDM5ODE3ZWNkZTdlMDFmZDkifQ==

Hầu kết của Lưu Chínhh lăn lộn một trận, anh gật gật đầu, ừ một tiếng.

Ads
';
Advertisement