Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

“Tôi không có ý tứ gì với anh ấy!” Kiều Dạ hất tay Hoàng Cát Nghiên, nhanh chóng phủ nhận rồi xoay người để tránh ánh mắt hung ác của ả ta. 

Chẳng lẽ... Hoàng Cát Nghiên thích Phương Tín? 

“Anh ấy? Mày gọi một tiếng anh ấy có vẻ ngọt quá nhỉ?” Hoàng Cát Nghiên tức giận nằm chặt lấy bả vai Kiều Dạ xoay lại, ép cô phải đối diện với  hắn

“Nói! Lúc trước mày bị xuân dược hành hạ, là ai giúp mày giải? Là Phương Tín đúng không?” 

Kiều Dạ khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoàng Cát Nghiên: “Sao cô biết tôi từng bị hạ xuân dược? Có phải là cô đã hãm hại tôi?” 

Với tình huống lúc đó... ngoại trừ Phương Tín và gã đàn ông muốn xâm hại cô thì đáng lý ra không ai biết cô bị hạ xuân dược. Vậy mà Hoàng Cát Nghiên này lại nói rành rọt như vậy. Chứng tỏ. 

“Ừ! Là tao đấy thì sao? Mày vẫn chưa trả lời tao! Đêm đó, mày trốn khỏi tay Hà Sơn, vậy ai là người giải xuân dược cho mày? Nói mau!!!” 

Hóa ra, Hoàng Cát Nghiên thích Phương Tín, ả ta cho rằng cô cũng thích Phương Tín nên mới hạ xuân dược cô? 

Thế nhưng, trước buổi lễ kết hôn của mẹ cô, cô chỉ mới gặp Phương Tín vài lần mà thôi. Làm thế nào mà Hoàng Cát Nghiên lại nghĩ cô thích Phương Tín? 

Phía sau lưng Kiều Dạ đã là những thanh sắt rào canh bảo hộ của du thuyền, nó chỉ cao tới eo của cô. Nếu cô còn lui nữa, chắc canh sẽ rơi xuống 

nước. Vì vậy cô nắm thật chặt thanh sắt đề phòng Hoàng Cát Nghiên trở nên mất lý trí đẩy cô xuống nước thì xong đời. 

Cô từ trước đến nay chưa bao giờ học được môn bơi lội. 

“Vì sao lại làm vậy? Tôi với cô không thù không oán. Tôi cũng chưa từng tìm cách tiếp cận anh Phương Tín. Bố mẹ chúng tôi kết hôn, chúng tôi là anh em!" 

Bởi vì Hoàng Cát Nghiên giở trò mà giờ đây cô phải trở thành người làm ấm giường cho Phương Tín. 

Kiều Dạ thực tức giận. Nhưng cô không thể làm gì được. Cô chỉ là một cô 

  

gái trong một gia đình kinh doanh không lớn lắm. Nếu như mẹ cô không tái giá với dượng Phương Việt thì chắc canh cô không bao giờ có đủ tư cách bước chân lên du thuyền này. 

Còn Hoàng Cát Nghiên lại khác. Ả ta hôm nay xuất hiện ở đây, thoải mái cười chào, vô cùng quen thuộc nơi này như vậy chắc canh là cành vàng lá ngọc. Thường xuyên đến du thuyền này. 

Tuy là không có cách nào xử lý Hoàng Cát Nghiên nhưng bắt cô nhịn xuống, quả thực không cam lòng. 

Hoàng Cát Nghiên bước sát tới gần Kiều Dạ, môi thì cười mà ánh mắt lại 

cực kỳ hung ác. Ả ta nghiến răng nói: “Mày bước vào nhà họ Phương, trở 

thành em gái của Phương Tín. Chỉ cần điều này thôi cũng đủ tạo thuê người hiếp chết mày rồi. Mày còn đứng được ở đây là phúc phần lắm rồi đấy. Mày nên cầu nguyện đi là vừa!” 

Kiều Dạ run rẩy trước ánh mắt hung ác kia, nhưng cô không nuốt nổi cục tức này: “Tôi có vào nhà họ Phương thì cũng là em gái của anh Phương Tín. Không phải là vợ của anh Phương Tín. Cô có thích anh Phương Tín đi chăng nữa thì cũng không có gì xung đột với tôi!” 

Ngay từ đầu, cô với Phương Tín là hai đường thẳng song song. 

Chỉ sau khi bị Hoàng Cát Nghiên hãm hại, cô mới bị buộc có quan hệ kia với Phương Tín. 

“Tất nhiên là xung đột rồi! Em gái của Phương Tín sao? Mày không có quan hệ máu mủ gì với Phương Tín. Ai biết được một ngày nào đó mày muốn từ em gái, biến thành bạn giường thì sao? Để tránh ngày đó xảy ra, tao phải diệt mày trước!” 

Hoàng Cát Nghiên vừa nói, vừa vỗ lên má Kiều Dạ. 

“Tôi không bao giờ nghĩ đến việc lên giường với Phương Tín!” 

Kiều Dạ vùng lên, cô hất tay Hoàng Cát Nghiên ra. 

Thật không thể tin được. Chỉ vì một nhận định sai lầm của Hoàng Cát Nghiên mà hủy hoại cô. Ả ta lại không hề cảm thấy bản thân mình làm sai 

nữa chứ!! 

Tâm thần! 

Bốp! 

Một tiếng kêu vang giòn, Kiều Dạ đánh thật mạnh vào tay Hoàng Cát Nghiên. 

Vì một cái vung tay đánh này mà khăn choàng của Hoàng Cát Nghiên rơi xuống biển, chớp mắt không thấy nữa. 

“Mày dám đánh tao?” Người kiêu căng từ nhỏ như Hoàng Cát Nghiên chưa bao giờ nghĩ Kiều Dạ lại dám đánh cô. 

“Tiện nhân! Tao đánh chết mày!!” 

Hoàng Cát Nghiên tức điên nhào tới nắm tóc đánh Kiều Dạ. 

“Buông tay! Đau!” Kiều Dạ bị nắm tóc kéo, da đầu như muốn kéo rách khiến cô đau chảy nước mắt. Thêm Hoàng Cát Nghiên đánh liên tục lên vai, lên tay cô nên Kiều Dạ cũng nắm lấy tóc Hoàng Cát Nghiên lôi lôi kéo kéo. 

Hai người đứng trước thanh canh bảo hộ rất nguy hiểm. Nhưng giờ đây chẳng còn ai quan tâm gì nữa. Lúc này họ chỉ biết đánh đấm nhau. Từ những tiểu thư đài cát trở thành những người phụ nữ ít học buôn bán ngoài cho. 

“Aaaaaaa!!! Cứu mạng!!! Cứu với!” 

Đột nhiên Kiều Dạ bị đẩy khỏi thanh canh bảo hộ, cô yếu ớt bám lấy thành du thuyền, cả người đung đưa trong gió, hoảng sợ hét chói tai. 

Vu Thuần đang ở tầng hai du thuyền liền nghe thấy tiếng cãi nhau liền đi ra ngoài xem có chuyện gì. Thế nhưng vừa mở cửa bước ra ngoài liền nhìn thấy Kiều Dạ và Hoàng Cát Nghiên đang nắm tóc nhau. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Hoàng Cát Nghiên đẩy Kiều Dạ rớt xuống biển. 

Chứng kiến cảnh này, Vu Thuần kinh ngạc hét lên: “Hoàng Cát Nghiên cô làm gì vậy?” 

Dứt lời, Vu Thuần vội chạy xuống tầng dưới. Vừa chạy vừa hét lên: Phương Tín, Kiều Dạ rơi xuống biển rồi!” 

Phương Tín lúc này đang ngồi xem điện thoại ngước mắt lên nhìn thì đã không còn thấy bóng dáng Vu Thuần đâu nữa. Biết không phải đùa, Phương Tín đứng dậy chạy như bay xuống lầu. Những người còn lại trong phòng thì đang thắc mắc Kiều Dạ là ai mà lại khiến Phương Tín và Vu Thuần vội vã chạy 

đi như thế. 

Vu Thuần vừa chạy vừa lấy điện thoại gọi cho thuyền trưởng yêu cầu dừng thuyền. 

Hoàng Cát Nghiên sau khi đẩy Kiều Dạ thì vô cùng hả hê, mặc dù nghe thấy tiếng Vu Thuần liền cảm thấy không ổn. 

Ả rất muốn Kiều Dạ chết đi. Nếu Kiều Dạ chết, thì không còn ai mon men đến gần Phương Tín của ả nữa. 

Lúc này, Kiều Dạ đã rất mỏi, cô không thể chống đỡ được nữa đành buông tay rơi xuống nước. Trong khoảnh khắc đấy, cô nghĩ có lẽ đây là cái giá cô phải trả khi có quan hệ bất chính với anh trai. Sự ra đi của cô có lẽ sẽ tốt cho hạnh phúc của mẹ cô. 

Hoàng Cát Nghiên nhìn thấy Vu Thuần đến gần mình, ả ta vội bước lùi lại vô tội nói: “Chúng tôi đánh nhau, cô ta vô tình rơi xuống chứ tôi không hề làm gì cả!” 

Hoàng Cát Nghiên đương nhiên không muốn ngồi tù vì vậy giải thích trước khi sự việc nghiêm trọng hơn. Đương nhiên nếu Kiều Dạ chết thì ả rất vui. Nhưng Kiều Dạ chết mà ả cũng vào tù thì đó chẳng khác nào giết địch 1000 tự hại 800 cả. 

Phương Tín lúc này cũng đã tới hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” 

Hoàng Cát Nghiên bình tĩnh nói: “Tụi em có mâu thuẫn với nhau nên mới xảy ra đánh nhau. Không ngờ trong lúc hoảng loạn, Kiều Dạ trượt chân té xuống biển. Em không kịp trở tay nên...” 

Phương Tín lạnh lùng liếc Hoàng Cát Nghiên một cái, rồi chăm chú nhìn xuống dưới biển tìm kiếm hình bóng của Kiều Dạ. 

Thấy Phương Tín không hề có phản ứng gì trước lời nói của mình, Hoàng Cát Nghiên cũng không muốn lên tiếng nữa. Dù sao giờ đây càng giải thích thì càng thiệt. Ả ta phải diễn một màn sốt sắn cùng với Vu Thuần và 

Phương Tín tìm kiếm Kiều Dạ. 

“Phương Tín, tôi tận mắt nhìn thấy Hoàng Cát Nghiên đẩy Kiều Dạ rơi xuống biển. Rơi xuống biển buổi tối thế này thật sự rất khó tìm. Làm sao bây giờ?” Vu Thuần không thèm ngó đến Hoàng Cát Nghiên, nói những gì mình thấy cho Phương Tín biết. 

Du thuyền hiện tại đã dừng lại nhưng nhìn xuống biển lại chẳng hề có tí manh mối gì của Kiều Dạ... thật lành ít dữ nhiều. 

Phương Tín căng mắt nhìn xung quanh một hồi thật lâu. Sau đó nghiên răng nói với Hoàng Cát Nghiên: “Cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ chôn cô theo 

  

cùng!” 

Hoàng Cát Nghiên bị ánh mắt lạnh lẽo của Phương Tín làm cho sợ hãi, bước lùi vài bước. 

eyJpdiI6Ilp2dUNFRG0rK3hFbXlZdWxjMzN5R2c9PSIsInZhbHVlIjoieUs1c1Z6bU5yeWtxV1VpbDRkNnpcL3BBa01EbWVcL2ZZOHRjSGRHU2pXRVZVVWl6cUpoQmlXZ3dQY0g1YUQ0SnpVWHZ1TEVGZlprUjhMeXdDc1hsM01ITkFPdFRMd3hYK1N3RDJpS2Zrbis3czVwXC82TzhFd1luQlRrTHlYTHp2bnFTS0txelk3UDJHeVhEUkpNd1ZYNG4reWdhYldFa3RWYXdpSkQ4Uk9QZEhKaVR4dDloNTh6UWIzS2NlaGE5aGxpUXQyY3NjRVFjNTFmbFZsMWJyY3dzdz09IiwibWFjIjoiOTY3OWFiZWU1ODE3NGJlZWVjNjRkMzY2MGY3M2E5NTJjODBkM2RkOTk4ZTllMjg1NzBlYjMzODhiYjUwZGUyYyJ9
eyJpdiI6Ikp5MG1XY1Vic3RUazdlVnNNYVZrY1E9PSIsInZhbHVlIjoiMVNpSFZYZmtcL0RaNDU1RndyTkVlUW9qN1o4ZzQ1aW5GN05ld0pQNEJpYkd0UERoaVoybmZCZTNLQklBYjFWMXliYkNlTFJoc2dUZU5UbDNic1V3YnV3VEdRU254VHJoUWNFdkV2eExWOGd2U0dSZEF4V2FaR2dhc3huSk9UZXFtZ1hHQVhJR3dDN0ZkdnR4ZTRGS3ArbmxWUURMQ3NJQWZHeUJTU0V3MmFxUHNOcmRnN2JsV0FyODJyK3AwWlVJNGpYY2x3WUZVUnhFQ1wvV05oUDBSNnd0YVVManREc0prcVNrMzl4cVJNNmNzUk5QbU9ZWXFtMWhjSDFTMDFkNVFvdk1NVyt6YTR1eW5QdVgwa21uSTVheXpiXC9sSjlSb1drZUNmMFNTc2FBdmVkQ0Q0ZlhQTEtRdHB6ajBSQzZJQjhmVHkrK0NnY1wvd2t3ZmxiUmx6M1c3Zz09IiwibWFjIjoiNTMxYzBjZTk5YTRjMDE4MjBiZDRmNmI4OTU2Y2Y4Y2JmOGFhNzE2ZjRiOWEzNzY4NWNiMzc5ODE4NjU0OTA0MCJ9

Trước kia, Phương Hoa có xảy ra chuyện gì Phương Tín cũng chưa bao giờ quan tâm. Vậy mà giờ đây... Hoàng Cát Nghiên biết ngay Kiều Dạ là hồ ly tinh, sớm muộn cũng cướp lấy trái tim của Phương Tín.

Ads
';
Advertisement