Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

Người phụ nữ kia không phải là Hoàng Cát Nghiên thì là ai. 

Kiều Dạ bị rơi xuống biển đã sợ hãi, nay nhìn thấy ánh mắt cay độc như muốn giết cô thì càng sợ hãi hơn, vì vậy cô cúi đầu vùi vào ngực anh. 

Kiều Dạ được Phương Tín ôm vào một căn phòng xa hoa trên tầng hai của thuyền. Vừa vào phòng, cửa khoang đã bị Phương Tín đóng rầm một tiếng. 

Tiếng cửa dọa Kiều Dạ sợ run rẩy, Phương Tín đột nhiên buông cô xuống. Hai chân còn chưa chạm đất thì Phương Tín đã ôm ghì lấy gáy Kiều Dạ, kéo sát lại hôn thật sâu, thật điên cuồng. 

Cô thì xuýt chết đuối, vừa vớt được lên thì đã bị anh cưỡng hôn. Không thể đợi lát nữa được sao? Anh không thấy cô đang run rẩy vì ướt sao? 

Phương Tín tuy trên mặt không để lộ ra biểu hiện gì nhưng trong thâm tâm anh thật sự rất sợ. Vừa nãy chỉ cần tưởng tượng không tìm được cô, chưa nói đến chuyện làm sao đối mặt với bố và mẹ kế thì việc mất cô khỏi vòng tay đã là điều anh sợ hãi. 

Giờ phút này, cô đứng trước mặt anh như thế. Anh phải ôm hôn thật mạnh, cẩn thận cảm nhận cô. 

Nụ hôn càng lúc càng cháy mạnh mẽ, tựa như muốn đốt cháy Kiều Dạ, sát nhập cô vào thân thể anh. 

ХОЕТ! 

Một tiếng xé rách vang lên, chiếc váy công chúa cầu kỳ của cô bị xé toạc. 

Cô bị anh thô bạo đẩy lên giường, ôm hôn sờ nắn cả cơ thể cô. 

Giữa nụ hôn, Kiều Dạ gian nan đẩy Phương Tín ra: “Anh đừng.....!” 

Phương Tín giờ phút này làm gì còn biết đến gì nữa, anh chỉ mãi mê ôm hôn cô nhiệt tình, nuốt trọn những rên rỉ gợi tình của cô vào bụng. 

“Em...muốn tắm!” Kiều Dạ thì thào giữa những nụ hôn. 

“Xong việc anh tắm cho em!” Phương Tín khẽ thì thầm. 

Giọng nói khàn khàn dịu dàng của người đàn ông vốn lạnh lùng khiến Kiều Dạ bị mê hoặc. Cô chìm đắm vào sự dịu dàng ấy đến mức khi anh tiến công, cô rất vui mừng đón nhận. 

Dường như giữa đại dương mênh mông này, chỉ có cô và anh cùng hòa làm một yêu thương nhau, dây dưa nhau. 

Khi lửa tình qua đi, Kiều Dạ mệt mỏi nằm xấp xuống giường. Cô không tin được khi nãy cô đón nhận anh vui vẻ đến vậy. Cô cũng không tưởng tượng được có một ngày Phương Tín lại dịu dàng với cô đến thế. 

Phương Tín ngắm nhìn cô gái cả người đầy rẫy những dấu hôn xanh tím, mệt mỏi nằm xấp xuống giường sau hai lần cao trào. Anh ôm bế cô lên đi đến phòng tắm. 

“Anh đưa em đến đây để chơi, sao em lại ngu ngốc rơi xuống biển?” Phương Tín đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, quay mặt nhìn anh. Nơi tư mật mở rộng hết cỡ trước mắt anh. 

Kiều Dạ xấu hổ muốn khép hai chân lại, nhưng anh đã chen vào giữa nắm lấy hai chân cô vòng qua eo. Không chịu nổi xấu hổ, Kiều Dạ e thẹn: Em... em biết sai rồi. Nhưng mà... em không cố ý nhảy xuống biển” 

Dứt lời, anh tiến thẳng vào trong. Bên trong vừa mới trải qua hai lần cao trào vẫn còn mềm mại, ướt át và nhạy cảm. Bị anh tiến thẳng vào như thế, cô không kiềm được oắn mình bám lấy anh. 

hỏi. 

“Vậy sao lại rơi xuống?” Phương Tín chuyển động hai lần rồi dừng lại 

Vật đàn ông to lớn bên trong cô nhưng lại chỉ chuyển động hai lần rồi 

dừng lại. Khiến cô ngứa ngáy vặn vẹo người xin anh đừng dày vò cô như thế. 

“Anh... đừng như vậy!” Kiều Dạ yếu mềm năn nỉ. 

“Trả lời thì anh cho!” Phương Tín trêu ghẹo cô. 

“Ưm... là... là Hoàng Cát Nghiên đánh em, đẩy em xuống biển! Cho em đi!” Kiều Dạ bám lấy vai anh vặn vẹo thân mình. 

Thật khó chịu! 

Phương Tín nghe được câu trả lời, liền chuyển động thêm hai lần nữa thỏa mãn cô. Rồi lại tiếp tục dừng lại hỏi. 

“Còn gì nữa không?” 

Lại dừng lại! 

Anh muốn ép chết cô sao! 

“Sao dừng vậy?” Cô khó chịu nhăn mặt. 

“Trả lời!” Phương Tín khống chế lực kiềm chặt cô để cô không thể tự mình di chuyển. 

Thấy Kiều Dạ mờ mịt không hiểu chuyện gì, Phương Tín nheo mắt: “Tại sao em lại đánh nhau với ả ta?” 

“Anh di chuyển đi. Di chuyển đi mà. Lát nữa nói sau mà!” Kiều Dạ khóc, ôm lấy cổ anh liều mạng vặn vẹo cơ thể. 

Mật ngọt đã rót vào tim thì sao anh có thể tiếp tục trêu ghẹo cô được chứ. Vì vậy anh bế thốc cô lên, đặt cô vào bồn tắm tiếp tục công việc dang do. 

“Nói anh nghe, vì sao hai người đánh nhau?” Phương Tín năm phía sau ôm Kiều Dạ ngâm mình trong bồn tắm. 

Ngày hôm nay Phương Tín thật kỳ lạ. Vừa dịu dàng với cô, vừa có những 

hành động thân mật như thể bọn họ là người yêu vậy. Có điều, sau khi trải qua chuyện sống chết, Kiều Dạ cũng không muốn phản kháng. Nếu như anh dịu dàng thì cô sẽ tận hưởng sự dịu dàng này. 

Dù sao cũng đỡ hơn lúc anh lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. 

“Hoàng Cát Nghiên nói chính cô ta là người hạ xuân dược cho em vào ngày mẹ kết hôn. Bởi vì em sẽ trở thành em gái của anh. Cô ta sợ em với anh không cùng dòng máu, sẽ có thể trở thành người yêu!” 

“Được rồi, anh sẽ xử lý. Tắm đi!” Nói rồi Phương Tín đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. 

Thấy Phương Tín đi khuất, lúc này Kiều Dạ mới suy yếu nằm dài xuống bồn tắm. 

Vừa mới được Phương Tín cứu từ biển lên, mọi người đã nhìn cách anh đối xử với cô rồi. Giờ đây anh và cô vẫn luôn ở trong phòng không đi ra vài tiếng đồng hồ rồi. Anh không sợ người khác dèm pha nói xấu sao? 

Quan trọng nhất là... lỡ như truyền đến tai mẹ và bố dượng cô thì làm sao chứ!!! 

Chết tiệt thật! 

Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ nhiều nhất là mấy tháng thì Phương Tín sẽ buông tha cho cô. Nhưng hiện tại, nhìn thái độ của anh, thì việc thả cô là điều chắc chắn không có. 

Cô vừa mở cửa phòng tắm, đã thấy anh cầm nội y ngủ đi tới. Vẫn là loại nội y mỏng có thể nhìn thấu bên trong mà anh thích. 

Không ngờ anh lại mang theo chúng. 

Kiều Dạ ngượng ngùng khoác vào, im lặng để anh ôm lên giường dém chăn. Hôm nay cô đã quá mệt mỏi. Vừa mới từ quỷ môn quan trở về lại tận tình phục vụ anh. 

Giây phút lưng chạm giường, cô đã hoàn toàn thả lỏng mình chìm vào giấc ngủ. 

Thấy cô đã ngủ, Phương Tín mở cửa khoang thuyền bước ra ngoài. Cửa vừa mở anh liền nhìn thấy Vu Thuần đứng trước cửa bưng một cái khay, trên đó có một bát nước màu vàng tựa nhân viên phục vụ. 

“Thưa ngài, tôi là phục vụ du thuyền này. Xin hỏi tiểu thư nhà họ Phương có muốn sử dụng dịch vụ tắm rửa hay mát xa gì không ạ?” Nói rồi Vu Thuần hí hửng chờ mong phản ứng của Phương Tín. “Hừ!” Phương Tín ghét bỏ liếc Vu Thuần một cái rồi xoay người rời 

  

di. 

Thấy Phương Tín ghét bỏ, Vu Thuần bất mãn nói: “Tôi có ý tốt đem đến cho “em gái” của cậu bát trà gừng cho ấm người. Thế mà cậu lại ghét bỏ tôi 

à?” 

Vu Thuần tức giậm chân đi thẳng vào phòng. 

“Đặt ở bên kia” Phương Tín lười biếng chỉ tay vào bàn. 

“Cậu thật sự coi tôi là nhân viên phục vụ à?” Vu Thuần liếc một cái sắc lẹm rồi bước tới bàn đặt bát trà gừng trên tay xuống. 

Tuy đây là du thuyền của Vu Thuần nhưnng khoang thuyền này là của 

Phương Tín. Anh ấy bước vào địa phận của người khác. Phải nghe lời thôi. 

Chán ghét nói chuyện với Phương Tín, Vu Thuần nhìn con sâu cuộn tròn trong chăn nói: “Kiều Dạ, anh biết em đang trốn trong chăn. Em nghe anh, anh nhất định sẽ xử lý Hoàng Cát Nghiên cho em. Em thấy được không?” 

Kiều Dạ vừa nghe thấy xử lý Hoàng Cát Nghiên liền thò đầu ra nhìn. Cô rất hứng thú khi thấy Hoàng Cát Nghiên bị xử lý đấy. 

Kiều Dạ mở to mắt hỏi: “Cách gì vậy ạ?” 

Không nhịn được nữa, Phương Tín xoay người nhìn chằm chằm Kiều Dạ. Nhận thấy được ánh mắt nguy hiểm của Phương Tín, Kiều Dạ lập tức ngậm miệng co đầu biến mất trong chăn. 

rối. 

cô. 

Vu Thuần kinh ngạc quay đầu. Hóa ra là tên đại ác ma chết tiệt quấy 

“Phương Tín, cậu dọa Kiều Dạ làm gì?” 

Phương Tín không thèm đáp, anh ngồi xuống bên cạnh Kiều Dạ xoa đầu 

“Em dậy uống hết bát trà gừng này đi rồi ngủ tiếp. Nhớ sấy tóc thật khô rồi mới được ngủ. Biết chưa?” 

Nói xong, anh đứng dậy. 

“Đi thôi!” 

Rồi xoay người rời đi. Vu Thuần thấy vậy cũng xoay người bước đi. Trước khi bước ra cửa còn cố nói với vào: “Nhớ uống trà gừng nha Kiều Dạ!” 

Ra khỏi phòng, Vu Thuần thấp giọng hỏi: “Phương Tín, cậu muốn xử lý Hoàng Cát Nghiên không?” 

Vu Thuần biết việc tối hôm nay Kiều Dạ rơi xuống biển khiến Phương 

Tín tức giận. Nhưng nhà họ Hoàng cũng là danh môn thế gia. Cho dù là nhà họ Phương, dây vào cũng khó. 

lại. 

“Cậu có ý tưởng gì không?” Phương Tín không trả lời mà hỏi ngược 

“Có! Ý của tôi là việc xử lý này không cần làm gấp. Cậu nên để nhà họ Phương và nhà họ Hoàng hợp tác kinh doanh cùng nhau. Sau này... tìm cơ hội chọc nhà họ Hoàng một đao. Vậy là được!” 

Phương Tín biết, ý Vu Thuần là không nên vì một người phụ nữ mà làm hỏng đại sự. 

“Cậu nên nhớ, Kiều Dạ không phải là người phụ nữ của tôi mà cô bé ấy là người nhà họ Phương! Hoàng Cát Nghiên đụng vào Kiều Dạ đây cũng không phải là lần đầu tiên. Lần đầu tiên chuốc xuân dược cho Kiều Dạ, lần này là đẩy Kiều Dạ xuống biển. Hơn nữa, trước đây Hoàng Cát Nghiên còn năm lần bảy lượt khi dễ Phương Hoa. Nếu cậu là tôi, cậu có nhịn được không?” 

Vu Thuần gật đầu nói: “Vậy thì cũng không nên nôn nóng làm bẽ mặt Hoàng Cát Nghiên tại đây. Như vậy chỉ khiến nhà họ Phương và nhà họ Hoàng khó nhìn mặt nhau thôi!” 

Phương Tín xoay người: “Cậu yên tâm, Phương Tín tôi đã ra tay thì chỉ có từ chết đến bị thương không trở mình được. Và tất nhiên, không phải là đêm nay!” 

Vu Thuần nghe vậy bất giác rùng mình. Anh ấy thầm cầu nguyện cho tiểu thư nhà họ Hoàng và cả gia tộc họ Hoàng may mắn. Đụng vào đại ác ma, sống thế nào được mà sống? 

Khi hai người đi xuống đại sảnh thì gặp Hoàng Cát Nghiên đang đứng hóng gió. Hoàng Cát Nghiên nhìn thấy Phương Tín liền hấp tấp chạy tới. 

“Phương Tín, anh nên tin em. Em không hề đẩy Kiều Dạ xuống!” 

Vu Thuần đột nhiên nói: “Vậy chạy gấp đến đây làm gì?” 

Ả không thèm nhìn Vu Thuần lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn phản ứng của Phương Tín. 

“Phương Tín, em nói thật mà. Lúc nãy em với Kiều Dạ nói chuyện, sau Kiều Dạ tức giận đầy em. Em theo quán tính níu thanh chắn nên... nên Kiều Dạ trượt chân rớt xuống biển. Thật sự em không hề cố tình đẩy Kiều Dạ xuống đâu. Anh phải tin em!” 

Vu Thuần nhìn Phương Tín nhưng không thấy anh có phản ứng gì. Vậy nên anh ấy thay Phương Tín hỏi Hoàng Cát Nghiên: “Ý của cô là Kiều Dạ đẩy cô xuống biển, nhưng ý không thành nên tự mình rơi xuống biển?” 

“Không. Không phải như vậy!” 

“Thế thì sao? Chẳng lẽ ý cô là Kiều Dạ vì muốn vu oan cho cô nên tự mình nhảy xuống biển?” Vu Thuần châm chọc nói. 

“Tôi không biết. Có lẽ cô ấy tự nhảy xuống sau đó cố ý bôi xấu tôi thì sao? Nhưng dù có thế nào thì cũng không phải do tôi đẩy!” 

Hoàng Cát Nghiên nói trong phẫn nộ, cô len lén nhìn Phương Tín, nhưng Phương Tín nghìn năm không thay đổi gương mặt. 

Nhưng mà... cô với Phương Tín đang nói chuyện, Vu Thuần sao lại lắm miệng như vậy chứ? 

“Phương Tín, anh cần tin em. Kiều Dạ không tin được đâu. Cô ta với mẹ của cô ta cũng cùng một giuộc. Vì ham vinh hoa phú quý nên mới vào nhà anh. Anh sẽ không tin tưởng cô ta đúng không?” 

Hoàng Cát Nghiên không quan tâm đến lời nói của Vu Thuần, ả chỉ chăm chăm nhìn Phương Tín. 

Nghe Hoàng Cát Nghiên nói vậy, Phương Tín cực kỳ khó chịu nói: “Cô cho rằng Kiều Dạ giống cô sao?” 

“...” Hoàng Cát Nghiên nhất thời không kịp phản ứng. 

Lúc này, có một người xuất hiện trên boong tàu, Phương Tín kéo Vu Thuần rời khỏi chỗ của Hoàng Cát Nghiên. Tuy nhiên, vì lực kéo quá mạnh nên vai Vu Thuần va phải Hoàng Cát Nghiên lúc này đang đứng ở thanh chắn bảo hộ. 

Ả bị va mạnh, hoảng loạn và mất cân bằng rơi thẳng xuống biển. 

“Aaa!” Hoàng Cát Nghiên sợ hãi kêu lên. 

Vu Thuần mở to hai mắt, anh vừa định nhào người bắt lấy tay của Hoàng Cát Nghiên thì bàn tay được Phương Tín nằm khẽ bóp một cái. 

  

Đương nhiên Vu Thuần hiểu đó là ý gì. Bạn bè chơi thân với nhau đã bao nhiêu năm, dù một cái họ của Phương Tín, Vu Thuần cũng biết là ý gì chứ đừng nói là trong hoàn cảnh này. 

Tum! 

Tiếng một vật rơi xuống nước vang lên. Vu Thuần cũng thuận thể hô to: “A. Phương Tín vai tôi bị trật khớp rồi!” 

biết!” 

Bước lại gần Phương Tín, Vu Thuần khẽ nói: “Sao ấu trĩ thế không 

Phương Tín lúc này không nói không rằng, mặt không đổi sắc. Vu Thuần 

thấy vậy chỉ đành lắc đầu kêu lên: “Có người rơi xuống biển rồi. Mau đi cứu 

đi!" 

Lúc Hoàng Cát Nghiên được cứu lên du thuyền, cả người ả lạnh rung 

nhưng không có một ai đem chăn đến cho ả ngoài trừ đoàn cứu hộ. 

Dẫu sao ả cũng là con nhà quyền quý. Vậy nên từ nhỏ đã được học bơi 

và thậm chí bơi rất giỏi. Chỉ có điều thành du thuyền quá cao khiến ả không 

có cách nào leo lên, chỉ cố chống đỡ chờ đội cứu hộ đến. 

Vì vậy khi cứu được ả, ả cũng không giống như Kiều Dạ lạnh run, uống 

nhiều nước mà ngất đi. Hơn thế nữa, có rất nhiều người vây xung quanh chỉ 

eyJpdiI6InhNVlBZT2ZCb29sVHR2UmloRExEZGc9PSIsInZhbHVlIjoiVklCMWJXQkN2SDk0Sm9xa05UckdibHFsY0FXd1o1T1BMclZlSnlEUlBXU0w2M0p2WktSVUQ5OVlyRlpPUThOZzdZXC9tWm4xV2JjbWxjaHFXSGxEU0JBMHVsYXhydjJIZHZvbE5hNG56ZWZVSG02eXEyYkNBYktwTnoweXdkRURLUVJHRDBtUERLOURJcXg2S1g3eU00aE1hWlR4cVh2TFBxUFNva2ZtaE8zb2lPdXc0TzVpV1wvTDdCM2lZcnRjUGNTYmx6aXlGR3I3aFhDWjVGYk9xRDh3PT0iLCJtYWMiOiI1NmU3M2YxOGQ5ZDQzYjQxYTM5ZDY5MDRiOWYzMzY0NGJlNjBiMDEwNTc4MTdjODY0NTFiYjc4Nzg1NmJhN2M1In0=
eyJpdiI6ImtDTTE0S1FDK0hzcGZLK0lCQlh5N3c9PSIsInZhbHVlIjoiNmlKVDV1UTI4V1lpRUNVb08rVlNGd1ptUXMxbXVBR296R2NRM245SkMwakU2c2JnRU5UampvM0I1dVhBTTJqd052eEZxU2hXOHRRSElYejdYS2lVdnNaSHVFSUw2YlhqTTMyRnpKbytjcXhmOWxKR1wvaWYxSjBCcXdBTVpFRmNvUkRtWVNXVkx5UGxjT0N5NFE3RTF2OHdrdjdQSVM5NGFOSUc2bWY5b0IwZ3k0REo3SVE0cHR3OVwvSWI1QWtrTVZBOWFJQ2xyekRmN1hOc2VOQWFBZnFSZnBHSWkzXC9HMnFRQjBWSlBtaEJhdz0iLCJtYWMiOiJkMjZlN2ZkYWI3ZTJhNTdlNzFlMzgxNzVhNzEyNmE0NzRmNjI4NTRjMWI3ZGNhMGVlN2QxZmIwNTA0NTIyMWUxIn0=

lạnh nhạt nhìn đội cứu hộ cứu Hoàng Cát Nghiên, tất cả mọi người ở đây đều có một nhận định chung: “Nhất định không được đụng đến Kiều Dạ!”

Ads
';
Advertisement