Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

Sau chuyến đi đầy bão tố, Kiều Dạ được trở về cuộc sống thường ngày của cô. 

Mỗi sáng thức dậy sẽ đến trường học vẽ, tối về thì học cách chiều chuộng Phương Tín. Tuy có mệt mỏi nhưng cô đã học cách thích nghi rất tốt. 

Hơn nữa, đôi lúc cô tự cảm thấy mình có vấn đề gì đó về thần kinh khi mỗi lần nằm dưới thân Phương Tín, cô đều có chút vui mừng. 

Điển hình tối hôm nay. Như bình thường, Phương Tín sẽ ghé phòng cô vào khoảng 11h đêm. Nhưng hôm nay, không rõ Phương Tín có việc gì mà mãi đến 1h sáng rồi vẫn chưa thấy Phương Tín đến. 

Kiều Dạ trắn trọc khó ngủ cả đêm. Cô chỉ đành an ủi mình là do quen hơi ấm của anh bảo bọc lấy cô, dỗ dành cô vào giấc ngủ nên giờ đây cô mới khó ngủ như vậy.. 

Trằn trọc cả đêm cuối cùng cũng được ngon giấc. 

Sáng hôm sau, Kiều Dạ không có tiết học vì vậy cô quyết định ngủ thẳng đến trưa. 

Đột nhiên có tiếng điện thoại đến. Là Lâm Tuyết 

“Kiều Dạ, hôm nay vé công viên giải trí đang giảm một nửa đó. Chiều nay chúng ta đi công viên giải trí được không?” 

Kiều Dạ rất thích đi công viên giải trí với Lâm Tuyết. Nhưng mà so với việc đêm qua cô thức rất khuya đợi Phương Tín thì thật sự lúc này Kiều Dạ chỉ muốn ngủ. 

Bên kia đầu dây, Lâm Tuyết tiếp tục nói: “Đi công viên xong thì đi xem 

phim đi, phim của anh Phạm Chân đi. Hôm nay được chiếu đó.” 

Lâm Tuyết kích động nói, âm thanh cao chót vót. 

“Phim của đàn anh hôm nay chiếu sao?” Kiều Dạ nghe đến đây lập tức bật dậy. 

“Đương nhiên, tớ lừa cậu làm gì?” Lâm Tuyết hét toán lên. 

“Được rồi Lâm Tuyết. Khoảng 1h nữa tớ có mặt tại công viên nhá!” Kiều Dạ phấn khích đứng dậy thay đồ. 

Lâm Tuyết đồng ý rồi cúp điện thoại. 

Vừa thay đồ xong đi ra ngoài liền đụng mặt Phương Tín. Phương Tín vừa nhìn thấy Kiều Dạ thay đồ hớt hơ hớt hải chạy đi liền hỏi: “Đi đâu vậy?” 

“Em... em đi công viên giải trí chơi” Kiều Dạ hơi sợ sệt nói. 

“Đi với ai? Với đàn ông?” Phương Tín nheo mắt dùng âm thanh không giấu nguy hiểm hỏi. 

“Không phải! Em đi với Lâm Tuyết! Đi chơi xong sẽ đi xem phim. Khoảng 9h tối sẽ về!” Kiều Dạ ngoan ngoãn trả lời. 

“Được! Đi đi nhưng 8h tối phải về!” Phương Tín gật đầu, xoay người. Trước khi rời đi để lại một câu. 

“Dạ!” Kiều Dạ vội vàng gật đầu đi theo Phương Tín xuống lầu dùng bữa sáng rồi nhanh chóng rời đi. 

tay. 

Đến trước cổng công viên giải trí, Kiều Dạ đứng chờ Lâm Tuyết. 

Lúc này Phương Tín nhàn nhạt ngồi trên xe oto nhìn tài liệu trên 

“Phương tổng giám đốc, biểu chiều có cuộc họp và buổi tối có một bữa tiệc. Có cần hủy không ạ?” Trợ lý Minh nói. 

“Hủy hết!” Phương Tín nhíu mày nói. 

Diệp Tử Minh thật sự không hiểu một người cuồng công việc như Phương Tín lại hủy hết tất cả lịch hẹn hôm nay. 

“Phương Tín?” Kiều Dạ mặt đầy khiếp sợ nhìn Phương Tín xuất hiện trước cửa công viên giải trí. 

“Sao anh lại ở đây?” 

Cô nhớ lẽ ra giờ là lúc anh đang ở công ty mới đúng. Tình huống gì thế này? 

Phương Tín không nói lời nào đi tới chỗ Kiều Dạ, nằm tay cô kéo đi vào 

bên trong. 

  

“Phương Tín, anh đang làm gì đó? Em còn đang phải chờ Lâm Tuyết nữa!” Kiều Dạ không rõ nguyên nhân bị kéo đi, cô cũng không có can đảm giăng ra chỉ có thể cam chịu đi theo. 

“Không phải em muốn chơi sao? Anh chơi với em!” Phương Tín có chút mất tự nhiên nói. 

Kiều Dạ trợn tròn mắt ngây ngốc. 

Phương Tín cùng cô vào công viên giải trí chơi sao? 

“Anh đừng đùa em nha!” Kiều Dạ ngay lập tức phản ứng giật tay lại: “Em 

hẹn với Lâm Tuyết đi chơi, sao anh lại ở đây chơi với em được chứ? Lỡ Lâm Tuyết nghĩ linh tinh thì sao? Anh mau đi làm đi!” 

Kiều Dạ quá hiểu Phương Tín. Nếu anh nói dẫn cô đi chơi nghĩa là anh đang rất nghiêm túc với việc này. 

“Hoặc là đi theo, hoặc là bị khiêng vào trong. Em tự chọn đi!” 

Kiều Dạ nghe vậy cũng không ý kiến gì nữa chỉ lẳng lặng đi vào trong với Phương Tín. 

Nhưng quái lạ là... cả công viên giải trí to như thế mà lại chỉ có mỗi cô và Phương Tín. 

Tín. 

“Phương Tín, anh bao cả công viên sao?” Kiều Dạ kinh ngạc hỏi Phương 

“Ừm! Anh không thích có nhiều người!” Phương Tín trả lời hết sức tự nhiên như thể chuyện này là chuyện bình thường vậy. 

Kiều Dạ thì hụt hẫng. Cô muốn đến công viên chơi để gặp nhiều người, để vui vẻ. Giờ lại chẳng có ai thì có khác nào ở nhà đâu? 

“Vậy anh có thể để em gọi Lâm Tuyết đến cùng chơi chung được không? ” Kiều Dạ khẩn khoản nhìn Phương Tín lúc này đang nhìn tàu lượn siêu tốc trước mặt. 

“Không!” Phương Tín phun ra một chữ từ chối cô. 

Anh vốn là người tham công tiếc việc. Chưa lần nào hủy cuộc hẹn làm ăn hay cuộc họp nào. Vậy mà ngày hôm nay tất cả các cuộc họp, gặp mặt hay tiệc xã giao gì anh cũng đều hủy hết chỉ để dẫn cô đi công viên giải trí. Tất nhiên anh không muốn có thêm cái bóng đèn nào. 

Kiều Dạ nghe vậy sầu não, cô không còn hứng thú đi chơi gì nữa cả. 

Khi hai người đi đến vòng quay ngựa gỗ, Phương Tín dừng lại hỏi Kiều Dạ: “Có muốn ngồi ngựa gỗ không?” 

Kiều Dạ mắt sáng rỡ nhìn ngựa gỗ, nhưng rồi lại nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Phương Tín thì lại lắc đầu. 

Phương Tín thở phào nhẹ nhõm. Anh không nghĩ sẽ ngồi ngựa gỗ với cô. Đối với anh mà nói trò chơi này rất trẻ con. Hơn nữa một người đàn ông mặc âu phục ngồi lên con ngựa gỗ thì thật sự rất ngốc. 

Đi thêm một đoạn, Phương Tín kéo tay Kiều Dạ đến tàu lượn siêu tốc nổi tiếng khủng bố nhất công viên này. 

“Ngồi cái này có sợ không? Phương Tín ân cần hỏi. 

Nhìn đường ray vừa cao vừa song song với mặt đất thế kia khiến Kiều Dạ gian nan nuốt nước bọt: “Em không sợ!” 

Tới thì cũng tới rồi. Nên thử chơi trò chơi mạo hiểm này chút vậy. Hơn nữa, cũng không được có vẻ tự ti nhát gan để Phương Tín xem thường. Phương Tín nghe vậy liền nắm tay Kiều Dạ bước vào trong. 

Sau khi được nhân viên hỗ trợ ngồi và thắt dây an toàn xong, tàu lượn bắt đầu di chuyển. Lúc này Kiều Dạ bắt đầu khẩn trương. 

“Sao thế? Hồi hộp?” Phương Tín vẫn luôn để ý biểu tình của Kiều Dạ. Nhìn thấy cô như vậy liền cầm lấy bàn tay của cô bảo bọc. “Không đâu!” Kiều Dạ nỗ lực cười thật tươi. 

Cao quá! 

Tuy rằng thời tiết tương đối mát mẻ nhưng mà... cao quá! “Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ xuống thôi!” Phương Tín an ủi. Nhưng mà Phương Tín càng an ủi, cô càng sợ hơn. 

Sau khi hai người đi được nửa vòng, lúc này cả hai đang lơ lửng giữa không trung, đầu hướng xuống đất thì tàu lượn đột nhiên dừng lại. 

Kiều Dạ chột dạ, mặt cô lúc này đã tái xanh: “Em... em không muốn chơi nữa. Phương Tín anh cho em xuống đi!” 

“Hiện tại mới sợ thì muộn rồi!” Phương Tín khẽ cười. Anh biết ngay cô sẽ có bộ dạng đó. 

“Không. Em muốn đi xuống. Em muốn đi xuống!” Kiều Dạ lắc đầu nguầy nguậy. 

Cảm giác bị treo ngược giữa không trung thế này quá kinh khủng, quá sức dọa người! 

Lỡ như gió lớn, thiết bị không an toàn thì không phải sẽ bị thổi bay xuống đất sao? Nếu chân chạm đất thì sẽ bị gãy chân hoặc gãy cột sống. Nếu cổ chạm đất thì rõ ràng sẽ bị gãy cổ. Nặng thì lên chầu ông bà, nhẹ thì chấn thương mạnh. Còn nếu không nữa thì thịt nát xương tan... 

Phương Tín nheo mắt nhìn Kiều Dạ. Rồi rút điện thoại ra gọi. 

Nháy mắt, tàu lượn tiếp tục di chuyển. Lần này di chuyển cực kỳ nhanh. 

“Aaaaaaaa!!!” Kiều Dạ hét lên một tiếng chói tai, tay nắm chặt lấy tay anh chống chọi với sự sợ hãi. 

Sau khi tàu lượn siêu tốc chạy hết một vòng dừng lại. Điều duy nhất anh cảm nhận được là đau đớn ở bàn tay. 

Hóa ra, trong lúc sợ hãi Kiều Dạ đã cào rách bàn tay anh. Chẳng qua thấy Kiều Dạ vẫn còn sợ anh không tiện lên tiếng. 

sao?” 

Tàu lượn dừng lại, Kiều Dạ rốt cuộc cũng dám mở mắt. 

Phương Tín vỗ nhẹ lên gương mặt trắng bệch của cô hỏi: “Choáng váng 

Kiều Dạ ngây ngốc nhìn Phương Tín nói không nên lời. 

Nhìn thấy hình ảnh cô như vậy, Phương Tín phì cười. 

Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm kể từ ngày mẹ anh mất, anh mới cười vui vẻ như vậy. 

Lần thứ ba chơi tàu lượn siêu tốc, Kiều Dạ đã quen dần với cảm giác lo sợ. Tiếng thét chói tai hoảng sợ của cô cũng trở thành tiếng cười to vui vé. 

Sau mười mấy lần chơi tàu lượn siêu tốc liên tiếp, trong lòng Kiều Dạ vẫn còn muốn chơi, nhưng mà cơ thể đã không chịu nổi nữa. 

“Huệ huệ...” 

Cô ngồi xổm một bên, nôn rất thảm thiết. 

Một nam nhân viên công tác cầm chai nước và khăn giấy yên lặng đứng 

ở bên cạnh cô. 

  

Phương Tín nhận lấy chai nước, vặn mở ra rồi đưa cho Kiều Dạ: “Không chơi nổi cũng đừng cố, bây giờ biết hậu quả rồi chứ?” 

Kiều Dạ cầm lấy chai nước, súc miệng rất nhiều lần, mới lung lay đứng lên nói: “Không sao! Chỉ là đầu em có chút quay quay, chân có chút mềm mà thôi.” 

Phương Tín dùng một tay đỡ lấy Kiều Dạ, tay còn lại dùng khăn giấy lau miệng giúp cô, sau đó bế cả người cô lên theo kiểu công chúa. 

Đột nhiên bị bế lên, Kiều Dạngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó tay nhỏ thành thật vòng qua cổ của anh, thầm nghĩ. 

röi. 

Không cần đi đường cũng tốt, dù sao mình cũng không còn sức nữa 

Nhìn thấy Kiều Dạ thảm như vậy, công viên giải trí e rằng không thể tiếp tục chơi thêm nữa. Phương Tín bế cô lên xe, rồi lái xe rời đi. 

Sau khi ra khỏi công viên, cô nghĩ rằng Phương Tín sẽ mang cô về nhà. Không cô ngờ rằng, anh lại dẫn cô tới quán nước bên lề đường. 

“Tới đây làm gì? Không phải anh không cho em ăn loại thực phẩm rác này hay sao?” 

Tuy rằng Kiều Dạ mới nôn, nhưng khi nhìn thấy đồ nướng, cô lại thèm đến chảy nước miếng ra rồi. 

Không để mình ăn còn mang mình tới đây, Phương Tín không phải là muốn tra tấn mình đấy chứ? 

Quá xấu rồi. 

Phương Tín vừa liếc qua, liền nhìn thấy đôi mắt Kiều Dạ đang nhìn gắt gao đồ nướng, bộ dạng cô giống như là nhìn thấy sơn hào hải vị vậy. Anh cười khế, giả vờ do dự hỏi: “Không muốn ăn sao?” 

Nhìn thấy vẻ do dự của Phương Tín, Kiều Dạ cũng biết anh không thích ăn thực phẩm không vệ sinh, nên vội vàng giữ chặt tay anh: “Muốn, muốn ăn chứ! Quá muốn ăn luôn!” 

Năm phút sau, lần đầu tiên trong đời Phương Tín, anh mặc đồ tây ngồi ăn quán đồ nướng bên lề đường. Lúc này, trong đầu anh chỉ cảm thấy quá hoang đường. 

Mặc dù không phải không có người mặc đồ tây ngồi ăn ở đây, nhưng khí tràng của Phương Tín vốn cường đại, trên mặt anh lại lạnh lùng như băng, dường như không hợp nhau với những người đang ngồi nơi này. 

Mấy người khách ở bàn khác đều bị kinh sợ bởi khí tràng lạnh lẽo ấy của anh, không dám nói chuyện lớn tiếng. 

Mà ở bàn bên cạnh, có rất nhiều phụ nữ đang liếc qua liếc lại Phương 

Tín, bọn họ khẽ trò chuyện thảo luận về anh, sau đó ánh mắt lại lần nữa liếc 

về phía Phương Tín. 

Phương Tín cảm giác được có nhiều người đang nhìn anh, biểu lộ trên 

mặt càng ngày càng đen lại. Anh cũng không phải lần đầu nhận được nhiều 

sự chú ý, nhưng mà lúc này, anh chỉ đặc biệt muốn chạy. 

Kiều Dạ tự nhiên cũng phát hiện tình huống này, nhưng sự chú ý của cô 

bây giờ đang rơi vào trên giá nướng, không hề quan tâm. 

Bầu không khí lúc này có chút vi diệu. Đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi 

xinh đẹp ở bàn bên cạnh đứng lên. 

eyJpdiI6Ilp1TWFFc3dKUGZLYlpldEFncmR1eUE9PSIsInZhbHVlIjoiU21jVis2UHliQ0xBNnNzZ21tcTJGa0RjS2JsMm5wdnZsdktDQkJXajg1VmExMHEyUHBmRk05Q2E4T1lncDRYa2ttTnlLSFZkUFNkdVdBMjlyRFRUeHBVRElEUHlnRE15NCtNQXhaN3R6dUozZFNcL1U4OWdTMk5UUFBcL0c4T2xqV3BoQklRZ00rejBzcmV5YU1POWxXZ1wvNXlcL0ZqWWQ3bmZGczU1b1ZsZVNsMkp4aHB1MVNJYVRSdkpIeCtZRkJ3ZXpLazQ5NUZMbGZcL1wvK2NHVHA4dVwvQTlMQVhsU1wvM2kzRnE0UjBxbktZYWJRPSIsIm1hYyI6IjljYzQ4ZDI0ZmYyMzQzMjRhZmZkZDc1NmJhNjUxZTQwY2QwMWYxY2ZhMjU3YzVjMzUyNzBjYTMwZTYzNzdkZGQifQ==
eyJpdiI6IlowU0gxRStWXC84NjN4UTlwNFFcL3BCdz09IiwidmFsdWUiOiJDRzhwd1VzOGZsdUhXRWs4NDJUNDdoSEEzS01Iek1zVGFqczR3Nkl4VzFFVllRMmp3SnhnNVFFcEs4OE9ldkZNTnNjSTJoVXlPd0dlQ1pHcUIyR1ZKZVBOaDlYelpuVE5cL2k0UkpDaUNYbjl0eStVc0pJOW1kSVB6NHFvcHpqTzhlbzltcElcL3JBNTBaXC9kUmdJWEZRYmYxcjkzUTQxWFhRcURKNXN4M1BMbFhmK0I5UXVtbzE2NHJuOFVyRElzdFdcL0xyNkhLTVptcGJUNHFtaCtRekNRekswd09pZGVib21SSGtVakVOQUwwbkVoMWdPMFwvNGZzZDk3MEVkNnV3QVVwVHFXV2o0Wnh0UlBxaXFpRjFRV1AwVithd1loODF2RG5WdEcxc2tpeXZxZjRwYmN2R1FWY2RSZmpBaVBVcEFBIiwibWFjIjoiYmZiZDZmMmZkYjRiMjQxYmJhMjU1ZTQ5NjgxMzdjMjExOGZmZDA3YzM4ZTU0NWFjYmI3OGE3OTQ5OTNkYjg2OSJ9

Kiều Dạ ngơ ngác trợn tròn hai mắt.

Ads
';
Advertisement