Cô rút hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, nhận thấy ánh mắt sắc bén của Phương Tín, trái tim nhỏ của cô lại co rúm lại một chút.
“Xong rồi, xong đời rồi! Nhưng mà mình không thể lùi bước.” Kiều Dạ thì thầm cổ vũ bản thân.
“Lý do em sẽ ở bên anh, anh cũng phải biết rõ. Em cũng không phải loại phụ nữ hám tiền mà, anh đừng có mà ỷ tiền nhiều rồi sỉ nhục em.”
Không chờ Phương Tín mở miệng, cô liền cho thấy lập trường bản thân, giọng nói rất nghiêm túc.
Sắc mặt thâm trầm của Phương Tín lúc này mới giãn ra, thậm chí khỏe môi khẽ cong lên. Anh bước đến gần cô, dùng tay kéo Kiều Dạ vào lòng, nhắm ngay môi mỏng đỏ hoe của cô, bá đạo cắn một ngụm.
“Ưm...” Kiều Dạngây ngẩn cả người, trên mặt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó chính là hoàn toàn ngốc. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại bị hôn đến mức chỉ có thể kêu rên.
Chỉ giãy giụa vài giây, sau đó Kiều Dạ liền yếu thế dần xuống, rồi ngoan ngoãn phối hợp theo anh.
Phương Tín càng hôn càng sâu, anh phát hiện bản thân anh có vẻ càng hôn càng nghiện.
Kết thúc một nụ hồn triền miên, thân thể hai người bọn họ kề sát vào nhau, cả người Kiều Dạ nằm gọn vào trong ngực Phương Tín, mở miệng thở hổn hển.
Phương Tín ôm chặt Kiều Dạ, cắm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn từ tính của anh vang lên: “Sau này không được ăn đồ nướng BBQ
nữa.”
“Sao cơ?” Kiều Dạ còn có chút mê ly, suy nghĩ trong đầu lúc này còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thốt lên theo bản năng.
Cô còn chưa kịp phản bác, giọng nói trầm thấp của Phương Tín lại tiếp túc vang lên bên tai cô: “Em quá gầy! Anh cho em thẻ tín dụng cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn để em có thể ăn nhiều hơn một chút mà thôi.” “...” Khuôn mặt Kiều Dạ đỏ bừng lên, hai mắt chỉ mở to một chút nhìn
anh.
Cho nên lúc này, Phương Tín là đang giải thích với mình sao? Tên xấu xa độc tài này thế mà chịu thua.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây?
“Tách.”
Đúng lúc này, cô cảm thấy mông nhỏ đau xót, thì ra Phương Tín lại đánh mông cô.
“Sau này không được như thế nữa.”
Phương Tín bá đạo nói, âm thanh lạnh lùng, tràn đầy ý vị cảnh cáo.
“Về sau đừng đánh mông em nữa, em đã lớn rồi, như thế rất mất mặt..” Kiều Dạ kháng nghị.
“Em nói gì cơ?” Phương Tín vừa hỏi lại, vừa đánh tiếp một phát vào kiều đồn co dãn của Kiều Dạ.
Kiều Dạ chép chép miệng, trên khuôn mặt nhỏ biểu lộ ủy khuất, dịu dàng nói: “Thế thì đánh nhẹ một chút!”
“Phải xem biểu hiện của em.” Phương Tín vẫn vẻ mặt lạnh lùng, giọng
nói bình thản trả lời.
Khi Kiều dạ vẫn còn bị Phương Tín ôm vào trong ngực, một người thanh niên đẹp trai từ phía sau Phương Tín đi tới
,,
Anh ta đột nhiên có cảm giác quen thuộc, nên nhìn nhiều bóng dáng Phương Tín, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Nhưng mà đến khi nhìn rõ được thân ảnh trong lồng ngực Phương Tín,
anh ta đột nhiên xoay người lại, mở miệng dò hỏi: “Có phải là Kiều Dạ không?
Khi nghe được giọng nói nam tính không thể nào quen thuộc hơn nữa này, cả người Kiều Dạ lập tức cứng đờ lại, theo bản năng đẩy Phương Tín ra, nhanh chóng xoay người lại.
“Tô Ngọc Lâm.” Khi nhìn rõ gương mặt đẹp trai kia, cô khiếp sợ, theo phản xạ lùi về sau một bước, thốt lên.
Một loạt động tác của Kiều Dạ để cho ánh mắt của Phương Tín dừng lại trên người thanh niên mới xuất hiện kia.
Tô Ngọc Lâm ngước mắt nhìn Phương Tín, sau đó dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Dạ, gắn hỏi: “Sao em lại ở bên cạnh anh ta?”
Tuy rằng là buổi tối, mặc dù Tô Ngọc Lâm đang tập trung chú ý vào quyển sách y học trên tay, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Vừa rồi Kiều Dạ và Phương Tín là đang ôm nhau.
em."
“Em, em và anh ta...” Kiều Dạ có chút hoảng hốt: “Anh ta là anh trai của
“Anh trai em?” Nghe được âm thanh lắp bắp của cô, ánh mắt Tô Ngọc Lâm tối sầm lại, tức giận quát: “Từ khi nào mà em có anh trai?”
Tô Ngọc Lâm đã nhận biết Kiều Dạ mười mấy năm, tình huống nhà cô như thế nào, làm sao anh ta sẽ không rõ ràng được chứ.
em."
Làm sao có thể vô duyên vô cớ có một người anh trai được.
Kiều Dạ do dự một lát, lúc này mới nói: “Là con trai của bố dượng
“Mẹ em kết hôn cùng với Phương Việt của tập đoàn Phương thị sao?” Tô
Ngọc Lâm nhíu mày lại, đột nhiên hỏi một câu: “Kiều Dạ, rốt cuộc giữa em và anh ta là quan hệ gì?”
“Việc này có liên quan gì đến cậu sao?” Lúc này, Phương Tín lạnh lùng nhướng mày, trả lời vấn đề này thay Kiều Dạ.
Thủ đô có một dòng họ nổi tiếng về ngành y, mà trùng hợp liền họ Tô. Nếu Phương Tín đoán không lầm, bố của Tô Ngọc Lâm hắn chính là viện trưởng của bệnh viện tư nhân dưới quyền tập đoàn Phương thị, mà nguyên viện trưởng là ông nội của anh ta.
Anh cũng nghe nói nhà họ Tô có một người rất có thiên phú về y học, hẳn chính là Tô Ngọc Lâm trước mắt này.
“Tổng giám đốc Phương, tôi đang hỏi Kiều Dạ, cũng không có hỏi anh.” Tô Ngọc Lâm không kiêu ngạo, không sợ hãi trả lời.
Tuổi của Tô Ngọc Lâm không sai biệt lắm với Kiều Dạ, cũng liền khoảng hai mươi tuổi. Chưa bao giờ có người trong độ tuổi này lại dám trả treo với Phương Tín.
Anh nhìn kỹ mặt mũi của Tô Ngọc Lâm, rõ ràng trong ánh mắt Tô Ngọc Lâm mang theo địch ý. Suy nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, thì ra Tô Ngọc là thích Kiều Dạ.
Kiều Dạ có chút ngạc nhiên và khó hiểu, ánh mắt lưu chuyển trên mặt hai người bọn họ. Cô không rõ tại sao chỉ trong chớp mắt, hai người bọn họ lại giằng co với nhau.
Cô nhìn thấy ánh mắt của Phương Tín có chút không thích hợp, nên cảm thấy có chút lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên vội vàng mở miệng:
“Tô Ngọc Lâm, hôm khác em sẽ đi tìm anh, bây giờ bọn em còn có việc, nên đi trước đây.”
Dứt lời, cô liền kéo theo cánh tay Phương Tín, hạ giọng: “Đi mau.”
Ánh mắt của Tô Ngọc Lâm hơi hoảng loạn, ánh mắt đầy thâm ý của
Phương Tín càng để anh ta chắc chắn một điều. Quan hệ giữa Phương Tín và Kiều Dạ không đơn giản.
Mà để cho Phương Tín đồng ý rời đi, chính là khi anh nghe được trong hai từ “Bọn em” trong miệng Kiều Dạ, điều này chứng tỏ rằng, Tô Ngọc Lâm chỉ là một người ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ tay nắm tay rời đi, Tô Ngọc Lâm cảm thấy đau đớn, dường như anh ta cảm nhận được có thứ gì đó ra rời đi khỏi cuộc đời anh ta vậy.
Tô Ngọc Lâm ngơ ngác tại chỗ, hơn nửa ngày vẫn không rời đi. Đến khi
bóng dáng Kiều Dạ đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh ta mới lấy điện thoại ra gọi:
“Lâm Tuyết, Kiều Dạ có bạn trai rồi sao?”
Lâm Tuyết đang xem phim ở trong phòng ngủ, vừa nhận cuộc gọi thì nghe được câu hỏi có chút gấp gáp của Tô Ngọc Lâm, cô ta trả lời theo phản xạ: “Không có!”
Cô ta còn tưởng rằng hai người bọn họ đang ở cùng nhau, nên kích động hỏi lại: “Kiều Dạ đang ở đâu? Để em nói chuyện với Kiều Dạ một lát. Thế mà dám cho em leo cây, mà còn dám tắt cả điện thoại. Thật sự không
phải là người mà.”
Lâm Tuyết càng nói càng kích động, đánh một phát xuông cái bàn, laptop thiếu điều bị rơi xuống đất.
“Anh mới vừa gặp được Kiều Dạ, em ấy đang ở cùng Phương Tín.” Giọng nói Tô Ngọc Lâm ẩn ẩn có ý tứ ép hỏi Lâm Tuyết.
Nghe được cái tên Phương Tín, Lâm Tuyết thở phì phò, sau đó giả vờ ngạc nhiên trả lời: “Ách... Tô Ngọc LÂm, anh có thể nhìn lầm rồi hay không? Làm sao Kiều Dạ lại có thể ở bên cạnh Phương Tín được chứ?”
Giờ phút này, Lâm Tuyết thật sự rất muốn bóp cổ Kiều Dạ cho đến chết.
Hóa ra Kiều Dạ cho cô leo cây, rồi bản thân thoải mái hẹn hò cùng Phương Tín.
Mà hẹn hò còn để cho Tô Ngọc Lâm gặp được, để cho Tô Ngọc Lâm hỏi tới bên này, cô còn phải hỗ trợ giảng hòa.
“Anh tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau, em đừng nghĩ anh mù.”
Bởi vì Lâm Tuyết và Kiều Dạ chơi với nhau rất thân, Tô Ngọc Lâm trăm phần trăm khẳng định, Lâm Tuyết hẳn là biết chút ít tin tức trong chuyện này.
Lâm Tuyết thầm nghĩ nên giải thích thế nào để cho Tô Ngọc Lâm tin tưởng, nếu mà để cho Tô Ngọc Lâm biết Phương Tín đã mạnh làm Kiều Dạ, không biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì nữa...
Trong lúc cô ta đang kiếm lý do thì giọng nói của Tô Ngọc Lâm đã tiếp tục vang lên.
“Em ra đây đi, chúng ta cần nói chuyện một lát.” Bởi vì chuyện của Kiều Dạ, Tô Ngọc Lâm cũng không vội trở về, mà muốn biết rõ ràng hơn.
“Ách, bây giờ cũng đã hơi muộn, hay thì thôi đi?” Lâm Tuyết cũng biết mục đích của Tô Ngọc Lâm lúc này, nên vội vàng từ chối.
“Anh đang ở quán nướng, em mau qua đây đi.” Giọng nói của Tô Ngọc Lâm rất quả quyết.
Vừa nghe đến quán nướng, Lâm Tuyết liền dao động, chuẩn bị bán
người bạn thận Kiều Dạ này. Dù sao với bối cảnh của Tô Ngọc Lâm, thì sớm
đồng ý: “Được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất