Lúc này, Kiều Dạ và Phương Tín tay trong tay đi dạo thật lâu, hai người đều không nói gì nhiều.
Không kìm nén được tò mò trong lòng nữa, Phương Tín đột nhiên hỏi: Cậu ta là ai?”
66
Mặc dù anh không nói tên, nhưng Kiều Dạ cũng biết cậu ta trong miệng Phương Tín là ai, đành trả lời: “Anh ấy là bạn bè cùng lớp, từ tiểu học đến trung học phổ thông, mặc dù lớn hơn em một tuổi.”
Trong nháy mắt này, trong đầu anh hiện lên một cụm từ để cho anh cảm thấy phi thường khó chịu.
Thanh mai trúc mã.
Thấy sắc mặt của Phương Tín trầm xuống, Kiều Dạ cúi đầu, vội vàng giải thích thêm: “Còn có Lâm Tuyết nữa, ba người bọn em đều là bạn học cùng lớp từ nhỏ đến lớn.”
Tâm tình của Phương Tín cũng tốt lên một chút. Dù sao thanh mai trúc mã còn có thêm một người, cũng không tệ lắm.
Đi dạo thêm được một lát, Kiều Dạ đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phương Tín, sau này chúng ta có thể không cần đi ra ngoài cùng nhau được không?”
“Không được.” Phương Tín không chút do dự mở miệng từ chối.
Mặc dù anh cũng có ý nghĩ như vậy, bởi vì quan hệ trong gia đình bọn họ có chút phức tạp. Cho nên anh cũng không muốn che giấu, nhưng cũng không muốn hoàn toàn công khai.
Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý tưởng, hẳn anh nên lấy danh
nghĩa anh trai để xuất hiện cùng Lý Huệ, để mọi người biết Phương Tín anh che chở cô em kế này, hẳn sẽ rất có ích đối với Kiều Dạ.
Nghe được giọng nói kiên quyết từ chối của anh, Kiều Dạ ném tay của anh ra, tức giận nói: “Chẳng lẽ anh không biết sự việc nghiêm trọng như thế nào hay sao? Anh không nghĩ cho em và mẹ em, thì anh cũng nên nghĩ cho ba anh chứ?”
“Chúng ta có thể giống như lúc trước, ban ngày anh có công việc, em cũng đi học tập, ban ngày chúng ta không can thiệt vào sinh hoạt lẫn nhau, buổi tối đóng cửa lại, mọi người cũng không biết chúng ta đang làm gì.”
“Cứ tiếp tục đi xuống như vậy, thẳng đến khi kết thúc mối quan hệ này không tốt sao?”
Kiều Dạ càng nói càng kích động, bùng nổ ra tất cả áp lực, mặt trái cảm xúc đã ấp ủ lâu ngày trong lòng cô ra với Phương Tín.
“Riêng phần minh sinh hoạt, không can thiệp chuyện của nhau?” Trên gương mặt Phương Tín càng lúc càng đen lại: “Chẳng lẽ giống như lần trước, để em bị Hoàng Cát Nghiên đẩy xuống trong biển, sau đó chỉ đứng nhìn mà không thể cứu em hay sao?”
Ngọn lửa bùng cháy trong lòng Kiều Dạ giống như đã bị tạt một gáo
nước lạnh, đầu óc trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.
“Hoàng Cát Nghiên là bởi vì thích anh, cho nên mới cố ý nhằm vào em. Từ lúc em được sinh ra đến nay cũng không xảy ra chuyện gì quá nguy hiểm, không cần người khác cứu.”
Kiều Dạ ý đồ phải sạch quan hệ với Phương Tín. Theo cô nghĩ, hai người bọn họ chỉ cần duy trì quan hệ trên giường là đủ rồi, cô cũng không muốn anh quấy rầy cuộc sống của cô.
“Ý của em là, em không cần anh nữa sao?” Phương Tín nhíu mày lại, ánh mắt phát ra nguy hiểm, giống như con hổ chuẩn bị đi săn mồi vậy.
Kiều Dạ vừa định nói “Đúng”, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm này của anh, cô dời đi tầm mắt không dám nhìn Phương Tín nữa, cúi đầu thấp xuống, hạ giọng năn nỉ:
“Em không có ý này, ý của em là sau này chúng ta không cần xuất hiện cùng nhau ở trường hợp công chúng, có được không?”
em.
“Được rồi.” Phương Tín ném vấn đề lại cho cô: “Nhìn biểu hiện của
Kiều Dạ chuyển động cái đầu nhỏ vài vòng, vẫn không quá hiểu ý của Phương Tín, đành phải hỏi lại: “Biểu hiện gì cơ?”
“Cho dù là ban ngày hay là ban đêm, em có muốn anh hay không?” Phương Tín đến sát bên Kiều Dạ, đặt tay lên vai cô, giọng nói lộ ra vài phần ám muội.
Bị người đàn ông đẹp trai như thế nghiêm túc nhìn chăm chăm, Kiều Dạ muốn nói không có một chút phản ứng là không có khả năng, trong đầu hiện lên hình ảnh anh người dây dưa không hợp với trẻ em, giọng nói có chút xấu hổ lại kiều mị lên: “Muốn..”
“Lớn tiếng một chút, không nghe rõ.” Phương Tín thấy dáng vẻ xấu hổ của Kiều Dạ, không muốn buông tha hỏi lại lần nữa.
Kiều Dạ run rẩy cả người, xấu hổ hét to: “Em muốn.”
Phương Tín nghe vậy, giương tay kéo Kiều Dạ lại trong ngực, rồi đặt môi lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn hơi hồng đỏ kia.
Kiều Dạ hai mắt trợn to, sau đó vừa hôn vừa ngó loạn khắp nơi.
Mặc dù trên đường phố lúc này không có người, nhưng Kiều Dạ vẫn cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt lên.
“Lại tiếp một cái nào.” Phương Tín không hài lòng nói.
“Phương Tín..” Không khí quá ám muội, giọng nói khiển trách của Kiều Dạ cũng biến thành làm nũng.
Trong lòng cô cũng hiểu, không thực hiện cái hôn này, Phương Tín sẽ không dễ dàng buông tha. Cái miệng nhỏ nhắn của cô run rẩy chầm chậm đặt lên cánh môi dày thích hợp của Phương Tín.
Trong nháy mắt, thể xác và tinh thần của hai người đều mẫn cảm đến run nhẹ lên. Kiều diễm, triền miên, từng đợt từng đợt nhè nhẹ. Giằng co chừng ba giây, Kiều Dạ mổ mạnh một ngụm trên môi của Phương Tín, sau đó mới mắc cỡ rời đi.
“Lỡ may bị người quen nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Kiều Dạ thở hổn hển, vẻ mặt đều mau muốn khóc.
“Đừng sợ, có anh đây.” Phương Tín đưa tay đặt lên đầu Kiều Dạ, xoa xoa vỗ nhẹ an ủi.
Việc đã đến nước này, cô có lo lắng cũng vô dụng, vội vàng kéo tay Phương Tín rời khỏi hiện trường.
Sáng hôm sau, khi Kiều Dạ còn trong giấc mộng, thì cuộc gọi đến từ Tô Ngọc Lâm đã đánh thức cô. Sợ Phương Tín thức dậy, Kiều Dạ liền ghé vào mép giường, vội vàng bắt máy: “Tô Ngọc Lâm?”
Phương Tín thực ra đã tỉnh lại, từ khi hai người bọn họ ngủ cùng nhau,
hàng đêm sênh ca nên cũng không mặc đồ khi ngủ.
Nhìn thấy tư thái mê người của Kiều Dạ đang nói chuyện điện thoại cùng người đàn ông khác, anh nhíu mày lại, xoay người một cái rồi nhào đến phía cô.
“Aaa!” Kiều Dạ nhịn không được gào lên một tiếng, trong giọng nói hơi mang chút đau khổ.
“Kiều Dạ, em làm sao vậy?” Ở bên kia điện thoại, Tô Ngọc Lâm quan
tâm hỏi thăm.
Kiều Dạ hoảng sợ quay đầu lại, thình lình nhìn thấy đôi mắt Phương Tín đang chăm chú nhìn cô.
“Không có việc gì.” Kiều Dạ lộ vẻ cầu xin nhìn Phương Tín, cố dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với Tô Ngọc Lâm.
Phương Tín thấy cô còn có tâm tình giải thích với Tô Ngọc Lâm, tay anh
lại dùng lực ôm lấy eo thon của cô, cả người hừng hực lên.
"A..."
“Phương Tín!”
Kiều Dạ lại kêu lên một lần nữa, cô để điện thoại ra xa một tí, tức giận kêu tên anh, đồng thời đá chân qua.
Phương Tín dễ dàng khống chế lấy chân nhỏ của cô, thuận thế khiêng chân cô lên cao.
Kiều Dạ trợn tròn hai mắt, trơ mắt nhìn bản thân trong nháy mắt liền bày ra tư thế kia. Cô đành phải tỏ vẻ mặt đau khổ xin tha: “Phương Tín, anh đừng như vậy nữa, em đang nói chuyện điện thoại mà!”
Phương Tín cũng không để ý lời nói của cô, chỉ thực hiện công việc mà anh muốn làm bây giờ.
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Tô Ngọc Lâm đã sớm trở nên âm trầm. Anh ta mơ hồ có thể nghe được giọng nói của Kiều Dạ có gì đó không
đúng.
Tô Ngọc Lâm cũng không ngốc, từ tiếng kêu rên mềm mềm mà Kiều Dạ thường phát ra kia, anh ta cũng có thể đoán được cô đang làm gì.
“Tối nay anh có hẹn Lâm Tuyết ra ăn cơm, em cũng đi chung chứ?” Tô Ngọc Lâm giả vờ bình tĩnh nói.
“Được, em sẽ đi.” Kiều Dạ cố trả lời một cách bình thản, nhưng Phương Tín lại cố ý chơi xấu đẩy mạnh một cái, kết quả cô lại vội vàng kêu rên, còn dùng tay che miệng mình lại.
Kiều Dạ tức giận lườm qua Phương Tín, đá chân nhỏ còn lại về phía mặt
anh.
Phương Tín làm sao có thể trúng chiêu như cô mong muốn, anh dễ dàng khống chế chân nhỏ còn lại của cô, đồng thời quay cuồng thân thể của cô lên hướng chính diện, tiếp đó cúi đầu hôn xuống.
Kiều Dạ nhíu chặt lông mày, dường như muốn lên án về hành động bạo lực vừa rồi của anh, cảm nhận được người anh nóng lên như ngọn lửa bùng cháy, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Kiều Dạ cố giữ chút lý trí sót lại cuối cùng, chỉ chỉ vào màn hình điện thoại đang còn sáng lên kia.
Lúc này Phương Tín cảm thấy cực kỳ khó chịu, nằm lấy điện thoại, dùng
sức ném mạnh ra chỗ khác.
“Phương Tín, sao anh lại có thể như vậy chứ? Tên xấu xa này...” Điện thoại di đông rơi úp xuống đất, Kiều Dạ cũng không biết cuộc gọi đã được cúp máy hay chưa, nên chỉ dám hạ giọng lẩm bẩm.
Đối với giọng nói không hài lòng của Kiều Dạ, Phương Tín đáp lại cô là sự trừng phạt từ lửa giận càng bùng cháy hơn.
Anh nằm ở trên người cô, dùng sức mà bạo trưởng cơ bắp, trương dương chứa đầy mỹ cảm sức mạnh, gợi cảm khiến người ta không dời ra được tầm mắt.
Người có tâm tình phức tạp nhất lúc này, chính là Tô Ngọc Lâm bên kia điện thoại.
"A..."
Anh ta nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều của Kiều Dạ càng ngày càng rõ ràng hơn, tức giận đến hai mắt đỏ tươi như màu máu, ném mạnh điện thoại di động trên tay.
Hơi thở của Tô Ngọc Lâm càng lúc càng nặng hơn, đồng thời trong mắt cùng tràn đầy thống khổ.
Anh ta nhặt lên điện thoại đặt ở bên tai, duy trì tư thế này rất lâu, đau lòng đến mức cơ thể cứng ngắc, không nhúc nhích hơn nửa ngày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất