Lúc chạng vạng tối.
Kiều Dạ mặc quần jean áo thun đơn giản như cũ, buộc tóc đuôi ngựa lên thật cao.
Khi cô đẩy cửa phòng ăn ra, trên bàn cơm chỉ có một người Tô Ngọc Lâm đang ngồi ở đó.
“Lâm Tuyết đâu? Còn chưa tới sao?” Kiều Dạ đi đến đối diện Tô Ngọc Lâm, ngồi xuống.
Từ lúc Kiều Dạ bước vào cửa, ánh mắt của Tô Ngọc Lâm cũng không rời khỏi trên người cô. Nhìn thấy dấu hôn trên cổ trắng noãn của Kiều Dạ, mặt không cảm xúc nhìn cô:
“Em yêu anh ta sao?”
“Anh nói gì cơ?” Kiều Dạ vừa mới ngồi xuống, cả người không khỏi cứng đờ lại.
Ánh mắt cô chợt lóe, không dám nhìn thẳng Tô Ngọc Lâm, cúi đầu im lặng.
“Vì sao không trả lời? Im lặng là thừa nhận? Vẫn là phủ nhận?” Ánh mắt Tô Ngọc Lâm hơi trầm xuống, từng bước ép sát.
“Tô Ngọc Lâm.” Kiều Dạ có chút khẩn trương, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Cô cũng biết muốn giấu Tô Ngọc Lâm chuyện này rất khó, nhưng điều cô không nghĩ tới, là anh ta sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
“Em chỉ cần trả lời anh, em có yêu anh ta hay không?” Tô Ngọc Lâm tận lực để bản thân thả lỏng, dựa lưng vào ghế ngồi.
“Vấn đề này rất quan trọng sao?” Kiều Dạ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Lâm. Cô cũng không muốn trả lời vấn đề này.
Đầu tiên là bởi vì cô chưa từng nghĩ tới, điều còn lại cũng bởi vì không có ý nghĩa. Giữa cô và Phương Tín, có thì chỉ hẳn là thân thể dây dưa, làm gì có chuyện tình yêu ở trong này.
“Sao không quan trọng được! Em và anh ta đều...” Tô Ngọc Lâm kích động, lại không có biện pháp nói ra hai chữ lên giường kia: “Cho nên em không có yêu anh ta đúng không?”
Hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm, Kiều Dạ cũng không có mối tình nào. Từ nhỏ đến lớn Kiều Dạ cũng không phải là loại người do dự, Tô Ngọc Lâm biết rất rõ. Mà lúc này cô do dự, đã nói lên nhất định có vấn đề.
“Kiều Dạ, là Phương Tín cưỡng ép em phải không?” Tô Ngọc Lâm nghĩ rằng đã đoán đúng, kích động đặt hai tay lên bàn, muốn một câu trả lời thật sự từ cô: “Em không cần phải sợ, em cứ nói thật cho anh biết, là anh ta cưỡng ép em phải không?”
“Không phải.” Cả người Kiều Dạ dường như hạ quyết tâm nào đó, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào, nhìn thẳng vào người Tô Ngọc Lâm rồi trả lời: Phương Tín cũng không có ép em, là em tự nguyện!”
66
Cô biết, nếu như cô nói cô bị bức ép, Tô Ngọc Lâm nhất định sẽ giúp cô, anh ta sẽ kéo cô nhảy ra khỏi vực sâu kia. Chỉ là cô không thể liên lụy Tô Ngọc Lâm tiến vào. Đây là chuyện giữa cô và Phương Tín, bản thân cô ứng phó là được.
“Kiều Dạ, em không lừa được anh! Em không có yêu Phương Tín, bằng không thì em đã khẳng định rồi.” Tô Ngọc Lâm không nhịn được bật
cười.
Kiều Dạ mà Tô Ngọc Lâm quen biết, trước nay đều không biết nói dối.
Anh ta yêu cô bao nhiêu, liền hiểu cô bấy nhiêu.
Bầu không khí lúc này cực kỳ yên tĩnh. Theo tiếng gõ cửa vang lên, người phục vụ đẩy cửa phòng ra rồi tiến vào.
Trùng hợp lúc này, Phương Tín cũng đi ngang qua nhìn thấy Tô Ngọc Lâm và Kiều Dạ, nên dừng lại bước chân.
“Ai nói? Em yêu Phương Tín, yêu anh ta rất rất nhiều.”
Cả người Tô Ngọc Lâm chấn động, vẻ khiếp sợ trong ánh mắt chợt lóe qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái ngồi ở phía đối diện. Anh ta vẫn tự rơi vào suy nghĩ của bản thân.
Kiều Dạ nhất định là tức giận nên mới nói như vậy!
Đúng vậy. Kiều Dạ mới quen biết Phương Tín được mấy ngày, thì làm sao có thể yêu Phương Tín được chứ?
“Em đi toilet một lát.” Kiều Dạ không nhịn được ánh mắt quá hiểu rõ này của Tô Ngọc Lâm, đành đứng dậy, mượn cớ đi ra ngoài.
Tô Ngọc Lâm nhìn theo bóng lưng Kiều Dạ, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Kiều Dạ lại vì tên chó chết Phương Tín kia mà lừa anh. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kiều Dạ lừa anh.
Trong lúc Tô Ngọc Lâm đang chìm đắm vào trong suy nghĩ, Phương Tín đẩy cửa phòng ra đi vào.
Thấy người vào là Phương Tín, Tô Ngọc Lâm có chút kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh theo dõi Kiều Dạ đúng không?”
“Không” Mặc dù Phương Tín không được mời mà đến, nhưng anh cũng không chút khách khí mà ngồi xuống vị trí Kiều Dạ, cũng chính là vị trí đối diện Tô Ngọc Lâm.
Loại thủ đoạn cấp thấp như theo dõi, anh còn khinh thường làm điều đó. Chỉ là anh trùng hợp đi ngang qua, lại trùng hợp nghe được một ít lời
nói.
Người phục vụ tiến vào là muốn hỏi Tô Ngọc Lâm muốn gọi món ăn gì, nhưng khi nhìn thấy bầu không khí không quá thích hợp, cô ta vô cùng hiểu ý mà xoay người đi ra ngoài, còn tiện tay đóng lại cửa phòng.
“Anh cố ý đúng không?” So sánh với lần trước, lần này ánh mắt Tô Ngọc Lâm khi nhìn về phía Phương Tín càng không có ý tốt.
Chuyện sáng hôm nay, nhất định là Phương Tín cố ý để anh nghe được những tiếng rên rỉ ám muội đó.
Một người dễ xấu hổ như Kiều Dạ, nếu điện thoại trên tay cô, nhất định cô sẽ cúp điện thoại khi gọi xong, làm sao có thể để anh nghe được những âm thanh rên rỉ kia được.
Nhưng Phương Tín vẫn bình tĩnh ngồi đó, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Lâm, trên mặt hiện lên vẻ phách lối: “Đúng vậy!”
“Thứ không biết xấu hổ!” Tô Ngọc Lâm kích động đứng bật lên.
“Không biết xấu hổ còn tốt hơn thằng ngu cậu.” Phương Tín cười lạnh một tiếng. Với biểu hiện của Tô Ngọc Lâm trong lần gặp mặt trước đó, Phương Tín cũng biết anh ta thích Kiều Dạ của anh.
Thích mà không dám nói, không phải ngu thì là cái gì.
“Anh nói ai ngu? Phương Tín, đừng nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh.”
Tô Ngọc Lâm nằm chặt tay thành nắm đấm, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Phương Tín, tức giận hét.
Tô Ngọc Lâm bảo vệ Kiều Dạ nhiều năm như vậy, là muốn chờ cô lớn lên một chút lại theo đuổi cô. Lại qua thêm mấy tháng, Kiều Dạ liền đủ hai mươi tuổi.
Nhưng điều Tô Ngọc Lâm không nghĩ tới là, Phương Tín sẽ ở nửa đường xông tới, khiến cho Tô Ngọc Lâm không kịp trở tay.
“Có sợ hay không là chuyện của cậu, tôi cũng không quan tâm.” Phương Tín đứng lên, không chút để ý trả lời.
Liếc vào ngón tay Tô Ngọc Lâm đang chỉ vào anh, Phương Tín đột nhiên vươn tay ra bắt lại tay đối phương.
"Aaa."
Tô Ngọc Lâm như bị người nắm điểm yếu vậy, hét thảm một tiếng, cả người đau đớn đến không dám nhúc nhích.
“Tôi tới đây để cảnh cáo cậu.” Phương Tín mạnh mẽ xoay chuyển ngón tay của Tô Ngọc Lâm về hướng anh ta, ánh mắt nổi lên sắc bén: “Người của tôi, cậu không trêu chọc nổi.”
“Người của anh? Chưa chắc!” Tô Ngọc Lâm cố nén cơn đau, hừ lạnh một tiếng: “Anh nghĩ rằng anh sẽ chiếm được trái tim cô ấy ư?”
“Ai nói tôi muốn giành được trái tim cô ấy?” Trên mặt Phương Tín chợt lóe lên vẻ âm trầm, sau đó cười lạnh.
“Nếu cậu rộng lượng chỉ muốn giành được trái tim cô ấy, vậy thì phải chờ một chút. Chờ tôi chơi chán rồi, cậu mới có thể cầm đi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.” Dứt lời, Phương Tín xoay người rời đi.
Tô Ngọc Lâm tức giận, ánh mắt tóe lửa nhìn chăm chăm vào mặt Phương Tín. Trong giờ phút này, anh ta hận không thể giết chết người đàn
ông trước mắt này.
Nhưng trong lúc này, Tô Ngọc Lâm tạm thời không muốn để cho Kiều Dạ biết anh ta và Phương Tin xảy ra mâu thuẫn.
Đến khi Lâm Tuyết đến phòng ăn, Kiều Dạ cũng từ trong toilet đi ra, Tô Ngọc Lâm cũng giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Ba người bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Sáng hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật của Phương Tín, người hầu bố trí sân bãi khắp nơi trong biệt thự nhà họ Phương, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Kiều Dạ đi tới ban công tầng ba nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tâm tình đột nhiên trầm trọng. Cô nghe nói tối nay sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng đến đây, không biết cô có thể chuồn êm ra ngoài hay không nữa?
Kiều Dạ đang suy nghĩ biện pháp, thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Lạc Nhã Anh truyền vào: “Kiều Dạ! Phương Tín có mua cho con một bộ lễ phục dạ hội, con mau tới thử xem có vừa hay không?”
Kiều Dạ quay đầu lại đã thấy Lạc Nhã Anh cầm một chiếc hộp màu đen trên tay bước vào phòng. Chợt nghĩ ra được một biện pháp, cô vội vàng đến gần Lạc Nhã Anh, nhẹ giọng nũng nịu:
“Mẹ à! Tối nay con có thể không tham dự tiệc sinh nhật của anh Phương Tín được không? Dù sao con cũng chẳng quen biết ai, đứng ngốc ở một bên cũng không thuận tiện lắm.”
“Không được!” Lạc Nhã Anh kiên quyết lắc đầu nói: “Kiều Dạ, con có thể không cần làm gì, chỉ cần ngồi ăn bánh kem là được, nhưng mà con nhất định phải tham gia.”
“Thôi vậy!” Kiều Dạ nở nụ cười có chút miễn cưỡng, gật gật đầu, đành
chấp nhận số phận.
Màn đến buông xuống, có rất nhiều siêu xe đắt tiền lần lượt dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Phương.
Kiều Dạ vẫn nằm ngây ngốc trên phòng ngủ, không có ý định đi xuống. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô nghĩ rằng mẹ cô tới thúc giục cô xuống lầu, vô lực nói: “Vào đi!”
Phương Tín đẩy cửa ra, thấy trong phòng vẫn không có bật đèn, anh tiến vào rồi nhấn xuống công tắc: “Em đang làm gì vậy?”
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt của Kiều Dạ, cô vội vàng giơ hai tay che
chắn lại, nghe được giọng nói của Phương Tín, cô giật mình ngồi bật dậy, khẩn trương hỏi: “Sao anh lại đi vào đây? Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
“Thì kệ họ chứ sao. Anh trai đi vào phòng em gái không phải là một chuyện hết sức bình thường à.” Phương Tín vừa trả lời, vừa đi đến bên cạnh Kiều Dạ.
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay nâng cằm của Kiều Dạ lên, cười mỉm nói: “Anh cũng sẽ không ăn em, em lo lắng như vậy làm gì chứ?”
Kiều Dạ vội vàng đẩy cánh tay của Phương Tín ra, rồi đứng lên giữ
khoảng cách với Phương Tín, hờn giận nói: “Anh đừng có làm loạn nữa. Để người khác nhìn thấy thì không tốt, hơn nữa, anh ăn em còn ít hay sao?”
Càng tiếp xúc với Phương Tín càng lâu, cô liền càng phát hiện rõ ràng. Bề ngoài lạnh lùng của Phương Tín chỉ là biểu tượng, anh chính là thứ không biết xấu hổ, lưu manh.
Hai mắt Phương Tín sáng quắc nhìn cả người Kiều Dạ, sau đó bật cười hỏi: “Ồ! Em ghét bỏ anh ăn em quá ít à?”
Kiều Dạ lo lắng quan sát cửa phòng, bực bội lầm bầm: “Không phải chỉ có ánh mắt anh có vấn đề, mà đầu óc anh cũng vậy”
“Thôi không đùa nữa!” Phương Tín đứng dậy, vươn tay phải ra trước mặt Kiều Dạ: “Đưa đây.”
“Cái gì cơ?” Kiều Dạ có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì. “Quà sinh nhật.” Phương Tín nhìn kỹ mới phát hiện, trên mặt Kiều Dạ cũng không phải đang giả ngơ, mà dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.
“A..” Kiều Dạ trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù cô biết hôm nay là sinh nhật của Phương Tín, nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ mua quà sinh nhật tặng cho anh.
“Anh muốn lễ vật gì?” Nhìn thấy sắc mặt của Phương Tín dần đen lại, cô chột dạ, yếu ớt hỏi.
“Em tặng cái gì, anh nhận cái đó.” Mặt Phương Tín càng đen hơn.
Kiều Dạ vẫn đứng yên như cũ, không nhúc nhích, chỉ thấy bờ môi cô mấp máy: “Đưa cái gì nhận cái đó, thế có phải là không đưa cái gì thì không cần nhận hay không?”
“Em nói gì cơ?” Phương Tín kéo cả người Kiều Dạ lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt Kiều Dạ: “Kiều Dạ! Em thật sự không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh phải không?”
“Có chứ! Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi!” Kiều Dạ bị dọa đến
mức lập tức đáp ứng, nhưng trong lòng lại vô cùng chột dạ.
Cô lo lắng nắm chặt bàn tay, đột nhiên nhớ tới cô và Lâm Tuyết dạo phố vào tuần trước, cô có mua một món đồ vật. Trước mắt vừa vặn có thể có tác dụng.
“Đưa di động anh cho em!” Kiều Dạ duỗi tay nhỏ ra, cầm lấy điện thoại của Phương Tín, sau đó đi đến bàn trang điểm.
Kiều Dạ mân mê cái điện thoại một lát, sau đó giữ một khoảng cách với Phương Tín, đưa điện thoại lại cho anh: “Nói trước, nảy anh đã nói em đưa cái gì thì anh sẽ nhận cái đó. Không được phép đổi ý.”
Phương Tín lúc này mới nhìn rõ, lúc này phía sau điện thoại của anh nhiều hơn một tấm hình dán.
Một con mèo máy màu xanh trong phim hoạt hình, nhìn rất ấu trĩ. Anh hơi nhíu lông mày lại, khóe miệng cũng khẽ giật giật: “Đồ vật trẻ con như thế mà em cũng dám tặng anh sao?”
Điện thoại quý giá màu vàng ròng của anh, phía sau lại dán một tấm hình mèo máy ngu ngơ như vậy, cấp bậc rõ ràng đã giảm xuống thẳng tǎp.
“Em cảm thấy rất phù hợp với anh! Đặc biệt phù hợp với khí chất lưu manh của anh!” Kiều Dạ rất mạnh miệng, nhưng trong lòng có chút hư.
“Muốn em!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất