ແ
Kiều Dạ ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại đây: “Biến thái!”
Ngay lập tức, sắc mặt Phương Tín biến đổi từ đen sang tím, ý thức được nguy hiểm Kiều Dạngay lập tức ngậm chặt miệng.
Cô lí nhí: “Được rồi, muốn em thì muốn em!”
Nội tâm cô lúc này đang rít gào, tức giận. Cô thầm nghĩ một ngày kia nhất định cô sẽ phải đem Phương Tín cắt ra thành tám mảnh mới hả giận.
Không đúng, phải là mười sáu mảnh mới đủ hả giận!
Nhìn Kiều Dạ lúc này đang lúng túng nghẹn khuất, Phương Tín vui vẻ nói: “Nào, đã là món quà thì lại gần đây nào!”
Cô dầu miệng, hai tay nắm chặt bước tới gần chỗ Phương Tín.
“Anh muốn làm gì?” Kiều Dạ tuy khó hiểu nhưng không dám cãi lời. Phương Tín cũng không dong dài, nắm cắm Kiều Dạ kéo lại rồi phủ xuống một nụ hôn.
Không kịp phòng bị, Kiều Dạ bị anh kéo ngã lên người. Thuận thế, Phương Tín kéo cô ngồi xuống sofa hôn môi thật say sưa.
Cô nhanh chóng liếc mắt ra ngoài cửa.
May quá không có ai.
Kiều Dạ vùng dậy nói: “Anh có biết đang ở phòng khách không? Anh làm em sợ muốn chết!” Cô phẫn nộ nói.
“Đi thay đồ đi rồi đi theo anh đến chỗ này!” Phương Tín đứng dậy làm lơ cơn giận dữ của Kiều Dạ.
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô vài cái rồi rời đi. Để mặc cô ôm một bụng
tức giận.
Lưu manh.
Cực kỳ lưu manh.
Bộ lễ phục Phương Tín chuẩn bị cho cô vô cùng bảo thủ.
Không lộ ngực, không lộ chân, không lộ vai. Chiếc váy có màu hồng nhạt, tà váy dài phủ đất.
Thay lễ phục, trang điểm nhẹ nhàng xong. Cô cố ý đi từ cửa sau ra vườn hoa để không ai chú ý.
Trong vườn hoa có rất nhiều người lễ phục xinh đẹp, tây trang phẳng phiu thật sự là một khung cảnh trang trọng và náo nhiệt.
Kiều Dạ chỉ đại khái đi vòng quanh khuôn viên, tay cầm một ly nước ép cam lặng yên không lên tiếng đi đến một góc nhỏ đứng lặng lẽ.
Trong mơ hồ, cô cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Quay đâu lại, Kiều Dạ nhìn thấy Hoàng Cát Nghiên cũng đang đứng cách cô không xa, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy Kiều Dạ nhìn ngược lại, Hoàng Cát Nghiên cầm ly rượu đi đến bên cạnh.
Sợ Hoàng Cát Nghiên sẽ như lần trước hãm hại cô, Kiều Dạ có chút căng thẳng.
Nhưng mà... lần này có vẻ không giống lần trước. Trong mắt Hoàng Cát Nghiên hôm nay sát khí còn nhiều hơn trước.
“Sao lại ngồi một góc thế này?” Hoàng Cát Nghiên đi tới mỉa mai.
“Không liên quan gì đến cô!” Kiều Dạ thầm cổ vũ chính mình. Nơi đây nhiều người như vậy, lại ở khuôn viên nhà họ Phương, Hoàng Cát Nghiên chắc chắn không có khả năng hãm hại cô.
“Không liên quan sao? Ừ thì không liên quan. Chỉ là tôi thấy có vẻ như cô không được nhiều người thích nên mới thành tâm quan tâm cô thôi!” Hoàng Cát Nghiên mát mẻ cười lạnh.
ແ
"..."
Trong lòng Kiều Dạ có chút phản ứng không kịp, cô cũng không biết nói gì hơn. Dẫu sao từ xưa đến nay cô cũng không sống trong giới thượng lưu. Nếu xét rõ thì chắc cô chỉ ở tầm trung lưu là hết rồi.
Vậy nên cô cũng không biết cách đối đáp với những con người tâm địa rắn rết giống như Hoàng Cát Nghiên. Hơn nữa, ả ta cũng chẳng có chút gì sơ hở trong lời nói cả. Vậy nên ngoại trừ làm lơ thì cô không biết làm gì hơn. Thấy Kiều Dạ không nói gì, Hoàng Cát Nghiên bước đến gần hơn nghiêng răng nói: “Kiều Dạ mày đừng tưởng mày có được Phương Tín thì không coi ai ra gì!”
“Cô tưởng tượng quá nhiều rồi. Tôi không hề có được Phương Tín gì cả. Tôi với anh ấy chỉ có mối quan hệ anh em!”
Đương nhiên cô sẽ không thừa nhận mối quan hệ dây dưa của cô và Phương Tín cho người khác biết. Thêm một người biết thì bố mẹ cô sẽ càng sớm biết chuyện. Cô chỉ muốn giấu được chừng nào hay từng ấy.
“Hừ! Nói cho mày biết, cuộc sống địa ngục của mày sắp tới rồi! Không cần tao phải động tay chân!” Hoàng Cát Nghiên khinh thường.
“Cô có ý gì?” Kiều Dạ nhíu mày. Cô cảm nhận rõ ràng Hoàng Cát Nghiên có ẩn ý gì đó.
“Không cần phải đoán. Sinh nhật của Phương Tín, Phương Hoa cũng sẽ trở về! Có bí mật kia chắc chắn mày chưa biết!” Hoàng Cát Nghiên cười như không người nhìn Kiều Dạ.
Nhưng mà câu trả lời của Kiều Dạ lại khiến ả bất ngờ: “Phương Hoa? Phương Hoa là ai?”
Hoàng Cát Nghiên nói Phương Hoa trở về. Mà người này cũng họ
Phương, chắc chắn là thành viên nhà họ Phương rồi.
Nhưng Kiều Dạ không hề biết người này, thậm chí đến tên cũng chưa bao giờ nghe!”
“Mày không biết Phương Hoa là ai sao?” Hoàng Cát Nghiên khiếp sợ nhìn cô.
Không phải Kiều Dạ đi theo mẹ đến nhà họ Phương sao? Sao lại có thể không biết Phương Hoa là ai được chứ.
ngo.
“Không biết, cô ấy cũng là người nhà họ Phương sao?” Kiều Dạ ngu
“Tao chưa bao giờ nhìn thấy người nào ngu ngốc giống mày! Phương Hoa là em gái nuôi của Phương Tín, mày không biết sao?” Hoàng Cát Nghiên khinh thường nói.
Kiều Dạ lắc đầu: “Tôi chỉ biết Phương Tín có một em trai tên là Phương Nghĩa còn em gái nào nữa thì tôi không biết!”
Nếu điều Hoàng Cát Nghiên nói là sự thật thì cô tự cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn.
Nhà họ Phương có con gái nuôi từ lúc nào cô không hề biết. Mà mẹ cô cũng chưa từng nói qua.
“Mày mới là đứa ở đâu chui ra đó. Phương Hoa từ nhỏ đã ở nhà họ Phương, lớn lên ở nhà họ Phương rồi!”
Lớn lên ở nhà họ Phương???
Trời ơi. Chuyện gì thế này??
Nghĩ đến có một cô gái từ nhỏ đã sống cùng Phương Tín, lớn lên cùng anh. Sớm tối bên nhau... Kiều Dạ có chút mất mát.
“Nhưng mà... chuyện Phương Hoa trở về thì liên quan gì đến tôi mà cô nói cuộc sống địa ngục gì gì chứ?” Kiều Dạ khó hiểu nhìn Hoàng Cát
Nghiên.
Phương Hoa là em gái nuôi của Phương Tín, trở về thì trở về. Có gì đâu mà lại ảnh hưởng đến cô chứ!
“Ngu ngốc! Vì không phải là em gái ruột của Phương Tín nên Phương Hoa thích Phương Tín. Đến tạo còn không giành lại được thì nói chi là mày. Và tất nhiên, Phương Hoa sẽ không chấp nhận có một đứa em gái từ đâu chui ra như mày giành mất Phương Tín đâu!” Hoàng Cát Nghiên hừ lạnh. Ả nghĩ đến những chuyện đấu đá giữa ả với Phương Hoa, không thể không tức giận.
Allnovel
Nhưng hả hê hơn là mục tiêu tiếp theo của Phương Hoa chắc chắn là Kiều Dạ. Và ả cũng có chung tình địch với Phương Hoa. Như vậy chị dâu và em chồng có thể sống hòa thuận được rồi!
Kiều Dạ bị kích thích, cô hít một hơi lạnh.
Phương Hoa thích Phương Tín?
Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được anh em sống với nhau một nhà lại có thể thích nhau?
Mà khoan.
Chẳng phải giống cô sao?
Khác ở chỗ, cô không thích Phương Tín và Phương Tín cũng không hề thích cô. Anh chỉ xem cô là bạn giường, hằng đêm rong ruổi trên thân thể cô chỉ để giải trí sau một ngày làm việc căng thẳng mà thôi.
“Mày với Phương Hoa chẳng khác gì nhau, đều mơ đến ngày bò lên giường của Phương Tín!”
Hoàng Cát Nghiên bỏ lại một câu châm biếm rồi xoay người rời đi.
Kiều Dạ lớn tiếng hét lên: “Tôi với cô ấy không hề giống nhau. Tôi không
hề mơ leo lên giường Phương Tín!”
Tuy cô đã lên giường lăn lộn với Phương Tín 7749 lần nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cô chủ động lên giường cả.
Chỉ có... chỉ có tình nguyện hưởng thụ thì có chút chút.
Nhưng mà! Thật sự khác nhau!
“Mày nghĩ tao sẽ tin mày chắc? Nếu mày với Phương Tín không có gì thì Phương Tín sẽ nhảy xuống biển cứu mày?”
Lúc này, Kiều Dạ đã không thể nào nhịn được nữa: “Tôi suýt chết đuối, dù sao Phương Tín cũng là anh của tôi. Anh ấy không nhảy xuống cứu tôi chẳng lẽ để tôi chết đuối luôn à? Hơn nữa. Tôi cũng chưa bao giờ mơ tưởng sẽ leo lên giường anh ấy. Người mơ tưởng chính là cô thì có! Đừng có ngậm máu phun người!”
“Tóm lại, tạo cảnh cáo mày đừng bao giờ mơ tưởng đến Phương Tín. Nếu không... tao không chắc mày muốn biết đâu!”
Nghe những lời cảnh cáo của Hoàng Cát Nghiên, Kiều Dạ lạnh sống gáy. Cô chợt nhớ lại đêm cô suýt chút bị người khác chà đạp.
Nhìn bàn tiệc đầy ắp, Kiều Dạ cảm thấy không muốn ăn nữa. Cô nghĩ đến Phương Hoa.
rôi!
Nếu đúng như những lời Hoàng Cát Nghiên nói thì... Cô xong đời
Chuyện cô sinh hoạt vợ chồng với Phương Tín mỗi đêm chắc chắn sẽ không thoát được đôi mắt cú vọ của Phương Hoa...
gà.
Ánh đèn rọi chiếu khiến Phương Tín sáng rực rỡ như hạc giữa bầy
Lúc này, bỗng dưng Kiều Dạ nghe được tiếng xì xào phía sau.
“Ôi nhìn tổng giám đốc Phương kìa, ánh hào quang sáng lấp lánh luôn
kìa!”
“Chậc chậc, thật là đáng yêu quá. Giá như được là người đẹp khoác tay anh đứng bên cạnh!”
đâu!”
“Thôi đi, đừng ảo tưởng. Muốn làm cô chủ nhà họ Phương không dễ
“Haizzz... đúng là không dễ!”
Nghe toàn bộ câu chuyện, Kiều Dạ toát mồ hôi.
Phương Tín có gì hay ho mà ai cũng muốn gả cho anh? Đúng là đầu óc có vấn đề.
Ngán ngẩm lắc đầu, Kiều Dạ tay cầm cái đĩa hoa quả nhàn nhã ăn. Đột nhiên Phương Tín quay lại nhìn và đi về phía Kiều Dạ khiến cô như bị điểm huyệt.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Kiều Dạ trừng mắt nhìn Phương Tín. Không biết nơi này có nhiều người hay sao mà nhìn nhìn.
anh.
Phương Tín phía đằng xa nhìn thấy Kiều Dạ mắt to mắt nhỏ trừng
Đáng yêu quá!
Nhưng hai người không hề phát hiện Hoàng Cát Nghiên đứng đẳng xa
đang nhìn hai người với đôi mắt hình viên đạn cực kỳ nguy hiểm.
Tuy rằng Phương Tín đối với ả không có một chút gì gọi là thiện cảm, gương mặt cả ngày lẫn đêm đều lạnh như băng nhưng điều đó không có nghĩa anh được nhìn người phụ nữ nào khác.
Hơn nữa, một người thì im lặng, một người luôn miệng chối mối quan hệ mà giờ đây lại ở giữa đám đông nhìn qua liếc lại. Đây chẳng phải bằng chứng rõ ràng nhất anh và hồ ly tinh Kiều Dạ có mối quan hệ mập mờ
sao.
Kiều Dạ đối với tiệc tùng không có chút hứng thú gì, vậy nên khi bữa tiệc đã đi quá nửa, cô vội vàng trốn về phòng.
Có điều chân còn chưa bước được bước nào thì ở phía cổng đã có âm thanh xôn xao.
“Tôi muốn gặp Phương Nghĩa!”
“Phương Nghĩa?”
“Phương Nghĩa trở lại rồi!”
"..."
...
Nghe thấy tên Phương Nghĩa, Kiều Dạ có chút đứng không vững, thần kinh căng lên.
Cô không tự chủ nhón chân thật cao để được nhìn thấy người mình ngưỡng mộ bấy lâu.
Sự xuất hiện của Phương Nghĩa làm cả vườn hoa vô cùng náo nhiệt. Chỉ có Kiều Dạ vẫn ngồi thẫn thờ một góc.
Phương Nghĩa đã trở lại, cô phải làm sao đây?
Kiều Dạ ngồi nhìn chăm chăm vào hư vô, cô cũng không rõ bản thân đã ngồi như thế bao lâu. Mãi cho đến khi cô phát hiện Phương Nghĩa đang cười
rất tươi đi đến chỗ cô.
Thấy vậy, Kiều Dạ cực kỳ khẩn trương. Cô vội đứng dậy xoay người rơi đi.
Đột nhiên có một bàn tay níu giữ lấy tay cô: “Kiều Dạ! Em đi đâu vậy?”
Thân thể Kiều Dạ cứng đờ, cô hít sâu một hơi quay đầu cười cười: “Anh Phương Nghĩa!”
“Chà, mới vài tháng không gặp mà nhìn Kiều Dạ của chúng ta trưởng thành không ít nha!” Phương Nghĩa vừa nói vừa xoa đầu Kiều Dạ.
Allnovel
Trên đỉnh đầu truyền đến hơi ấm khiến Kiều Dạ đỏ mặt. Phương Nghĩa vẫn ôn nhu như này nào.
Phải làm sao bây giờ?
Tim cô đập rất nhanh, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Dạ đàn anh .... em.. em hơi mệt, em xin phép về phòng trước!”
“Ngốc. Gọi đàn anh gì chứ. Phải gọi là anh hai!”
Trong lòng Kiều Dạ lại cuồn cuộn cảm xúc, hai tai đỏ bừng, cô cúi đầu e
thẹn nói nhỏ: “Anh hai!”
Một tiếng gọi này khiến Kiều Dạ thật sự tỉnh ngộ.
nhau!
Đúng! Cả đời này cô và Phương Nghĩa đều không thể đến được với
Cả đời này!
Bởi hai người là anh em!
Cô cũng là em gái của Phương Tín. Chỉ có điều....hơi khác biệt một chút.
“Thật ngoan!” Phương Nghĩa vui vẻ béo má cô. Hành động thân mật quá mức càng khiến cô đỏ mặt nhiều hơn.
Cô không dám hy vọng quá nhiều. Có thể dùng thân phận em gái của Phương Nghĩa ở bên cạnh anh ấy, đối với cô mà nói đó là điều ông trời ưu ái cô rồi.
Sau đó, Phương Nghĩa liền bị nhiều người khác kéo đi, Kiều Dạ cũng quay trở về biệt thự.
Phương Tín đứng từ xa nói chuyện với khách khứa nhưng toàn bộ hành động của Phương Nghĩa và biểu cảm gương mặt của Kiều Dạ, anh đều nhìn thấy hết tất cả.
Ngón tay anh siết chặt ly rượu.
Kiều Dạ được lắm!
Dám trước mặt anh nói nói cười cười với người đàn ông khác.
Hơn nữa lại là Phương Nghĩa?
Ý nghĩ đó càng đưa Phương Tín về lại đêm đầu tiên của hai người. Lúc Kiều Dạ nằm dưới thân Phương Tín lên cao trào, Kiều Dạ cũng đã gọi tên Phương Nghĩa. Chỉ là sau lần gọi đó, anh chưa bao giờ nghe thấy nữa nên cũng không tính toán gì.
Hôm nay
nhìn thấy hai người thân mật, Kiều Dạ thì mặt đỏ tía tai vội
Kiều Dạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất