Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

Kiều Dạ vừa bước vào phòng thì đã nghe âm thanh phía sau mình, cô vội nhìn lại thì thấy Phương Tín đang bước tới gần với ánh mắt vô cùng nguy hiểm và lạnh lẽo. 

lại. 

Sợ hãi, Kiều Dạ bước lui vào trong phòng, không quên đóng khóa cửa 

“Rắc rắc!” 

Cánh cửa bật tung trước sự ngạc nhiên của Kiều Dạ. 

“Làm sao anh mở được cửa?” 

“Không có cánh cửa nào trong biệt thự nhà họ Phương mà tôi không mở được! Cửa này khóa hay mở cũng chẳng khác gì nhau!” Phương Tín kiêu ngạo nói. 

bước. 

Chính vì anh như vậy càng khiến Kiều Dạ sợ hãi bước lùi về sau mấy 

“Anh còn chưa làm gì em đã bước lùi? Em nôn nóng lên giường với anh thế cơ à?” Phương Tín chế giễu, vừa đi tới vừa cởi áo vest ngoài. 

Kiều Dạ nghe vậy giật mình nhìn lại, sau lưng cô quả thực là chiếc giường mà bất kể mưa hay nắng, đêm nào anh cũng nhiệt tình phục vụ cô đến tận sáng. 

Kiều Dạ nhìn động tác anh cởi áo ngoài, cô á khẩu. 

Anh cởi áo làm gì chứ? 

Lại còn rút cả thắt lưng ra? 

Dưới lầu có nhiều người như vậy, anh sẽ không làm bậy chứ? 

“Em không có lùi...!” 

“Không có?” Phương Tín vứt chiếc áo vest và thắt lưng qua một bên, anh bắt đầu cởi cúc áo sơmi. 

“Phương Tín! Dưới lầu có nhiều người như vậy, anh đừng làm chuyện xăng bậy!” Kiều Dạ vừa lùi, vừa kinh hoàng nói. 

“Đây là tầng ba, bọn họ có muốn nhìn cũng nhìn không tới đâu” Áo sơmi đã mở được một nửa lộ ra bờ ngực săn chắc, cơ bắp hoàn mỹ. 

“Bọn họ sẽ nghe được!!!!” Kiều Dạ không cần nghĩ cũng biết Phương Tín muốn làm gì. 

“Yên tâm, em chỉ cần kiên nhẫn một chút, đừng kêu lớn thì bọn họ sẽ 

Allnovel 

không nghe được. Cửa sổ được đóng kín rồi mà!” Phương Tín liếc mắt nhìn cửa sổ phía sau Kiều Dạ. 

“Anh! Biến thái! Cầm thú!” Nhìn áo sơmi của Phương Tín rơi xuống đất, Kiều Dạ biết hôm nay cô có chạy cũng không chạy được!” 

Cô chạy nhanh ra cửa ban công muốn đem rèm kéo lại thì Phương Tín nhảy về tới ép cô vào mặt kính. 

“Anh điên rồi! Buông em ra. Người ta sẽ nhìn thấy mất!” Bị Phương Tín đè nghiếng trên cửa sổ, còn bị anh thân trên không mặc gì hôn cổ, tay ôm lấy đôi gò bông đảo. 

Cửa sổ phòng cô không phải lớn, nhưng mà có thể nhìn thấy được 

những người trong hoa viên đang vui đùa náo nhiệt. Người bên dưới chỉ cần ngẩn đầu nhìn, liền có thể nhìn thấy cô và Phương Tín đang ở trong tư thế mập mờ... 

“Đúng! Anh điên rồi. Em có biết vừa rồi em cười ngọt ngào vui vẻ đến thế nào không? Em thích Phương Nghĩa đúng chứ?” 

Kiều Dạ càng giãy dụa, Phương Tín càng ép chặt. 

“Anh... anh đừng như vậy, về giường đi được không?” Kiều Dạ khẩn cấp 

muốn khóc. 

Trời đất ơi! Nếu càng đứng đây nữa thì đừng nói Phương Nghĩa nhìn thấy mà tất cả mọi người có trong bữa tiệc đều có thể nhìn thấy. Đến lúc đó đừng nói không giấu được mẹ cô mà thật sự không biết trốn đi đâu cho hết tủi nhục. 

“Nếu anh nói không thích về giường thì sao?” Phương Tín vén tóc bên tai Kiều Dạ, khế ngậm vành tai trắng nõn của cô khẽ cắn. 

“A đừng!” Thân hình Kiều Dạ bỗng nhiên run lên, mềm mại rên rỉ: “Xin anh, anh đừng như vậy mà. Trở về giường đi!” 

Phương Tín quá rõ những điểm nhạy cảm của cô. Anh rõ thân thể cô còn nhiều hơn chính cô nữa cơ mà. Phương Tín biết, càng trêu chọc những điểm nhạy cảm này, Kiều Dạ sẽ càng không khống chế được bản thân. 

“Phương Nghĩa vừa mới trở về, em không nên gấp gáp nhảy vào ngực nó!” Phương Tín sờ đến khóa kéo bộ lễ phục, chậm rãi kéo xuống. 

“Em không có mà! Em thật sự không có!” Kiều Dạ bị kiềm chặt trước cửa kính không sao thoát ra được chỉ có thể vặn vẹo để ngăn hành vi của Phương Tín. Chỉ có điều, Kiều Dạ càng vặn vẹo, Phương Tín càng muốn cô nhiều hơn. 

“Thật không?” Phương Tín vẫn tiếp tục hôn dọc vành tai. 

“Thật thật thật mà!” Lễ phục trên người đang trượt xuống khiến Kiều Dạ sợ hãi khóc lên. Cô thật sự không có tiếp cận Phương Nghĩa, thậm chí còn có chút trốn tránh nữa. 

Cô sợ anh ấy biết được việc hằng đêm cô làm với Phương Tín không khác gì những loại con gái kia. 

Run sợ, Kiều Dạ bỗng nhiên nhìn thấy tấm rèm cửa đang nằm trong tầm với của cô. Vì vậy, cô cũng không ngăn cản Phương Tín nữa mà dùng sức kéo tấm rèm lại che kín toàn bộ không gian trong phòng. 

Có tấm rèm làm vách ngăn giữa phòng ngủ và vườn hoa khiến Kiều Dạ an tâm rất nhiều. 

Phương Tín thấy chuyện xấu mình làm không làm cô sợ hãi nữa đành luyến tiếc rời đi. Anh muốn nhân chuyện này khắc sâu vào tâm trí, vào thân thể của cô để cô biết rằng cô là của anh. Ngoài anh, cô không được nói gì với bất cứ người đàn ông nào. Đặc biệt là Phương Nghĩa. 

Nhưng vì hôm nay Phương Tín là nhân vật chính của bữa tiệc, nên việc anh biến mất lâu như vậy đã khiến mọi người chú ý. 

Lạc Nhã Anh cũng nhận trọng trách đi tìm. Bà đi thẳng lên lầu đến phòng ngủ của Phương Tín. 

Muốn đến phòng Phương Tín thì phải đi ngang qua phòng của Kiều Dạ. Nhưng khi đi đến cửa phòng Kiều Dạ, cửa phòng Kiều Dạ lại đột ngột mở 

ra. 

Theo phản xạ, Lạc Nhã Anh dừng lại nhìn thấy Phương Tín đứng bên cửa liền hỏi: “Tín, sao con lại ở trong phòng của Dạ?” 

Đột nhiên nhìn thấy Phương Tín từ trong phòng con gái của mình bước ra, Lạc Nhã Anh không khỏi khiếp sợ. Bởi vì xưa nay anh vốn thích sạch sẽ, không thích ai vào phòng mình và cũng chưa từng thích vào phòng ai. 

Chẳng lẽ.... Phương Tín rời đi lâu như vậy là do ở cùng với Kiều Dạ? Mà 

đèn phòng cũng không thèm bật... 

Lạc Nhã Anh hốt hoảng khi nghĩ đến chuyện đó. 

“Dì Nhã Anh!” Phương Tín tuy rằng có chút sửng sốt nhưng trên gương mặt lại không để lộ ra chút thái độ nào. 

Anh quay đầu lại nhìn Kiều Dạ, sau đó bình tĩnh đối mặt với Lạc Nhã Anh nói: “Kiều Dạ không thoải mái, con lên đây xem em ấy như nào!” 

Kiều Dạ lúc này đang nắm quay lưng ra cửa, tất nhiên là cô chưa ngủ nên nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người. Nghe tiếng mẹ nói chuyện với Phương Tín, trái tim nhỏ bé của cô muốn rơi xuống đất. Cô vội vàng kéo khóa lễ phục, chỉnh sửa cho chỉnh chu nhất có thể rồi nằm xuống giường đắp chăn. 

“Kiều Dạ không thoải mái là sao? Nó làm sao vậy?” Nghe con gái mệt mỏi, Lạc Nhã Anh không khỏi lo lắng. Những nghi vấn vì sao Phương Tín lại xuất hiện trong phòng con gái, bà đã quên sạch. 

“Chắc là ăn phải gì đó!” Phương Tín kiên định đứng ở trước cửa, cũng không cho Lạc Nhã Anh đi vào trong: “À mà dì Nhã Anh, dì lên đây là...?” 

“Dì lên tìm con! Kiều Dạ có dì chăm sóc rồi. Con mau đi xuống dưới đi. Khách khứa nhiều như vậy con lại bỏ đi vào nhà thì thật sự không phải phép.” 

“Được! Vậy con đi xuống trước!” Phương Tín ước chừng thời gian đủ để cô chỉnh chu trang phục, lúc này mới để Lạc Nhã Anh bước vào, bản thân thì đi xuống lầu. 

Phương Tín vừa đi, Lạc Nhã Anh liền chạy vội vào phòng. 

“Khó chịu đến thế nào mà không bật đèn chứ?” Bà lẩm bẩm. 

“Kiều Dạ con làm sao vậy?” Lạc Nhã Anh đi đến bên giường vuốt ve gương mặt con gái. 

Kiều Dạ mở mắt, suy yếu nói: “Không sao đâu ạ, con tự dưng thấy đau 

bụng đi ngoài. Chắc là ăn phải gì rồi!” 

“Con đã uống thuốc chưa? Mẹ lấy thuốc cho con nha?” Lạc Nhã Anh đứng dậy đi ra ngoài định lấy thuốc. 

nói. 

“Mẹ ơi, không cần đâu. Anh cả đã đưa thuốc cho con rồi!” Kiều Dạ vội 

Bụng cô thật sự có bị đau đâu mà uống thuốc chứ... 

“Được rồi. Đã uống thuốc rồi thì con nằm xuống nghỉ ngơi đi. Thay chiếc váy này ra cũng được... À mà sao con không bật đèn?” Lạc Nhã Anh vừa nói vừa bước lại giường Kiều Dạ ngồi xuống. Nhìn thấy cô không trả lời, chỉ nhằm 

Allnovel 

mắt lại. Bà nghĩ chắc cô mệt mỏi lắm liền đi xuống lầu không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. 

Vừa lúc Lạc Nhã Anh đi ra đến cửa thì Kiều Dạ gọi một tiếng: “Mẹ ơi, con có chuyện này muốn hỏi mẹ một chút!” 

“Chuyện gì vậy?” Lạc Nhã Anh quay trở lại ngồi xuống mép giường, âu yếm nhìn con gái. 

“Mẹ... nhà họ Phương có phải có một đứa con gái nuôi đúng không? 

“Đúng rồi!” Lạc Nhã Anh gật đầu, sau đó có chút ngạc nhiên: “Con 

không biết à?” 

“Mẹ không nói với con mà, sao con biết được chứ?” Thấy Lạc Nhã Anh khẳng định như vậy, Kiều Dạ còn kinh ngạc hơn cả Lạc Nhã Anh. 

bội. 

Chuyện lớn như thế vậy mà cô lại là người biết cuối cùng. Thật sự bực 

“Mẹ không phải đã nói với con rồi sao?” Lạc Nhã Anh ngơ ngác... Bà cứ nghĩ đã nói với Kiều Dạ chuyện này rồi! 

Nhưng mà Phương Hoa xưa nay vẫn luôn đi học ở nước ngoài, làm sao Kiều Dạ biết được chứ? 

“Không có. Tối nay con mới được biết!” Kiều Dạ sầu não. 

Phương Hoa chính xác là con gái nuôi nhà họ Phương, vậy nếu đúng như những gì Hoàng Cát Nghiên nói thì biết làm sao? 

Cô sẽ bị kẹp giường Phương Tín và Phương Hoa, chưa kể những đêm anh đến phòng cô kêu mưa gọi gió nữa... mối quan hệ này thật loạn. 

“Không sao. Chưa biết thì giờ biết cũng không muộn!” Lạc Nhã Anh vỗ vỗ nhẹ vai con gái rồi đứng dậy đi ra ngoài. Dù sao cũng là phu nhân nhà họ Phương, bà cũng không nên vắng mặt quá lâu. 

"." 

Kiều Dạ nghe vậy tâm tình càng phức tạp hơn. Nếu cô sớm biết nhà họ Phương có con gái nuôi mà đứa con gái nuôi này thích Phương Tín thì trước kia dù có đánh cô chết thì cô cũng không đồng ý Phương Tín. 

Nếu bị Phương Hoa biết cô và Phương Tín lén lút quan hệ bạn giường 

thì thật sự không biết được trời long đất lở đến cỡ nào. 

Nghĩ đến đây, Kiều Dạ sợ hãi cuống quýt. 

Nhất định không được để Phương Hoa biết. 

Không lâu sau Kiều Dạ đã ngủ say mê, tiệc ở vườn hoa kết thúc lúc nào cô cũng không biết. 

Có thể do ngủ sớm nên mới ba giờ sáng cô đột nhiên tỉnh lại. 

Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là Phương Tín đang đứng ngay cửa sổ, lưng đưa về phía cô, anh đang hút thuốc 

sợ. 

“Anh hù chết em rồi!” 

Nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi nhưng lần nào cô cũng bị dọa 

Nửa đêm nửa hôm, không khác gì bóng ma! 

“Anh làm em tỉnh à?” Phương Tín quay đầu nhìn về phía Kiều Dạ. Rõ ràng anh không hề lên tiếng, cũng không đụng chạm gì cô cơ mà. 

anh. 

“Không có!” Kiều Dạ nhẹ giọng đáp lại. 

“Chứ sao mới giờ đã tỉnh rồi?” Phương Tín hỏi. 

“Em bị sặc nên tỉnh đó!” Nói rồi Kiều Dạ chỉ chỉ vào điếu thuốc trên tay 

Nghe vậy, Phương Tín dập điếu thuốc trên tay, đi đến bên cạnh cô. “Anh đừng qua đấy!” Kiều Dạ vừa nhìn liền biết Phương Tín muốn gì. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên anh lẻn vào phòng cô. 

“Sao? Phương Nghĩa vừa trở về, em liền không muốn anh chạm vào em nữa à?” Phương Tín không vui hỏi. 

“Không phải! Mấy hôm trước ngày nào anh cũng... cũng tới sáng. Hôm nay có thể không.không một bữa được không?” 

“Tất nhiên là không! Anh đến nhận quà sinh nhật!” Phương Tín hất chăn lên giường. 

Kiều Dạ nhăn nhó khóc lóc: “Đổi sang bữa khác được không?” “Được! Nhưng không thích đổi!” 

Nghe Phương Tín nói về đầu, Kiều Dạ liền sáng mắt. Đến khi nghe nốt câu, Kiều Dạ bẹp miệng. 

Nói vậy cũng như không. 

Đang suy nghĩ hờn dỗi, Phương Tín liền kéo cô nằm lên người anh: Hôm nay sinh nhật anh, em cũng nên chủ động một chút chứ nhỉ?” “Nhưng mà... nhưng mà... nơi đó có chút đau đau...!” Kiều Dạ đỏ mặt nói nhỏ. 

Không ngờ Phương Tín duỗi tay bật đèn ngủ lên, đè Kiều Dạ dưới thân, mở rộng hai chân cô ra: “Để anh xem!” 

“Không không cần đâu. Làm sao thấy được!” Kiều Dạ sợ hãi nói lắp. 

“Ngoan nào, đề anh xem!” Phương Tín nhấc hai chân của cô đặt lên vai anh, bàn tay đã kéo căng tứ phía nơi đó, mắt săm soi nhìn thật kỹ. 

“Đừng mà! Đừng nhìn!” 

eyJpdiI6InZcL1BBR09FVlViXC9Zb09WZWt6YmVuQT09IiwidmFsdWUiOiI1RER0dDh4ZVwvbzdqRVFyVEd0MFc4a2xZWWw2Syt1ZnltWTIzdXlrV0M0clZ2bU02Q3JERmZpV1NtWDQrSWJnMmptXC9zQU90Sk1HbGZwK0hEQnFkczYyNlQ2QlVDOTRhb0pVdWlPaktZYjZORWRJZkNVVVJpRm1qendDUEFJV1dkWXBodWlhaTFLNnB5emF6N1RnUVZGV0l2cmRBdWh3ZzM4QzYrNHF5am5zdFZ1cWZcL1lXXC9WbkFPcGM0bHNUS1dEZWtaT1g2eEZCMTFpT2N0ODlhREp5QTlcL3ZQRFZHZ213MlFRUWxnR2x6RXVKYmFlbGtWYnYzS3NtcGNDOXZWTUFDcTJrZ2xKcE9WWUcyR1RHNEtvK2ZpSXBKODBvNGthRlczOEtxY2laRVBRRXIwbE1jVjhINlRTUVRYa3JyeTJqMEdHU0JxdW1MTUtQVGU2ZnRla1wvNCtyckV2MkhMcnZkeE5rTnFxcEZvTHdLRkxKTjh6XC8xWVwvUlBNWjQ2UXFGNVlqVk9qOWJqUlhqSzFiZXZkR29CV1psTEJDNjdUcmZBYjg5encwcFVYRURxMVZEdVNrNWw2R0RKcXRPWkk2MEhcLzNCaHdsVjNlSzRkNWNIcmIyZ2VrQT09IiwibWFjIjoiMjYzNDZjNDMyOTYxY2IxYzQ4MTViM2E0N2IwOTk1ODgyNzIwYmNiZTRmNGU1YzdhMTg2ZGU2NmYzODMwOTYwZSJ9
eyJpdiI6IkhyeWxOdzMzYzdwSmRJQWRmYzVrVlE9PSIsInZhbHVlIjoia3R5eVNiTTVBNHhSRUpcL2hZYkhFc2F6RFU5eFdlbGpMVnZib0oxQitOWXgwV0RYSnZyZjNqVFJyZHgzSVk3TlorV0l2UTkwWXVSRHg4aWhFYlQrUFl2Mm9TTHlJNUpzZHJNUk0wQTRaN3pERkliakR6dlJOelRlVmtpRWN3WlB0UG1CZ21SZnlrY04rXC90S0xMamJRdTRcL1FOXC9KcEJId3JyRlNnUFdtenZmWVVcLytBbFM3WGVRdzFuRm44UjhGY2VMaGEydStsNHdtempIQWRCeWk1M2V3PT0iLCJtYWMiOiIyNGVhMGEzMjI3YmQxZTNiNGI2N2FiM2FkODMxNjQwYWMzNTgzNmYwMjBjMDE1MTE2ODdjZDdkM2E1ZmQ3Y2I4In0=

“Ngoan, nghe lời anh!” Nhìn Kiều Dạ kích động như vậy, Phương Tín có chút cười khổ.

Ads
';
Advertisement