Thân thể cô có chỗ nào anh chưa từng hôn qua, chưa từng thấy qua. Chỉ là trong lúc mê tình loạn ý, cô không cảm thấy xấu hổ thôi. Mà anh cũng không có bất cứ ý xấu gì, anh chỉ lo lắng cho cô, muốn xem thử xem vì sao mà cô lại nói bị đau.
Trong lúc đang giằng co, anh thấy nơi tư mật của cô có một vệt đỏ nhỏ nhỏ. Có lẽ chính vì vậy mà cô bị đau. Anh thả hai chân cô xuống.
Quá xấu hổ, Kiều Dạ liền trốn trong chăn không chịu chui ra. Anh cũng không muốn làm khó cô, chỉ đành tắt đèn nằm xuống ôm cục bông ngủ.
Sáng hôm sau, Kiều Dạ tràn đầy năng lượng thức dậy.
Lúc này, điện thoại Phương Tín reo lên chuông báo thức. Phương Tín nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục ngủ.
Khẽ cầm điện thoại của Phương Tín lên, cô nhìn thấy hình nền là hình cô đang ngủ. Thật tức giận.
Cô có hàng tá tấm hình đẹp không chọn đi lấy tấm đang ngủ xấu đau
đớn. Đã vậy còn đặt hình nền điện thoại. Lỡ như ai thấy được thì làm sao?
lên.
Vừa lúc này, có tiếng đập cửa vang tới.
“Anh cả, anh chưa dậy sao?” Âm thanh của một cô gái mềm mại vang
Cả lầu ba chỉ có hai phòng, một của Kiều Dạ và một phòng của Phương Tín. Người gõ cửa phòng Kiều Dạ thì chỉ có một mình Lạc Nhã Anh, nhưng giọng nói này chắc chắn không phải của bà. Vậy thì đích thị là gõ cửa phòng Phương Tín.
Mà giọng con gái xa lạ như này, gọi Phương Tín là anh cả thì..
Nháy mắt, Kiều Dạ chợt nghĩ đến một cái tên.
Cô vội vàng thay bộ đồ đi học rồi bước ra cửa nhìn.
Nghe thấy tiếng động phòng bên cạnh, cô gái xa lạ kia quay đầu nhìn thấy Kiều Dạ đang đứng ngay cửa.
Cô ta nhìn chằm chằm Kiều Dạ vài giây. Sau đó tức giận đùng đùng đi nhanh tới chỗ Kiều Dạ.
Phương Hoa vừa bước tới trước mặt Kiều Dạ liền trừng mắt hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Đây là phòng tôi, tất nhiên tôi ở đây!” Phương Tín vẫn còn đang trong phòng, nên Kiều Dạ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nếu Kiều Dạ không đóng cửa, khẳng định Phương Hoa sẽ chạy thẳng vào phòng cô kiểm tra mất.
“Cái gì?” Phương Hoa khiếp sợ cùng phẫn nộ nhướng mày hét to: “Ai cho cô vào phòng này ở???!”
Từ khi Phương Hoa bước chân vào nhà họ Phương trở thành con gái nuôi của nhà họ Phương, cô ta đã luôn mở tưởng được ở căn phòng bên cạnh phòng Phương Tín. Nhưng dù cô ta có năn nỉ ỉ ôi mười mấy năm,
Phương Tín không cho là không cho. Thậm chí còn có nhiều lần lạnh lùng đe dọa cô ta.
Vậy mà giờ đây lại có một đứa con gái khác ở đâu chạy tới ngủ tại phòng này!
“...” Kiều Dạ nhìn ra được phẫn nộ của Phương Hoa, nhưng trong thời gian ngắn, cô cũng không biết nên đáp gì mới đúng.
Ngày đầu tiên cô dọn qua nhà họ Phương cùng với mẹ, bố dượng Phương Việt đã sắp xếp phòng này cho cô rồi. Cô làm sao biết có chuyện gì xảy ra đâu chứ!
Phương Hoa thấy Kiều Dạ không nói lời nào, liền duỗi tay dùng sức kéo cô ra, tay còn lại đẩy cửa đi vào.
Kiều Dạ bị người ta kéo một cái liền lảo đảo xuýt ngã. Vừa ổn định lại thì đã thấy Phương Hoa đẩy cửa bước vào.
Cô sợ đến mức vội vàng kéo tay Phương Hoa: “Không được vào!” Nhưng mà cửa đã mở, Phương Hoa đã chạy thẳng vào trong phòng.
Kiều Dạ liếc nhanh về phía giường. Chăn ga gối nệm đều được sắp xếp chỉnh chu, không hề thấy bóng dáng Phương Tín.
Quả nhiên.
Phương Hoa đẩy cửa bước vào nhìn thấy trong phòng toàn đồ vật của nữ, liền hiểu được trong phòng này có người ở. Cô ta như bị sét đánh đừng sững tại cửa nhìn xung quanh.
Phòng này là phòng gần phòng của Phương Tín nhất. Vậy mà không phải do cô ta ở, lại do một đứa ất ơ đến ở.
Nghĩ thôi cũng đủ tức chết.
Kiều Dạ lúc này an tâm, khe khẽ thờ phào một hơi. Lúc này cô nhìn kỹ sự phẫn nộ và khiếp sợ trên gương mặt Phương Hoa. Cô đột nhiên hiểu rõ, hóa ra những gì Hoàng Cát Nghiên nói đều là sự thật.
Cả căn biệt thự này, chỉ có ba bốn người ở. Mà lầu ba lại chỉ có Phương Tín và Kiều Dạ ở thôi. Phương Hoa phản ứng lớn như vậy cũng đủ hiểu cô ta thích Phương Tín đến nhường nào.
Sững sốt hồi lâu, Phương Hoa xoay người đối mặt với Kiều Dạ, hung dữ nói: “Dọn ra ngoài đi!”
“Tại sao?” Kiều Dạ không khỏi thắc mắc.
Gì vậy chứ!
Biết là thích Phương Tín rồi nhưng cũng đâu cần bắt người đang ở dọn ra ngoài đâu chứ!
“Tao nói mày dọn ra khỏi phòng này!” Phương Hoa giận dữ đá vào cửa phòng một cái, cửa phòng đụng phải vách tường bắn ngược lại vào người Kiều Dạ.
Đúng lúc này, Phương Tín từ phòng anh bước ra giữ cửa không đập vào người Kiều Dạ.
nhìn.
Đột nhiên nhìn thấy Phương Tín, Phương Hoa và Kiều Dạ đều sững sốt
Khi nãy Phương Hoa cứ nghĩ anh không có trong phòng nên phát hỏa lên người Kiều Dạ, không ngờ lại bị Phương Tín bắt gặp.
Anh sẽ không vì vậy mà đánh giá cô ta không phải thục nữ chứ!
Lo lắng hình tượng thục nữ mình xây dựng bao năm bị đổ xuống sông, Phương Hoa đẩy Kiều Dạ ra chạy tới chỗ Phương Tín: “Anh cả!”
Không biết là cố ý hay cố tình mà Kiều Dạ bị đẩy lùi ra sau nhiều bước, cho đến khi lưng đập vào vách tường mới thôi.
Phương Tín nhìn lưng Kiều Dạ đập mạnh vào vách tường liền trầm mặt. Phương Hoa lúc này cũng đã dừng trước mặt Phương Tín.
Cô ta biết, Phương Tín có bệnh sạch sẽ, anh không thích ai đứng quá gần mình.
“Anh cả, em về không kịp sinh nhật anh, em xin lỗi!” Phương Hoa cúi đầu ra vẻ tủi thân làm nũng với Phương Tín.
Phương Tín lạnh lùng chỉ liếc Phương Hoa một cái rồi nói: “Không liên quan đến anh!”
Phương Hoa nghe thấy thế, tuy hơi tủi thân nhưng vẫn cười nói: “Em có quà tặng anh nè. Chúc anh sinh nhật vui vẻ nha! Để em xuống lấy quà lên cho anh!”
Nói rồi cô ta xoay người chạy nhanh xuống lầu. Trước khi đi còn lườm Kiều Dạ một cái như muốn cảnh cáo cô tránh xa Phương Tín.
Phương Hoa cứ thế chạy xuống lầu, hành lang chỉ còn lại Kiều Dạ và Phương Tín.
“Phòng ngủ này thật sự đặc biệt sao?” Kiều Dạ chỉ vào phòng mình hỏi Phương Tín.
Phương Tín nhìn theo hướng cô chỉ rồi lắc đầu.
“Vậy em không thể ở đây sao?” Kiều Dạ tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là em có thể!” Phương Tín trả lời không suy nghĩ.
Kiều Dạ biết, căn phòng này không đặc biệt nhưng Phương Hoa không
cho cô ở đây bởi vì đây là căn phòng gần phòng Phương Tín nhất và cũng bởi
vì Phương Hoa thích Phương Tín.
Lúc này Phương Tín đi đến trước mặt Kiều Dạ nói nhỏ: “Nhanh tắm rửa thay đồ đi còn đi học!” Nói rồi anh xoay người đi xuống dưới lầu.
Vừa đến chân cầu thang, Kiều Dạ đã nghe tiếng Phương Nghĩa ôn nhu nói: “Bé Hoa về rồi đấy à? Lại đây anh hai ôm cái nào!”
anh!”
Phương Hoa chạy thẳng đến chỗ Phương Nghĩa: “Anh hai, em rất nhớ
Cả hai nói chuyện vui vẻ cho đến khi Phương Hoa hỏi về Kiều Dạ. “Anh có biết gì về con bé Kiều Dạ kia không?”
Phương Nghĩa dịu dàng cười: “Kiều Dạ là cô bé ngoan, anh hai muốn hai đứa ở chung với nhau thật tốt nè!”
Nghe thấy Phương Nghĩa nói tốt cho Kiều Dạ, Phương Hoa càng bất mãn, nhưng cô ta kín đáo không để cho Phương Nghĩa phát hiện.
“Anh hai yên tâm đi, em sẽ sống chung hòa thuận với em ấy!” Phương Hoa miệng cười thật tươi nhìn Phương Nghĩa.
Nhưng trong thâm tâm cô ta rất tức giận Kiều Dạ. Vì cái gì mà Kiều Dạ có thể được ở phòng sát vách với Phương Tín, được Phương Tín bảo vệ rồi giờ còn được Phương Nghĩa nói đỡ nữa chứ!
Bất giác, cô ta nằm chặt đôi tay. Món quà tặng Phương Tín trong tay cũng bị bóp méo.
Khi Kiều Dạ và Phương Tín bước xuống lầu liền nhìn thấy Phương Nghĩa nói: “Đây là quà sinh nhật em tặng anh cả à?”
“Dạ đúng!” Phương Hoa gật đầu, mặt đỏ ửng.
Đây chính là món quà mà cô ta đã rất mất công chuẩn bị. Không biết
anh cả có thích không nữa.
“Em đó! Trong lòng em chỉ có anh cả thôi. Còn anh hai thì không hề có quà gì cả!” Phương Nghĩa mắng yêu cô ta.
“Có có. Anh hai tất nhiên cũng có quà. Tối em đưa nha!” Nói rồi chạy biến lên lầu.
Phương Tín bước xuống lầu liền thấy Phương Việt đang xem báo uống café sáng. Anh liền nói: “Ba, Kiều Dạ trễ học rồi nên con sẽ đưa em ấy đi học!
د"
Đối với việc Phương Tín chủ động đưa Kiều Dạ đi học, Phương Việt cứ có
cảm giác kỳ lạ nhưng ông cũng chỉ hỏi: “Không ăn sáng à?”
Phương Tín nắm lấy tay Kiều Dạ kéo đi: “Không ăn!”
Kiều Dạ chỉ đành đi theo Phương Tín, cô ngoái đầu lại cười cười: Dượng, tụi con đi trước!”
Phương Việt không nghi ngờ gì nói: “Được rồi đi đi. Kẻo trễ!”
Ông tiếp tục đọc báo không quan tâm gì đến bọn trẻ. Dù sao tụi nhỏ cũng lớn, lại cùng thế hệ nên dễ dàng nói chuyện với nhau – Phương Việt nghĩ vậy.
Phương Hoa lúc này đang cầm quà sinh nhật đứng ở cầu thang, cô ta nhìn thấy hết mọi chuyện. Ánh mắt hung ác nheo lại: “Kiều Dạ, mày được!”
Cùng lúc đó, Phương Nghĩa từ đâu đi đến sánh vai với cô ta nhìn xuống.
“Anh hai, anh cả hình như rất thích con bé Kiều Dạ này thì phải?” Phương Hoa vừa nhìn chằm chằm ra cửa vừa hỏi.
Ánh mắt của Phương Nghĩa lúc này sâu không lường, nhưng lại chỉ ôn nhu cười: “Đều là người một nhà, không thích chẳng lẽ lại ghét?”
“Vậy còn anh hai?” Phương Hoa lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Phương Nghĩa: “Anh hai cũng thích con bé này sao?”
Phương Hoa tuy mặt không đổi sắc nhưng trong lòng có chút khẩn
trương. Phương Tín là người cô ta thích, Phương Nghĩa là người yêu thương cô ta nhất. Nếu cả hai người này đều thích Kiều Dạ thì cô ta còn lại gì chú?
“Đương nhiên là thích rồi, em ấy là em gái chúng ta mà!” Phương Nghĩa rũ mắt nhìn Phương Hoa tạo cho người ta cảm giác gần gũi nhẹ nhàng.
Phương Hoa tất nhiên không bằng lòng câu trả lời của Phương Nghĩa, cô ta vội nắm lấy tay của Phương Nghĩa hỏi: “Anh hai, giữa em với Kiều Dạ anh thích ai nhất?”
Phương Nghĩa trầm ngâm vài giây sau đó nói: “Các em đều là em gái của anh, anh đều thích. Không ai hơn, không ai thua cả!”
Có một số việc, anh ấy biết, Phương Tín biết, Phương Hoa biết nhưng tất nhiên không cần phải rạch ròi huỵch toẹt.
“Không được, anh phải chọn cơ!” Phương Hoa không buông tha tiếp tục truy vấn. Trong nhà họ Phương, Phương Nghĩa là chỗ dựa lớn nhất của cô ta. Nếu mất đi Phương Nghĩa, Phương Hoa nghĩ cô ta sẽ không còn ai làm chỗ dựa. Vì vậy rất muốn nghe Phương Nghĩa lựa chọn.
Nhận được câu trả lời, Phương Hoa buông tay Phương Nghĩa xoay người đi vào phòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất