Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

Đối với hành động của Phương Khang, Kiều Dạ cực kỳ khó hiểu. 

Nhưng Phương Tín biết đó là gì. 

Có vẻ Phương Khang đã biết được điều gì đó. Đối với người chú lúc nào cũng nhăm nhe tài sản và tập đoàn Phương Thị. Có điều gì mà anh không lường trước được. 

Tuy là vậy nhưng nhìn thấy cảnh Kiều Dạ tay trong tay với người ta cũng khiến anh tức điên. 

“Lại đây!” 

Kiều Dạ ngước mắt nhìn về phía Phương Tín, tuy rằng anh vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, nhưng cô đột nhiên liền có điểm túng không dám đi qua. 

“Sao vậy?” Cô đứng không nhúc nhích. 

“Gọi em lại đây thì em lại đây đi. Sao hỏi nhiều vậy?” Phương Tín tức giận. 

Tín. 

Kiều Dạ tự biết không trốn tránh được đành chậm chậm tới gần Phương 

“Từ nay về sau cách xa Phương Khang. Hắn đi bên trái thì em đi bên phải, hắn đi trước thì nhất định em phải vòng đường sau mà đi. Nghe hiểu không?” Phương Tín ôm lấy Kiều Dạ, để cô ngồi lên đùi anh dặn dò. 

Tuy mới xác định quan hệ yêu đương nhưng Kiều Dạ vẫn chưa quen với việc thân mật với Phương Tín ở nơi có nhiều người. Hơn nữa sự ân cần của Phương Tín làm Kiều Dạ có chút kỳ quái không quen chút nào. 

“Tại sao phải như vậy? Anh ghen à?” Kiều Dạ thắc mắc. 

“Đúng! Anh ghen. Anh cực kỳ không thích bất cứ người đàn ông nào 

ngoài anh chạm vào em dù chỉ là một cái móng tay. Tuy nhiên, ở Phương Khang thì khác. Hắn ta nguy hiểm hơn em biết nhiều. Cứ nghe anh từ nay về sau tránh xa hắn ta ra!” Phương Tín cau mày. Anh không muốn giải thích quá nhiều về Phương Khang cho cô nghe. Rất có thể sau này cô sẽ bị kéo vào cuộc chiến gia tộc nhà anh, nhưng trước lúc đó, anh không muốn cô trở thành quân cờ. 

Kiều Dạ cũng không hiểu Phương Khang có gì mà anh nói nguy hiểm. Anh ta thật giống như một tên thư sinh trói gà không chặt, mắt đào hoa liếc em nào chết em đó, nụ cười quyến rũ tỏa nắng đi đến đâu soi rọi đến đó. 

Một người đàn ông như thế, chỉ nguy hiểm với những cô gái mê trai đẹp thôi. Cô có Phương Tín rồi. 

Tuy anh không được xinh đẹp quyến rũ như Phương Khang nhưng anh rất đẹp trai và chuyện đó cũng rất mạnh mẽ. 

Mãi mới có cơ hội ôm cô ngồi lên chân mình, Phương Tín bắt đầu không ngồi yên. Tay anh bắt đầu sờ nắn cả người cô, môi bắt đầu tìm đến nhau quấn quýt. Và quan trọng nhất là thằng em của anh đã lớn và bắt đầu ngọ nguậy muốn đi tìm cô bé của cô. 

Ngay trong cái lúc Kiều Dạ sắp bị anh lột sạch thì có tiếng gõ cửa của trợ lý. Kiều Dạ xấu hổ nhảy xuống khỏi chân anh trốn dưới gầm bàn. 

Biết cô xấu hổ nên Phương Tín cũng không nói gì thêm. Anh cho thư lý vào phòng và ký giấy tờ cho anh ấy. 

Trước lúc Kiều Dạ đứng dậy, Phương Tín đã kéo khóa quần rút cự vật kia và tiến thẳng vào khoang miệng Kiều Dạ mà không hề báo trước. 

Kiều Dạ bị cự vật to lớn làm cho nghẹn. Nhưng ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc, cô như bị thôi miên vào trong lửa tình. Đến khi nghe 

được tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới giật mình tỉnh táo lại. 

Nhìn dáng vẻ cô dùng tay bụm miệng, mặt đỏ gay gắt. Anh cũng không làm khó gì cô nữa. 

Phương Tín cảm giác, có cô ở trong văn phòng chơi với anh, công việc chán ngắt thường ngày đã trở nên thú vị hơn nhiều. 

Thứ bảy hôm nay, Kiều Dạ không dùng tới khóa. 

Sau khi được Phương Tín đồng ý, cô một mình đi đến triển lãm tranh. 

Hôm nay tranh của cô đã được phê duyệt triển lãm, cô cần phải đến xem đoàn hỗ trợ đã sắp xếp thế nào. 

Lúc đến đã thấy Nhất Phi đang đứng hỗ trợ chỉ đạo sắp xếp không gian triển lãm. 

“Đàn anh! Sao anh lại ở đây?” Kiều Dạ tiến đến chào hỏi. 

Hỏi xong cô mới cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Nhất Phi làm bên ban sự kiện, anh ấy không ở đây thì ở đâu bây giờ. Hơn nữa, anh ấy cũng đã từng báo với Kiều Dạ triển lãm của cô sẽ sớm bắt đầu rồi. 

Nhất Phi nghe Kiều Dạ hỏi như vậy, trong lòng thấy buồn cười nhưng anh ấy cũng không chọc ghẹo gì Kiều Dạ. 

“Em tới tham quan hả? Mọi việc ở đây vẫn chưa xong. Phải tầm hai ngày nữa là hoàn tất. Anh đảm bảo với em triển lãm của em sẽ được diễn ra đúng ngày!” 

Nhất Phi đi đến bên cạnh dẫn Kiều Dạ đi thăm quan khu vực triển lãm, khu vực tiệc và khu giao dịch tranh nếu có. 

Nghe Nhất Phi cam đoan như vậy cô cũng an lòng hơn rất nhiều. Thật ra, có sự xuất hiện của Nhất Phi ở đây, Kiều Dạ biết mọi thứ chắc chắn sẽ đi đúng hướng. Nhưng cô vẫn lo lắng, cô lo sợ có việc gì đó xảy ra. 

Chỉ là cô không dám nói với ai những cảm giác của cô thôi... Cô sợ bị 

trách bóng gió. Hơn nữa nếu để mẹ cô biết những lo lắng của cô như vậy mẹ cô sẽ đến tham dự triển lãm. Đến lúc đó lỡ may.... Thì cô sẽ ân hận cả đời mất. 

Cô thiết kê khu vực triển lãm của mình theo hình vòng tròn. Tức người xem sẽ đi vào từ cửa bên phải và ra ở cửa bên trái. Trong thời gian ở bên trong khu vực triển lãm, khách mời sẽ được sử dụng bánh ngọt, rượu champagne và nước ép trái cây. 

Sở dĩ cô chuẩn bị nhiều như vậy bởi lần này khách mời đến tham dự 

 

triển lãm phần lớn là các bạn đại học của cô và một số nhà đầu tư cũng như doanh nghiệp kinh doanh về mảng tranh vẽ này. 

Lần đầu tổ chức triển lãm, cô cũng không muốn hình tượng của mình không được tốt. Vậy nên cực một chút cũng được. 

Sau khi tham quan và cổ vũ các anh em ở ban sự kiện, cô trở về trường chuẩn bị các bức tranh cô sẽ dùng để dự triển lãm. 

Cô không hề biết, khi cô bước chân ra khỏi khu vực triển lãm, có một bóng người nhìn cô từ xa nở một nụ cười nguy hiểm. 

Rồi ngày tổ chức triển lãm cuối cùng đã đến. 

Kiều Dạ được Phương Tín chở đến từ rất sớm, trước khi xuống xe, anh dặn cô: “Nhớ luôn cầm điện thoại theo bên người. Có chuyện gì gọi anh! Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng, họp xong sẽ đến đây với em!” 

Từ ngày hai người xác lập quan hệ, Phương Tín càng lúc càng dịu dàng với cô. Chỉ cần là chuyện cô muốn, Phương Tín sẽ chiều theo. 

“Em nhớ ròi. Em vào trong nha!” Kiều Dạ tạm biệt Phương Tín trong lo âu. Càng gần đến ngày tổ chức triển lãm cô càng hồi hộp và lo lắng. Nhưng Kiều Dạ chỉ nghĩ do lần đầu tổ chức nên cô hồi hộp. 

Hôm nay Kiều Dạ mặc một bộ vest cách điệu cho nữ, làm cô trông trưởng thành hơn rất nhiều. 

Cô mở cửa khu vực triển lãm, bật đèn, check lại toàn bộ và bắt đầu chờ những người khách đầu tiên đến. 

Nhưng nhóm người đầu tiên đến lại không ai khác chính là Nhất Phi và ban sự kiện của anh ấy. 

Khi nhìn thấy Nhất Phi xuất hiện, Kiều Dạ thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Từ nãy đến giờ cô thấp thỏm mãi không yên. 

Đúng 8:00, triển lãm mở cửa. 

Có rất nhiều nhà đầu tư đến thưởng thức tranh vẽ của cô. Ai cũng khen ngợi cô tổ chức vô cùng chu đáo. Bố dượng, mẹ và bạn bè của cô đều đến. 

Ngày hôm nay Kiều Dạ thật sự thật sự rất vui. Cô cảm thấy ngày hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cô. 

Cô rút điện thoại ra nhắn cho Phương Tín: [Khi nào anh đến? Dượng và mẹ em cũng đang ở đây!] 

Vài giây sau, Phương Tín trả lời: [Đang trên đường đây. Sao? Nhớ anh à?] 

Kiều Dạ vừa thu hồi điện thoại, Nhất Phi đã đứng bên cạnh cười: “Cười ngọt ngào như vậy là đang nhắn tin với bạn trai đúng không?” 

Kiều Dạ sửng sốt một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi em có cười sao?” 

Cô không hề biết mình vừa mới cười. 

“Có.Nhất Phi khẳng định: “Cười rất ngọt ngào.” 

“Hừ! Anh đừng có chọc em!” Kiều Dạ vùng vắng. Cùng lúc này có một vị khách muốn mua tranh nên có người mời cô lên gác lửng để làm thủ tục hợp đồng cho họ. 

Bỗng dưng có một người hét lên: “Cháy rồi!” 

Khói đen từ đâu bỗng nhiên dày đặc khắp căn phòng. Phòng triển lãm là một căn phòng khép kín hoàn toàn. Trừ căn gác lửng phía trên để tiếp các nhà đầu tư và những người muốn mua tranh ra thì không có bất cứ lối đi nào nữa. 

Muốn vào căn phòng trên gác, cũng có một cửa kính ngăn cách hai khu vực với nhau. 

Lúc này Kiều Dạ đang ngồi chờ khách hàng trên gác, cô không hề biết chuyện gì bên dưới sảnh triển lãm. Cô cũng không biết vì sao vị khách này mãi không lên gác gặp cô như đã hẹn. 

Từ khi có người hô cháy, tất cả mọi người cuống cuồng chạy. Chỉ riêng Kiều Dạ vẫn ngây ngốc ngồi trên gác chờ đợi. 

Cho đến khi khói bắt đầu xộc vào phòng cô mới biết có chuyện lớn xảy ra. Thế nhưng cửa không thể mở được. 

Phòng này không hề có cửa sổ, cửa ra duy nhất lại bị khoá từ bên ngoài. Tuy là cửa kính nhưng lại là kính cường lực dày để cách âm với bên ngoài. Kiều Dạ có kéo, đẩy hết sức cũng không mở được. 

“Cứu với!!” 

Kiều Dạ hét lớn nhưng căn bản không còn ai bên trong khu triển lãm để nghe cô kêu. 

Khói càng lúc càng dày, trong phòng cũng đều là giấy tờ, khung tranh bằng gỗ. Lúc này Kiều Dạ chắc chắn bên dưới đã xảy ra cháy rồi. Cô nhìn quanh xem có bất cứ thứ gì có thể phá cửa được cô đều thử dùng. 

Nhưng rất tiếc, trong khu triển lãm tranh, làm gì có vật dụng gì có thể phá cửa. 

Trong lúc Kiều Dạ tuyệt vọng, mệt mỏi vì ngộp thở, thì có một âm thanh: “Kiều Dạ em ở đâu?” 

Cô lấy hết toàn bộ sức lực đập cửa liên tục thu hút sự chú ý. Cô biết, cửa này làm bằng kính cường lực để cách âm cho khu vực thảo luận với khu vực triển lãm bên dưới. Để những điều cơ mật được bàn trên này không bị ai nghe được và cũng để tiếng ồn tầng dưới không làm ảnh hưởng đến không khí bên trên. 

Biết là như vậy nhưng cô vẫn đập cửa. Cô không muốn chết, cô vẫn còn hoài bão, còn ước mơ chưa thực hiện được của mình cơ mà... 

“Kiều Dạ, Kiều Dạ em ở đâu?” 

eyJpdiI6ImdPcUlRM01OK2l3UnZybWdSVFFNckE9PSIsInZhbHVlIjoiUTh3WWszdG81VGViaEpCOU1NYis1dWN6TXdrSFFhT2xuUmFUR3lKNGNHOGNoaHdMVThZVUd6Vys0ZjdhaEZpdXRFRVlcL0N2cGo3MFY1ckY0eTN4Y05tMWhSTDdYNUJjMEd3MUpwZGtJSlZLalk2YTJ3eTZ4SERBTGxGNTBFZENiWWF5TkNTWThpWmV0NnpuemcxSTdIR2EyVWwyYUFSbVJPTHNWMVRBMUtjUmcxNnl3bmdySUtzOFByWVUxWXpOOSIsIm1hYyI6IjgxNTMyOWU3ZWVlNDE1YjgyMzgwODQ1NzZkMjNjN2M0MDNjZDY0OWRiY2NjOWUzY2NjMGUzOWVlNjJjODE4Y2UifQ==
eyJpdiI6IkplUFE1aktTWlpwV2w0UGE2aTdyWHc9PSIsInZhbHVlIjoiOWJMWDdYamlcL1RUczV6UEhQaDAycnRGTWpXbWFUcUg3d0VRYXJcL1RuNzBmYnZuSUhqb0xKNWc1T3N2QzhDaDloV0U0Q201bjM2SFZkZk1DVlV0R2twbHJHeWtpeUZmSVNoVlRvRXBQdWNoVmNSXC91VlhpcTYzeHBLQUZ4WWM3NDlsbVQxMHhSRFkrWWxrTHI4cjBRRURLMWNDYUYySjl0cEN1aTZmRG83TlZEZ2U1ak5WSW1nOUgwNGNFKzRPSVQ4RXJOejlQRnNCNFRpV0tVY3pKWDRPWjFOajRsSHFLXC9sa0V5VjNZWmVnYmYybVJweUJ0dE41U0F4ZUhja1wvdW5JUjdxaUlTWUJoXC9PQkF2MmpmelNHUEE9PSIsIm1hYyI6IjhjZTU1NTMxOTkxOTZkM2ExOWUxZjkzNzQxMjY1YWUzNjBlOTM3YmJlNDQ5NTI2NzA1MmMyNTI0ZTQ5MWRiZDYifQ==

“Phương Tín..

Ads
';
Advertisement