Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)

 

“Em nói trước, yêu nhau thì bạn trai phải tôn trọng bạn gái. Bạn gái không đồng ý thì không được bắt ép, bắt nạt. Anh làm được thì yêu, không thì thôi nghỉ!” Kiều Dạ trừng mắt nhìn anh. 

“Được, vậy giờ em muốn làm gì?” Phương Tín cau mày hỏi. 

“Em muốn... Ôm một chút.... Sau đó... sau đó ngủ!” Cô nằm bò lên người anh. 

“Được. Ý tưởng này không tệ!” Phương Tín xoay người đè cô dưới thân. Cô vội vàng đẩy ra. 

 

“Không phải cái này. Em nói là ôm ngủ thôi. Không làm.. không làm chuyện đó!” 

“Tại sao? Phương Tín cau mày. 

Đêm khuya, trai đơn gái chiếc nằm trên cùng một giường, đắp cùng một chăn mà chỉ ngủ? 

Logic chỗ nào? 

Nghe thôi đã thấy không có tí gì logic. 

“Thì vừa nãy em đã nói em không muốn người yêu bắt nạt mình... Em đây cũng là lần đầu có bạn trai mà!” Kiều Dạ nhỏ giọng nói. 

Tuy rằng chưa từng có bạn trai, nhưng cô cũng là một cô gái mơ mộng. Cô cũng muốn có một người bạn trai tài giỏi, yêu thương mình. 

Chỉ có điều, yêu đương với anh sẽ làm cô không thoải mái vì mối quan hệ gia đình phức tạp của hai người. 

Nhưng cô cũng không thể từ chối. Nếu quan hệ yêu đương, anh có thể sẽ cưng chiều theo ý cô. Nhưng nếu là quan hệ bạn giường thì chắc chắn sẽ lại quay về những ngày tháng cô sợ anh như sợ cọp. 

Hơn nữa, thời gian yêu nhau càng lâu, tình cảm sẽ càng sâu đậm. Cô cũng không biết anh là nhất thời hứng thú muốn yêu đương thử hay thế nào nữa. Thôi thì cô sẽ cố gắng không để trái tim mình yêu anh quá nhiều. Tránh sau này anh không muốn yêu nữa, cô không dứt được. 

Phương Tín lúc này cảm thấy có vẻ anh đang tự lấy đá đập chân mình. Vốn dĩ cứ nghĩ cô muốn một mối quan hệ yêu đương bình thường chứ không suốt ngày bị anh bắt nạt. Nhưng mà kết quả là anh bị cô doạ dẫm uy hiếp. 

Thôi vậy... 

Ai bảo cô là bảo bối trong lòng anh. 

Thấy anh không nói gì, Kiều Dạ chủ động nằm xuống bên cạnh anh, choàng tay qua eo anh nói: “Anh nằm xuống đi, em ôm anh ngủ!” 

Thật hiếm khi cô chủ động ôm anh. Thật sự không hiểu rõ quyết định yêu đương với cô là đúng đắn hay không nữa. 

Anh nằm xuống bên cạnh cô hỏi: “Vậy là đêm nay không làm đúng không?” 

“Ừm, không làm!” Kiều Dạ khẳng định. 

“Nhưng mà anh khó chịu. Đặc biệt khó chịu!” Phương Tín quay mặt đi chỗ khác nói. 

“...” Kiều Dạ cong môi. Cô quyết định không trả lời anh vấn đề này. “Không làm cũng được, nhưng là...” Phương Tín nhìn chăm chăm vào đôi môi mê người của Kiều Dạ. 

Bùm! 

Đầu óc cô như có pháo hoa nổ tung vậy. 

Anh muốn cô dùng miệng giúp anh....? 

Kiều Dạ không dám nghĩ đến hình ảnh kia. 

Tất nhiên không phải là lần đầu tiên, nhưng mà những lần trước trong lúc cô say mê trong biển tình thì được anh dẫn dắt chỉ bảo. Còn lần này người ta đang tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo!!! 

Cô mặc kệ nhắm mắt giả vờ ngủ. 

Nhưng Phương Tín làm sao đồng ý để bản thân trải qua một đêm nghẹn uất như vậy được chứ. Anh đưa tay cô xuống chạm vào cự vật đã lớn của anh khiến cô đỏ mặt. Nhưng Kiều Dạ vẫn bất chấp nhằm chặt hai mắt không mỏ. 

Mới đầu là chạm bên ngoài lớp vải, sau anh thấy cô vẫn tiếp tục giả vờ ngủ nên đưa tay cô chạm trực tiếp vào cự vật. 

Sức nóng của cự vật khiến cô giật mình mở mắt. Kiều Dạ rất muốn rụt tay lại nhưng anh không đồng ý. Đâu dễ dàng gì mới được cô dùng tay sờ sờ một tí. 

Nhưng một tí rồi lại muốn nhiều hơn, anh nắm tay cô chủ động xoa xoa lên cự vật. Được bàn tay non mềm của cô xoa tới lui làm cả anh lẫn cự vật đều cảm thấy vô cùng thoải mái. 

Mới đầu Kiều Dạ còn quyết liều chết không đụng, nhưng bàn tay bị anh nắm chặt không có cách nào thoát ra. Môi cũng bị anh cắn nuốt dẫn dắt. 

Đến lúc cô sực tỉnh lại, anh đã tiến thẳng vào khoang miệng cô rên nhẹ một tiếng. 

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc của anh. Tuy tiếng rên không giống cô nhưng nó như tiếng kêu đánh thức bản năng của cô vậy. 

Miệng ngậm cự vật to lớn nóng hổi, cô ra sức mút mát, rà lưỡi quét tới những điểm nhạy cảm như anh đã chỉ dạy trước đó. Tiếng thở dốc của anh ngày một nhiều, cô càng lúc càng bạo hơn. 

Một hồi sóng gió ập tới, anh được cô chiều chuộng lên cao trào. Khoang khoái nhìn thấy cô miệng dính đầy dung dịch của anh. Anh cưng chiều vuốt ve mái tóc, gương mặt rồi bàn tay hư hỏng cứ thế di chuyển chậm dần xuống. Mãi cho đến khi nó được dừng trước nơi tư mật. 

Bên dưới cô cũng đã ướt đẫm mật thuỷ. Tay anh chưa kịp động đã thấy cô ẩm ướt như thể bất cứ lúc nào cô cũng sẵn sàng cùng anh dây dưa, cùng anh tới khoái cảm. 

“Em ướt rồi này!” Vừa hôn lên cổ, tay anh vừa vuốt ve nơi tư mật ướt đẫm của cô. 

“Ừm... đừng nói!” Kiều Dạ đỏ mặt. Dù đã ngủ với anh rất nhiều lần nhưng lần nào anh nói những lời xấu xa cũng làm cô mặt đỏ tía tai. 

Tiến vào trong cô, anh cưng chiều di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi để cô dần quen. Nhưng một Kiều Dạ vốn quen với sự mạnh bạo cưỡng ép của anh từ những ngày đầu, sao có thể chịu được cái ngứa ngáy khi anh di chuyển chậm rãi chứ. 

Cô bắt đầu thúc giục: “Anh, nhanh lên đi mà...nhanh đi!” 

Vốn Phương Tín không muốn sau mỗi lần quan hệ với anh xong cô sẽ kêu đau. Lúc đầu không có cảm giác gì nhưng nay mỗi lần cô kêu đau, cô khóc anh sẽ rất đau lòng. Vậy nên anh đã ráng kiềm chế hết sức để cô không 

bị đau. 

Nay nghe tiếng nỉ non của cô, anh vận hết nội công di chuyển nhanh, mạnh mẽ và dứt khoát. 

Sung sướng ập tới bất ngờ khiến Kiều Dạ nghẹn thở, nhưng cô cảm thấy rất thích thú. Như này mới thật sự là một Phương Tín mà cô biết 

Khoan!! 

Cô thích thú ư? 

Điên rồi! Nhất định cô bị lây điên của anh rồi!! 

Sau một đêm triền miên. 

 

Rốt cuộc Kiều Dạ cũng nghiệm được một điều trước khi ngất đi: Tuyệt đối đừng bắt Phương Tín nhịn. Bắt anh nhịn, anh sẽ càng ngược đãi cô. 

Kiều Dạ không hiểu, người đàn ông này lấy đâu ra nhiều tinh lực đến thế. Mỗi ngày đều hành cô 3-4 lần nhưng đến sáng vẫn đi làm bình thường và đến tối lại tiếp tục hành hạ cô. 

Còn cô thì lúc nào cũng mang dáng vẻ thịt nát xương tan. 

Hôm nay cô không có lớp nên dưới sự uy hiếp của Phương Tín, cô đã 

đến văn phòng tập đoàn Phương Thị chơi. 

Phương Tín ngồi ở bàn làm việc đang xem hồ sơ giấy tờ, cô thì ngồi ở sofa cầm máy tính bảng nhàm chán xem phim. 

Kiều Dạ không hiểu tại sao cô lại phải ở đây giờ này chứ!!! Xem phim trên máy tính bảng thì xem ở nhà cũng được mà. 

Đột nhiên có người gõ cửa đi vào. Nhìn thấy cô đang ngồi chơi máy tính bảng, người đàn ông đó sững sốt một chút. 

Nhưng chớp mắt, anh ta nhếch miệng cười, đôi mắt đào hoa nhìn Phương Tín: “Chà, nay đi làm dẫn theo em gái à Tín?” 

“Chú có việc gì?” Phương Tín ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Khang. 

“Không có gì. Chú tuy là phó tổng giám đốc nhưng mà việc gì cháu cũng làm hết rồi. Vậy nên chú rảnh rỗi đến đây tìm cháu tâm sự!” Phương Khang đi đến chỗ Kiều Dạ ngồi xuống. 

Phương Tín đối với người chủ đào hoa của mình thì đã quá quen với kiểu cà lơ phất phơ ấy. Anh cũng thừa biết đấy chỉ là vỏ bọc thôi. Có điều, hiện tại chưa cần thiết để xé lớp nguỵ trang này. 

hơn. 

Nhìn thấy Phương Tín vô cùng bình tĩnh, Kiều Dạ càng hoảng hốt 

Đặc biệt là khi Phương Khang ngồi sát cô như vậy. 

Trời đất quỷ thần ơi. Lỡ như ông chủ này nhiều chuyện đi nói với bố dượng và mẹ cô thì sao? Cô có trăm cái miệng cũng không cãi được. 

Phương Tín liếc mắt qua liền nhìn thấy Phương Khang ngồi rất gần Kiều Dạ thì cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dù sao Phương Khang cũng là vai chú, có muốn nói gì anh cũng không thể nói. Nếu không... chỉ sợ ảnh hưởng xấu đến Kiều Dạ. 

“Cháu tên Kiều Dạ đúng không? Con gái của chị dâu Nhã Anh?” 

Phương Khang vừa hỏi vừa vòng tay ra phía sau lưng Kiều Dạ, làm giống 

như đang ôm cô vậy. 

“Dạ đúng!” Tư thế của Phương Khang thật mờ ám. Đương nhiên, giờ cô đã là người có bạn trai, mà người bạn trai của cô còn đang ngồi cách cô không xa. Vì không muốn có hiểu lầm, Kiều Dạ vội ngồi thẳng lưng để không đụng phải tay Phương Khang. 

Cô đã từng gặp phải Phương Khang ở buổi hôn lễ của mẹ cô. Phương Khang có một đôi mắt đào hoa, đôi môi lúc nào cũng cười yêu mị khiến cô ấn tượng sâu sắc. 

Vì vậy, vừa rồi cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Phương Khang. 

Có điều, cô với Phương Khang chưa từng nói chuyện với nhau. Ngày hôm nay Phương Khang lại đến nói chuyện với cô như thế hai người quen biết thân thiết khiến cô cảm thấy... không ổn. 

“Anh biết tôi sao?” Kiều Dạ cố tình không biết. 

“Chú đương nhiên biết cháu rồi! Chú là chú trẻ của cháu!” Vừa nói Phương Khang vừa nhìn thái độ của Kiều Dạ. 

Lấm la lấm lét như này khiến Phương Khang càng tin tưởng chắc chắn Kiều Dạ và Phương Tín có quan hệ nam nữ. 

Để mà nói về thân phận của Phương Khang thì phải kể đến đời ông nội Phương Tín. Cũng tức là bố của Phương Khang với ông nội của Phương Tín là anh em ruột. 

Bởi vậy Phương Khang với dượng Phương Việt cũng chỉ là anh em họ. Đến đời Phương Tín tất nhiên phải gọi Phương Khang bằng một tiếng chú. Có điều người chú này cũng không phải quan hệ huyết thống gần. Mà người chú này tuổi tác không quá lớn, cũng chỉ hơn Phương Tín vài tuổi. 

Người chú này, lúc nào cũng mang bộ mặt đào hoa của mình trêu hoa ghẹo nguyệt. Số cô gái rơi vào tay anh thật sự đếm không xuể. Nhưng sao Kiều Dạ vẫn cứ có cảm giác Phương Khang không thật sự giống như vậy. 

Da. 

thôi! 

“Ừ. Sao cháu lại ở đây?” Phương Khang càng lúc càng dựa sát vào Kiều 

Quái! Phương Khang không phải tới tìm Phương Tín sao? 

Sao lại cứ nói chuyện với cô chứ? Cô chỉ muốn yên lặng xem phim 

“Cháu buổi chiều không có tiết, nên qua đây chơi một lát đợi anh cả chở về nhà!” Kiều Dạ trộm nhìn Phương Tín, cô không dám nói nhiều. Phương Khang một mặt nghe Kiểu Dạ nói chuyện, một mặt lén lút nhìn phản ứng của Phương Tín. 

“Hoá ra cháu cũng là buồn chán nên tìm Tín chơi đúng không!” 

Phương Khang từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát Phương Tín, nhưng lại phát hiện Phương Tín chẳng có chút nào phản ứng. 

Anh ta không tin Phương Tín lại có thể bình thường như thế. 

“Đi thôi!” Phương Khang đột ngột đưa ra quyết định, anh ta đứng dậy kéo tay Kiều Dạ. 

“Cháu thấy chán thì chú dẫn cháu đi chơi!” 

Lúc này Phương Tín đặt giây tờ trên tay xuống gọi: “Chú!” 

Phương Khang kéo cô quá nhanh và mạnh nên khi dừng lại cô chỉ có thể chúi người về phía Phương Khang. Anh ta cũng thuận lợi ôm lấy Kiều Dạ vào lòng. 

Kiều Dạ run lên đẩy anh ta ra, đồng thời nghe được tiếng kêu của anh ở phía sau liền vội vàng gỡ tay Phương Khang ra. 

Mắt đào hoa của Phương Khang lóe lên một tia sáng. Âm mưu của anh ta đã thực hiện được rồi. 

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Phương Tín: “Sao đó Tín?” 

Phương Tín không trả lời Phương Khang, cũng không nhìn Phương 

Khang, anh lạnh lùng nhìn chăm chăm Kiều Dạ làm cô run lên. 

Phương Khang cảm thấy Kiều Dạ có vẻ sợ Phương Tín rất nhiều. Nhưng Kiều Dạ càng tránh né, Phương Khang càng không muốn buông tha cho cô. 

Hóa ra Phương Tín thích kiểu con gái thế này, vừa thanh thuần vừa nhỏ nhắn. Nhìn không khác gì học sinh cấp 3. 

Phương Tín dường như đoán trước được, anh đánh gãy ý đồ của Phương Khang: “Chú, có hạng mục này cần chú xử lý. Khách hàng sẽ đến sau 30 phút 

 

nữa. Chú đi chuẩn bị đi!” 

eyJpdiI6IjQ5TUc5MWtwcjNNWHMzbTlkalEzdlE9PSIsInZhbHVlIjoiMkd3ckJ1amJkYXd0YW1WSm9yTHhKVlNrRGZxWlNMRnlcL21VSmpJalFpWk9ZeWV0dld3cm1UK3IrOTJPb0hRQ09IN0tuQSt4SlQyc1wvQXNobTlzTzVGK3dweEFPUnUydzJ2M0NxSU9vTnM2YXl5UWxEd2hHUDlqU3Q4YzZ3RE11azVPaUdLYWZKT1RSOHk1empyUWpRdEFrdUR0MVFGTENnZUxTSFU1dWU3dHhHZDVhcjZZZFZrWHlaQ3ltZWVybmIiLCJtYWMiOiI4ZmNhOWY0OGM2NTkxZDA4ZmU5NDhiNjFjZTE4NTZiOGFkOWEyMjM1NzA3MjdlZTlhOWQ0YTVlMWU1ZGZmYmM1In0=
eyJpdiI6IjN6MTFvYmhlYmNZWXFZXC9CSzVoSktnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVRVVRwSitXdzlhNDhBK29OS1UyNnF2dUFtYkhpZWQxQ29yZkYwOUYwejI4Q0hZZ2FwZ3NRbzVxekI4TG1STEh4dGJzaEZ1MXRtVWxVWXhhSWlHdFhkbUZaWjRFSG92a1hDMGNuZWx4R0sydU5zMVFPT1J6S21LbFdIc2JodUxTeFlwdzJXdVh0V1BBbDVqRmIrTVlndmx6cjF1RFUrQ0VIeWk2VXZXZHV3cDUraUN3N2lFY3JIVjR6SXVCNXFCZVQzVXlvZzM0UkZhRG1zNzV2U0JzMGdZM1ZOY2JPSlZhSmpjU1ozT3lWUmt2dnVDWTNidnc5ekFoNUVrcTA5QTgyWmpKM2ZGNDZcL0dUYlZZT3Z5cE1mUmNWRWREeW9QTzhjT0xpMFwvZFNQUGtcL2Q2YVwvYUQ3ZFNyUW9RZTM3Z1NId0ROTXpkYVVzaEdpNDdcL0VXdUtSbENObnZiK2htYlYyQkFVYWhiUW1ScDgxcHRuekFKZDA4ZnBNRDVRZWVDZk0wNTd6bUM4K2hXbnk4NUJNN3hZcFRZbndxMnBJWThIaGcrTkowRUFsMENTQ3I3bTZ2VkpTYWVLNjl0WEJkZ2N5MitZaEoyXC94XC84OVpYMGU1S0ZVZGZuVkowanB0QWY0RHFQWlZ3WnQzSURtbz0iLCJtYWMiOiI2NDIwMDRlNDBhNDczNzNmOWRjZDhmYWYxMzhhMzYzZDE3NTM4MjhjMDE5ZGVkOTI5MTJjOTU5YTQ1MWFlZDg1In0=

Lúc đi ngang qua Kiều Dạ không quên cười thật quyến rũ: “Byeee, gặp lại cháu sau nhé!”

Ads
';
Advertisement