Cuối tuần.
Trời đã bắt đầu vào đông.
Kiều Dạ cùng Lâm Tuyết đi dạo phố, uống café
Kiều Dạ nhẹ nhàng nói: “Lâm Tuyết, anh Phương Nghĩa đã trở lại.”
“Ừ.” Lâm Tuyết chỉ lo vùi đầu uống café.
Kiều Dạ bất mãn, liền trừng mắt nhìn.
Cô ấy lúc này mới chậm chậm ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy khiếp sợ: Đàn anh Phương Nghĩa đúng không?!”
“Đúng vậy đấy.” Kiều Dạ gật đầu.
“Vậy cậu sẽ phải làm sao bây giờ? Anh ấy có biết cậu với Phương Tín... không?” Lâm Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Lâm Tuyết vốn thấy Kiều Dạ có chút gì đó không đúng, hóa ra người trong lòng đã về.
biết.
“Chắc là không biết đâu.” Kiều Dạ than nhẹ một hơi.
Loại sự tình này, Phương Tín chắc sẽ không nói cho Phương Nghĩa
“Nhưng như vậy cậu cũng rất nguy hiểm.” Lâm Tuyết ngẫm lại hình ảnh kia, liền lo lắng.
Cùng sống dưới một mái nhà, đã phải cẩn thận với bố dượng và mẹ, lại còn phải đối phó với đại ma đầu Phương Tín. Giờ lại còn có thêm Phương Nghĩa nữa chứ!!!
Tình cảnh của Kiều Dạ bây giờ không phải là dưới mí mắt người mình thích lại lén lút quan hệ vợ chồng với anh trai người ta sao.
“Không sao, Phương Tín ngại trong nhà nhiều người nên kêu tớ dọn ra ngoài ở rồi!”
Từ sau khi dọn ra ngoài, Kiều Dạ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ít nhất cô sẽ không cần phải lo lắng mẹ và dượng sẽ phát hiện. Càng không cần phải đối mặt với Phương Hoa lúc nào cũng xem cô là kẻ thù.
Phương Nghĩa đã về được hơn một tuần nhưng cô vẫn chưa nói chuyện với anh được quá mười câu nữa. Thật sự buồn lòng.
“Dọn ra ngoài ở? Hai người chính thức ở chung à?” Lâm Tuyết kinh ngạc trợn mắt hỏi. Cô ấy không nghĩ Kiều Dạ lại liều đến thế.
Kiều Dạ liếc Lâm Tuyết một cái. Mặc dù nói như vậy cô không thích như sự thật vẫn là như vậy.
Chuyển qua biệt thự của anh ở, chỉ cần ngày hôm sau cô không cần đi học, anh sẽ tận lực phục vụ cô đến sáng. Và cũng mỗi khi anh đi làm về thì việc đầu tiên anh làm là vén váy ngủ của cô lên...
Ở biệt thự, anh bắt đầu bắt ép cô mặc nội y ngủ đi quanh nhà, chỉ để bất cứ lúc nào cô cũng đều có thể chiều chuộng anh.
Mặc dù Kiều Dạ cực lực phản đối nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn là bạn giường của Phương Tín, có chống lại cũng chống không được. Kiều Dạ đành vâng lời.
Mới đầu Kiều Dạ còn có chút không thích ứng. Nhưng sau gần một tuần, Kiều Dạ đã cảm thấy điều đó cũng không quá mức phản đối. Bởi vì Phương Tín rất bận, thời gian anh ở bên cô tuy nhiều hơn trước nhưng vẫn để cô tự do trong nhà.
“Này Kiều Dạ, cậu dây dưa với Phương Tín chắc cũng được gần nửa năm rồi đấy. Khi nào thì ngừng?”
Lâm Tuyết biết Kiều Dạ bởi vì hạnh phúc của mẹ cô mà đồng ý làm bạn giường với Phương Tín. Nếu không biết chắc chắn cô ấy sẽ mắng Kiều Dạ sa
đọa, đến anh trai cũng không tha.
“Tớ cũng không biết nữa!” Kiều Dạ thở dài một hơi.
Cô cũng rất muốn biết khi nào thì mối quan hệ này của cô với Phương Tín sẽ dừng lại.
“Tớ nói này, cậu sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của cậu cho dì, vậy lỡ như dì biết...cậu có nghĩ dì sẽ đau lòng không?” Lâm Tuyết lo lắng. Cô ấy không muốn bạn thân của mình phải chịu tổn thương.
“Cậu cũng biết mẹ tớ một mình nuôi tớ vất vả, mãi mới tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Tớ không thể hủy nó được. Đó là điều duy nhất tớ có thể
làm để báo hiếu cho mẹ!” Kiều Dạ cười chua xót.
lòng.
Không phải cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chỉ là cô không đành
Nếu như để mẹ cô hạnh phúc, cô sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình
Nhưng mà... ác cảm của cô đối với Phương Tín đã ít đi rất nhiều rồi. Thậm chí cô còn có chút dựa dẫm vào anh.
“Thôi không nói nữa, chúng ta đi mua quần áo đi!” Lâm Tuyết không muốn Kiều Dạ tiếp tục nghĩ chuyện buồn, nên kéo cô ấy chuyển hướng sang
đi mua quần áo.
Từ cửa hàng quần áo bước ra, Kiều Dạ đi thẳng một mạch về biệt thự. Cô không biết có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
hỏi.
“Phó tổng giám đốc, chúng ta có đi theo không?” Người tài xế vội
Phương Khang nheo mắt nói: “Cô bé đó có thật sự là con riêng của Lam Nhã Anh không?”
“Dạ phải ạ!” Người tài xế cúng kính.
“Được! Cho người theo dõi nó. Hồi sau còn có việc cần dùng!” Nói rồi, Phương Khang ra lệnh cho người tài xế đi mất.
Kiều Dạ mua được nhiều bộ quần áo đẹp, vừa về đến biệt thự liền nhìn thấy Phương Tín ngồi xem tivi trong nhà.
“Mua được gì rồi?” Phương Tín mắt vẫn nhìn tivi hỏi Kiều Dạ lúc này tay đang xách hai ba chiếc túi.
“Em có mua một ít váy để đi học thôi. Anh muốn xem không?”
Từ ngày chuyển đến đây sống, cô nói chuyện với Phương Tín có phần gần gũi hơn. Bởi cũng không còn rào chắn tâm lý nào nữa. Hơn nữa, chuyển đến đây cũng là cô hơi không tình nguyện lắm chuyển đến, ở bên cạnh anh đến giờ đều là cô tình nguyện hy sinh hạnh phúc bản thân để giữ gìn hạnh phúc của mẹ cô.
Kiều Dạ lấy những chiếc váy cô đã mua ra khoe với Phương Tín, nhưng cái nào anh cũng lắc đầu không thích. Kết quả của việc đem khoe váy là tất cả số váy cô mua đều bị ném vào thùng rác!!!
Kiều Dạ vừa tức giận, vừa tủi thân. Cô mua tất cả chúng bằng tiền để dành của cô. Tuy nó không nhiều như anh nhưng cũng là cô tích góp mà có. Hơn nữa cô với Lâm Tuyết đã dành thời gian nguyên buổi chiều để chọn lựa
được chúng. Vậy mà chỉ vì anh không thích nên đã ném toàn bộ đi...
“Anh làm gì vậy chứ? Anh biết chúng bao nhiêu tiền không???” Kiều Dạ hét lên. Cô thật sự tức giận.
“Có là bao nhiêu thì cũng không đẹp. Số tiền đó anh đương nhiên có đủ cho em mua vài cửa hàng thời trang nữ cao cấp hơn nhiều.” Phương Tín thản nhiên nói.
Phương Tín càng thản nhiên, Kiều Dạ càng tức giận. Không nói lại được anh, cô liền đá một cái vào chân anh rồi chạy thẳng vào phòng khoá cửa lại.
Từ bên trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở...
Có lẽ lần này anh làm cô giận thật rồi.
Trở lại văn phòng tập đoàn Phương thị, Phương Tín nhìn thấy Vu Thuần đang ngồi đợi anh liền hỏi: “Thuần, cảm giác thích một người là cảm giác thế nào?”
Vu Thuần đang nằm trên ghế sofa chơi trò chơi trên máy tính bảng của Phương Tín liền chấn động thiếu chút ném máy tính bảng xuống đất: “Cậu mới nói gì?”
Thích một người.
Phương Tín rốt cuộc cũng biết yêu hả?
“Cậu bị điếc à? Nghiêm túc coi. Trước đây cậu từng có nhiều bạn gái rồi. Thời điểm xác định tình cảm là cảm giác thế nào?” Phương Tín bước tới sofa ngồi xuống bên cạnh Vu Thuần.
Vu Thuần trợn mắt hỏi: “Tín, cậu yêu Kiều Dạ rồi đúng không?”
“Ơ hỏi thì trả lời đi. Sao nói lắm thế?!” Phương Tín cau mày nhìn người bạn tốt lắm mồm lắm miệng của mình.
“Đúng là trước đây tôi có nhiều bạn gái, nhưng mà tôi đều không có tình cảm gì với họ cả. Tất cả chỉ đều quen chơi thôi!” Vu Thuần đứng dậy đi tới bàn trà tự rót cho mình ly nước rồi xoay người đối diện với Phương Tín.
“Nói đi, cậu thích cô bé kia rồi đúng không?”
“Vừa nãy chỉ mới quăng mấy bộ đồ Kiều Dạ mua thôi mà khóc lóc ầm ĩ. Quái lạ là lần này tôi lại không cảm thấy ồn ào khó chịu. Mà lại cảm thấy bức rứt!”
“Haizzz, thật tiếc cho con người có chỉ số IQ quá cao nhưng EQ lại thấp đến không đỡ nổi.” Vu Thuần thở dài đi đến ghế sofa ngồi xuống.
“Nói vậy là có ý gì?” Phương Tín cau mày. Thật tình anh không biết hỏi Vu Thuần là đúng hay không nữa. Trọng tâm câu hỏi thì không trả lời, cứ dong dài nhiều chuyện. Thật chẳng hiểu tên Vu Thuần này chuyện gì nhiều mà nói lắm thế không biết nữa.
Vu Thuần thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của mình, anh ấy ngồi suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Thích một người có lẽ là nhìn thấy cô ấy bị người khác khinh dễ liền tức giận đi bảo vệ, thấy cô ấy khóc liền đau lòng”
ấy!”
“Gì nữa không?”
“Còn có...rất thích động chạm cơ thể cô ấy, nghiện mùi hương của cô
Nói xong, Vu Thuần híp mắt nhìn sắc mặt Phương Tín. Lần này, sắc mặt Phương Tín thay đổi rất rõ ràng.
Phương Tín nghe Vu Thuần nói như vậy, anh giật mình. Anh có tất cả những đặc điểm mà Vu Thuần vừa kể ra.
Chẳng lẽ...
“Thích Kiều Dạ rồi đúng không?”
Phương Tín nhìn Vu Thuần nửa ngày mới đáp: “Không biết nữa!”
Thích một người, dễ dàng như vậy sao?
Vu Thuần không khách khí cười lớn rồi nói: “EQ của cậu thấp đến mức thảm thương. Rõ ràng là thích người ta nhưng lại không hiểu rõ chính mình. Đến tôi đứng ngoài cũng biết cậu thích cô bé ấy!”
Bị Vu Thuần mắng ngu ngốc, Phương Tín cũng không tức giận chỉ ngồi tại chỗ trầm ngâm.
Vu Thuần đến tìm Phương Tín vốn có chuyện cần bàn. Nhưng thấy Phương Tín như vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về.
Vu Thuần biết mình sắp có chị dâu rồi!
Buổi tối.
Kiều Dạ sau một buổi chiều khóc mệt mỏi liền mở cửa bước ra thì thấy Phương Tín đang ngồi trên ghê sofa.
Anh nhìn chằm chằm cô mãi cho đến khi cô hỏi: “Anh nhìn cái gì?” “Kiều Dạ lại đây!” Phương Tín nắm tay Kiều Dạ kéo tới ngồi trên đùi mình. Anh hít hà mùi hương trên tóc cô.
Vẫn là mùi hương cũ nhưng hôm nay anh lại cảm thấy mùi hương này thơm nhiều và quyến rũ hơn những ngày trước.
Không biết từ khi nào, hai chữ “Kiều Dạ” mỗi lần phát ra đều cho anh
một cảm giác sung sướng lạ thường.
“Dạ” Hôm nay Phương Tín vô cùng dịu dàng, nói chuyện cũng rất dễ nghe. Nhưng cô cứ cảm thấy hôm nay Phương Tín có gì đó quái quái.
Phương Tín nhìn cô mặc váy nội y mỏng manh chiều theo ý anh, bỗng nhiên anh có cảm giác tội lỗi. Cô mới 20 tuổi anh đã cưỡng ép cô là của riêng mình. Nhìn cơ thể thuần thục của cô, cảm giác tội lỗi nhanh chóng biến mất. Anh sẽ bồi thường cho cô, bồi thường cả cuộc đời này cũng được.
Phương Tín cầm một ly nước đưa cho Kiều Dạ: “Bé cưng, chúng ta yêu nhau đi!”
Phụt!
Kiều Dạ đang ngoan ngoãn uống nước thì phun toàn bộ ra ngoài.
“Khụ khụ khụ...!” Kiều Dạ vội vàng buông ly nước, dùng tay đấm ngực.
Sau khi đỡ sặc, Kiều Dạ mới khiếp sợ nhìn Phương Tín: “Phương Tín, nãy anh mới nói gì?”
Nhất định là lỗ tai cô có vấn đề!
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Kiều Dạ, Phương Tín có chút bất an.
Bé cưng có cần thiết phải phản ứng như vậy đâu chứ.
Phương Tín nhìn chăm chăm cô không nói lời nào. Trong lúc Kiều Dạ lúng túng không biết nên làm thế nào thì Phương Tín ôm lấy cô vào lòng. Đây là lần đầu tiên anh ôm cô vào lòng mà hai người còn tỉnh táo, quần áo đầy đủ... điều này càng làm Kiều Dạ hoảng hốt.
“Khi nãy anh nói em không nghe rõ đúng không?”
“...” Kiều Dạ cứng đờ không dám nhúc nhích. Cô sợ hôm nay mình khóc đến mụ đầu nên nghe bậy bạ.
“Bé cưng, chúng ta yêu nhau đi!”
Một tiếng bé cưng, hai tiếng cũng là bé cưng. Sau khi ngộ ra được tình cảm của mình dành cho cô, anh muốn cô. Lúc nào cũng muốn là của anh.
nhau?
Phương Tín lặp lại lần thứ hai làm Kiều Dạ trầm mặc.
Phương Tín muốn bọn họ yêu nhau?
Nhưng mối quan hệ của bọn họ phức tạp như vậy làm sao có thể yêu
Anh điên rồi sao?
“Bé cưng?” Chờ nửa ngày không thấy Kiều Dạ trả lời, Phương Tín vén tóc cô lên, nhẹ nhàng hôn lên tai, khẽ cắn.
“A...!” Tại là nơi mẫn cảm bị anh cắn mút, thân thể cô run lên: “Đừng cắn!”
Một câu nói của Kiều Dạ vậy mà Phương Tín lại không cắn thật. Anh chỉ hôn nhẹ lên tai cô trêu chọc.
Kiều Dạ được kích thích, nên to gan hỏi: “Phương Tín, có phải hôm nay anh uống nhầm thuốc không?”
Nghe vậy, Phương Tín liền cắn xuống tai cô. Đau thì không đau nhưng thật sự rất khó chịu.
Vậy nên cô đẩy anh ra. Vừa đẩy ra cô liền cảm thấy hối hận.
Phương Tín không thích cô phản kháng, càng phản kháng anh càng dùng bạo lực phạt cô.
cô.
Thế nhưng anh không hề tức giận, chỉ khẽ xoa tai đang đỏ ửng của
“Anh muốn chúng ta yêu nhau!” Phương Tín nhéo má cô.
“Em... em không đồng ý!” Kiều Dạ sau khi hít sâu một hời liền từ chối Phương Tín.
Yêu nhau gì chứ?
Mối quan hệ của hai người là anh em.
Giờ lại tự nhiên yêu nhau? Anh bị điên đi nữa thì cô vẫn rất tỉnh táo.
“Em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là yêu anh. Hai là... Làm người yêu của anh!” Phương Tín gian manh nói.
“Anh lừa đảo!”
Phương Tín thả cô xuống ghế sofa, ép cô tựa vào thành ghế hỏi: “Hiện tại mối quan hệ của chúng ta đã không còn là mối quan hệ mờ ám mập mờ nữa rồi. Em không thích sao?”
“Không thích!” Kiều Dạ mạnh mẽ lắc đầu.
“Không thích cũng không sao, em chỉ có thể chọn yêu anh hoặc kết hôn với anh.”
Cô cần lợi dụng tốt thân phận bạn gái này để Phương Tín không bắt nạn cô được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất