Tổng Tài Nuông Chiều Vợ Cũ - Mộ Dung Phong - Kiều Yến Ly (FULL)

 

Như lời hẹn, đúng một tiếng sau, Kiều Yến Ly có mặt tại quán nước mà ngày xưa cô với Trương Ái thường hay ghé vào. Đôi mắt lướt qua hết một lượt, xong dừng lại tại một chiếc bàn nhỏ trong một góc. Ngồi ở đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu. Thoạt nhìn qua, có vẻ cô gái ấy đang chờ đợi ai đó thì phải. 

“Ái Ái, cậu trở về rồi, mình rất vui.” 

Trương Ái thấy cô đã đến, vội đứng lên. Nhưng cô nàng chưa kịp thốt lên lời nào đã bị đứa bạn thân này ôm chầm lấy. 

“Được rồi mà. Cậu ôm mình chặt quá đó.” 

Kiều Yến Ly tự nhận thấy bản thân hành động có chút không thỏa đáng, bèn lên tiếng: 

“Xin lỗi, Ái Ái. Là mình kích động quá rồi.” 

“Không sao, không cần xin lỗi. Mình không trách cậu.” 

Mở đầu cho màng gặp lại sau ba năm mất liên lạc qua đi, Kiều Yến Ly 

ngồi xuống chiếc ghế đối diện bạn mình, chăm chú nhìn: 

“Ba năm rồi, cậu vẫn như thế, vẫn không thay đổi chút nào. 

Trương Ái cười cười: 

“Không phải cậu cũng như vậy đó sao?” 

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ của quán đi ra, lịch sự hỏi: 

“Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?” 

“Cho tôi một ly Suanmeitang” - Cả hai đồng thanh. 

Hai người bạn thân lâu ngày không gặp nhìn nhau cười. 

Sở dĩ cả hai có thể trở thành bạn thân có lẽ là vì vài điểm tương đồng 

giữa hai người. Tựa như sở thích chẳng hạn? 

“Nhớ năm xưa, mỗi khi chúng ta đến quán này đều ngồi ở đây, tại vị trí này và đều gọi hai ly Suanmeitang nhỉ?” – Trương Ái nói. 

“Phải rồi. Thật ước gì chúng ta có thể quay ngược thời gian trở lại. Chỉ tiếc là không thể.” - Kiều Yến Ly thở dài. 

Phục vụ lúc này đem theo hai ly Suanmeitang đi ra. Trương Ái bỗng nhớ 

ra một số thứ gì đó, đợi nam phục vụ đi vào rồi hỏi bạn thân: 

“À, hôn nhân của cậu sao rồi? Mọi việc đều tốt cả chứ?” 

Khi nghe câu hỏi, nụ cười trên môi Kiều Yến Ly đột nhiên vụt tắt. Cô 

không biết nên trả lời với người bạn thân này như thế nào nữa. 

“Mình và anh ấy ly hôn rồi.” 

“Ly hôn? Không phải hai người trước kia rất tốt sao?” – Trương Ải ngạc 

nhiên. 

“Hôn nhân của bọn mình, thực chất là hôn nhân sắp đặt giữa hai bên 

gia đình. Mình yêu Mộ Dung Phong, nhưng anh ấy lại yêu người con gái khác. 

Trước khi kết hôn với mình, người anh ấy yêu đã trốn sang nước ngoài định 

cư. Giờ đây, cô ấy về rồi, mình và anh ấy cũng nên kết thúc cuộc hôn nhân 

không trọn vẹn này.” 

“Tiểu Ly, mình xin lỗi. Mình không biết thời gian qua, cậu phải vất vả, chịu nhiều thương đau như thế.” 

Kiều Yến Ly cong đôi môi hình bán nguyệt, lấy bàn tay xua xua như không muốn nhắc lại những chuyện cũ kĩ nơi quá khứ: 

“Không sao đâu. Dù gì cũng đã kết thúc rồi. Hơn nữa, hiện tại, cuộc sống của mình đang rất là ổn.” 

“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Ở Kiều gia sao?” 

“Mình đang ở và làm việc tại biệt thự nhà họ Cao. Cậu chủ Cao gia chính 

là ân nhân cứu mạng mình.” 

Trương Ái nghe Kiều Yến Ly nói xong, hai tai như thể ù đi. 

“Ý cậu nói Cao Nhật Nam?” 

Kiều Yến Ly gật đầu để khẳng định. Trông thấy vẻ mặt bàng hoàng của 

cô bạn thân, Kiều Yến Ly thắc mắc: 

“Sao thế? Cậu quen anh ta?” 

“Không, mình không quen.” – Trương Ái lắc nhẹ đầu. 

“Vậy vì sao cậu lại ngạc nhiên đến thế?” 

“Sao mình có thể không ngạc nhiên cho được? Mình nghe nói tập đoàn Cao thị là một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới. Ngoài Mộ Dung thị ra thì không còn tập đoàn nào có sức cạnh tranh ngang ngửa với Cao thị cả. Tiểu Ly, cậu sao lại quen anh ta được vậy?” 

Kiều Yến Ly khẽ cười, nhìn cô bạn thân đối diện, từ tốn trả lời: 

“Chẳng qua là vào cái đêm ly hôn với Mộ Dung Phong, mình dọn ra khỏi Tiểu Uyển Đình lại không biết nên đi về đâu. Mình chỉ còn cách ngồi ở một góc, lúc đó mình rất buồn nên cũng khóc rất nhiều. Được một lúc, trời lại đổ mưa to. Mình ngồi dưới mưa lâu, thân thể không chịu được nên ngất lúc nào cũng chẳng hay. Lúc tỉnh lại, mình phát hiện mình đã ở trong biệt thự nhà họ Cao. Và người cứu mình đêm đó là Cao Nhật Nam. Nếu không có anh ấy kịp 

thời cứu giúp, có lẽ mình đã chết dưới cơn mưa rồi đấy.” 

Trương Ai nghe xong lời Kiều Yến Ly kể, bản thân có chút mừng thay cho bạn mình. Cô nói với giọng đùa giỡn 

“Tiểu Ly, xem ra cậu có phúc hưởng thật. Vừa ly hôn thì đã gặp ngay một anh chàng soái ca độc thân khác. Cậu nói xem, cậu và cái tên Cao Nhật Nam đó tiến triển như thế nào rồi a?” 

Kiều Yến Ly đánh lên vai Trương Ái, mày đẹp hơi nhíu lại: 

“Tiến triển gì chứ? Bọn mình chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu lại nghĩ lung tung rồi đó.” 

“Rồi rồi, là mình suy nghĩ lung tung được chưa?” 

Trương Ái có thể nhìn ra bạn thân sắp tức giận rồi nên thôi, không chọc Kiều Yến Ly nữa. 

“Hừ, xem như cậu còn lương tâm a 

“Vậy sau này cậu dự tính như thế nào?” – Trương Ai nghiêm túc hỏi. “Mình cũng không biết nữa. Có lẽ đợi mình làm việc ở Cao gia, kiếm đủ số tiền rồi thì sang nước ngoài định cư.” 

eyJpdiI6Ilo5cDluT010dUE0a3ZQK0hjeW5JWlE9PSIsInZhbHVlIjoiWFEyQ1VYME12RzhXN1p5OVpmQzJIZG5jVDZVSlwvTVQ1eXRRY3hzS2NIUThxYXlZOG80MW52VFFcL1hVNG9vRTdZK1JEd3ZvRGxCNXpQWmZ4VUt5SXl5ZWpBNzNHWHEwODFHQ25cL0RqRVA0VHJ3eEp2RG1td3BSbU5wWVJvcXgyM1Vnc2ZFZEU1NngxOHZaMk9SdFBHUlwvd1pvZmk1MVwvd1RZdnpldWZXVkhhcWhnS1RqbzViOGhkR2ZWcFRuekZJejZ0UXVJTWRBNkc0bEVvRHJGOSt4cmN3PT0iLCJtYWMiOiIwODU0YzE2ZGRkYTc2OTA3YWNjNGNiNzNjM2NlMmNiYzdjNWRjNTgwMThmMWZlM2RlZTM1NzU1ODNjZWNmMDNhIn0=
eyJpdiI6IktTOTJGRTR2a2NFVnJuU3Q0OWxGWVE9PSIsInZhbHVlIjoiaDlzaTlLWXhZVHJVNFdaMkZtdE56KzhweURRaHROcE5xeVppZDFzNjJcL2dGQWlaT0JTc2xzMXFkNzRpbkRBc2ZEN2VwU0diTGExMGdLXC9xVk5IRkxpZnpRMk5cL25WbGFJWm5LbUxWcnhTellrcFpldTkwM3hqM3Z1Nzdod0NFR0l5cldNKzVKUU9hXC9hcXRWaHpLaDdJRTR2U3ZEdjBaOER3eldmNk9WRkVjRit6akpGdUN6amtXdVc1T2o0MWM1S2psXC9IVWVYOEhWMmMyQm41dkRTS3kwRDNOa3Jua2FIWmNwTjh1b1ZlTzRVMEVRZ1FZdlMyTERyU24zNlFaU09xbDBuanU5dEo3aThSUW82Qklva0dQb1hicERrYTkzQ0x0UmhFZ2duemhNdkR2YVlQOFZ6VWpvRlBVcFpDMnA2VVJ5ajZTKzFGbE40QTAwdEFwdW9FaGxQR1RjTFdTaVNUZ3NTR2l0a0lRVGs9IiwibWFjIjoiMGZlNWU0MzM2MTgwOWVlZDI2ODY5M2YzZTRkMzA3NjBiYjY2NzE1OGUzZGI4NDQ3NDFmNWFjZmZjYTczMGI0MCJ9

“Cảm ơn cậu Ái Ái. Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.” - Kiều Yến Ly xúc động nói lời cảm ơn.

Ads
';
Advertisement