…
– Là ai, là ai đã lấy Nhuệ Quang đi!
Mặt Quan Kiệt Anh trầm ngâm, trong phút chốc mùi vị đáng sợ phát ra mạnh mẽ,
dường như tất cả phi thuyền đang bay trên trời, bị thứ gì đó kéo chặt, từ trên
trời rơi xuống tới tấp.
– Không phải chúng tôi lấy…
Những người có mặt ở đây bị dọa cho sợ vỡ mật, lắc đầu liên tục.
Nhưng đồng thời trong lòng họ vẫn xem thường Quan Kiệt Anh, lúc nãy khi ba vị
Võ Thánh ở đây, ngươi rụt đầu giả như một đứa cháu ngoan, bây giờ người ta đi
rồi, ngươi lên mặt gì chứ!
– Chú xem, anh đã nói đây chỉ là tên hèn nhát!
Hùng Đại cười lớn nói.
– Ngoài việc bắt nạt những người quê mùa này, gã cũng chẳng có tài cán gì.
Hùng Nhị lắc đầu, hai lão già này ghét sự giả tạo của Quan Kiệt Anh.
Hùng Tam xua tay,
– Các anh đều nhầm rồi. Lúc nãy, Quan Kiệt Anh giả cháu ngoan, trong lòng bất
an, cho nên mới muốn người khác cũng giả cháu ngoan, như vậy mới không ai cười
nhạo hắn.
Hùng Đại, Hùng Nhị gật đầu đồng ý,
– Có lý!!
Hừm!
Quan Kiệt Anh lạnh lùng
– Ba con gấu, Nhuệ Quang có ý nghĩa gì thì chắc các ngươi đều biết. Nếu như ta
biết ai lấy đi, ta nhất định sẽ tận tay giết kẻ đó.
Ha ha…
Bọn ta sợ quá cơ!
Ba anh em họ Hùng cùng chỉ tay về phía Quan Kiệt Anh, sau đó vỗ mông bỏ đi.
– Quan thiếu. Lúc nãy, tôi đã xem qua video truyền về từ vệ tinh, Nhuệ Quang
bị Vương Hạo lấy đi rồi.
Kim Uy rất cẩn thận mở video, nhìn thấy Vương Hạo vừa chạm tay vào Cự Kiếm
Nhuệ Quang, thì nó biến mất ngay tại chỗ.
– Thứ Nguyên Không Gian!!
Mí mắt Quan Kiệt Anh rung lên. Vương Hạo xuất hiện là để đả kích người khác
hay sao ?
Lĩnh ngộ kỹ năng võ kỹ Hồn Nhiên Thiên thành nhiều như vậy thì không nói làm
gì, bây giờ ngay đến cả việc xác suất 0.00001 % cũng làm được, lẽ nào cậu ta
là con riêng của Ngọc Hoàng.
– Quan Kiệt Anh, anh cầm Nhuệ Quang, tôi không có ý kiến. Nhưng tôi nói cho
anh biết, Vương Hạo là người của Công Hội Dược Tề, nếu như cậu ta có vấn đề
gì, thì bố của anh cũng không bảo vệ được anh đâu.
Băng Xảo mang Mạch Manh Manh đến, cảnh báo rõ ràng.
Quan Kiệt Anh nhếch mép, nhưng trong chốc lát sắc mặt lại thay đổi. Ông vừa
mới nói sẽ tận tay giết kẻ đánh cắp Nhuệ Quang, bây giờ thì không được rồi.
Lẽ nào bố con họ Vương này là khắc tinh của ông?
– Đa tạ Băng tiền bối vừa rồi giải độc giúp tôi, Quan Kiệt Anh tôi vô cùng cảm
kích.
Quan Kiệt Anh cung kính chắp tay.
– Nếu như Băng tiền bối đã nói như vậy, vãn bối sẽ theo đó mà làm.
Quan Kiệt Anh nói xong, bèn dẫn Lý Vân Dương rời đi, chắc chắn là đuổi theo
Vương Hạo.
Những người khác cũng không nói nhiều, nhanh chóng lên Phi thuyền đi tìm Vương
Hạo, nếu Bảo Thạch Không Gian rơi vào tay Võ Thánh, thì họ không nghĩ lung
tung, nhưng nếu nó rơi vào tay một đứa trẻ, thì họ làm thế nào có thể chống
lại sự mê hoặc của nó.
– Sư phụ, anh Vương Hạo sẽ không có chuyện gì chứ ạ! ?
Mạch Manh Manh lo lắng hỏi.
Băng Xảo xoa đầu Mạch Manh Manh, cười nói:
– Tuy Vương Hạo là người hay gây ra rắc rối, nhưng thằng bé này vô cùng thông
minh. Cuối cùng thì ai là người chịu thiệt, cũng không thể nói trước được.
– Như vậy sao! ?
Mạch Manh Manh vẫn lo lắng.
…
Trong vũ trụ.
Phi thuyền Hắc Long hóa thành một vệt sao băng xuyên qua bầu khí quyển, bay
vào trong Vũ trụ.
Rầm rập…
Đằng xa, từng tiếng nổ vang trời, Vũ trụ đen kịt bỗng chốc được thắp sáng, lúc
sáng lúc tối.
– Những lão quái vật Võ Thánh này, quả thật rất đáng sợ.
Vương Hạo nhìn qua cửa sổ, thì nhìn thấy sức phá hủy của hai nguồn sức mạnh
khi chạm vào nhau. Nó đủ để hủy diệt mấy trăm lần Hành tinh Thiên Minh.
– Đây chính là Võ Thánh siêu phàm thoát tục sao?
Nhạc Huyên ánh mắt lấp lánh, sau khi tu vi đạt mức Võ Thánh, mới có thể hoàn
toàn thay đổi, thoát khỏi lực hấp dẫn của Trái Đất và không cần hô hấp, có thể
du hành Vũ trụ.
– Vương Hạo, không xong rồi, tôi phát hiện ra một vật thể có năng lượng rất
kinh khủng đang đuổi theo chúng ta.
Tiếng Linh Linh từ phòng điều khiển vọng ra.
– Nhất định là lão yêu nữ Thu Linh Hàn.
Vương Hạo lạnh lùng nói,anh lao tới phòng điều khiển, lấy Bảo Thạch Không Gian
đặt vào trong Quang Tráo.
– Phi thuyền Hắc Long không lắp đặt chương trình định vị xuyên qua không gian,
nếu như dùng tùy tiện, tôi cũng không biết chúng ta sẽ đi đến đâu.
Linh Linh hơi lo lắng nói.
– Không cần biết sẽ đến đâu, chúng ta có năng lượng Tinh Thạch vô biên, chắc
chắn không sợ thiếu năng lượng khi ở trong Vũ trụ.
Vương Hạo xua tay,
– Lập tức khởi động!
Linh Linh gật đầu, rồi nhấn nút.
Ngay lập tức, cả phi thuyền Hắc Long xuất hiện điện quang, sau đó điện quang
nổ tung, tất cả yên tĩnh trở lại, phi thuyền Hắc Long biến mất tại chỗ.
– Hừm!
– Tiểu tử thúi, xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Thu Linh Hàn lạnh lùng nói, bước vào phi thuyền Vũ trụ, sau đó biến mất ngay
tại chỗ.
Đương nhiên, chiếc phi thuyền này, cũng sử dụng Bảo Thạch Không Gian.
Trong chiếc phi thuyền đang đuổi theo đằng sau, sắc mặt Quan Kiệt Anh thay
đổi, mẹ kiếp, đều sử dụng chức năng xuyên qua không gian. Các người có nghĩ
đến cảm giác của người không có Bảo Thạch Không Gian như tôi hay không.
– Sư phụ! Bây giờ, chúng ta phải làm gì?
Lý Vân Dương bèn hỏi. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sắc mặt Quan Kiệt Anh
tệ như vậy.
Ha ha,
– Quan Kiệt Anh, sao còn chưa đi, không lẽ anh không có Bảo Thạch Không Gian!
Hùng Đại điều khiển phi thuyền bay ngang qua, giơ ngón giữa lên.
– Anh tốt nghiệp Học viện Hoàng Gia. Nhưng anh vẫn là tên nghèo hèn…
Hùng Nhị khinh thường nói.
– Tên nghèo hèn, nhìn kỹ xem đây là cáigì?
– Bọn tôi có Bảo Thạch Không Gian nè!
Hùng Tam đắc chí giơ viên Bảo thạch màu đen lên.
Tiếp đó, ba anh em cùng chỉ tay về phía Quan Kiệt Anh, đồng thanh nói.
– Đồ nhà nghèo!
Sau đó một luồng điện quang lấp lóe, phi thuyền của ba anh em họ Hùng biến mất
trong Vũ trụ tối tăm.
– Sư phụ, Người không sao chứ!
Lý Vân Dương hỏi, anh thấy sắc mặt Quan Kiệt Anh xanh mét, có vẻ rất tức giận.
– Ba con gấu đáng chết! Chúng cho rằng thầy chưa nhìn thấy Bảo Thạc Không Gian
bao giờ hay sao!
Quan Kiệt Anh rất tức giận, Bảo Thạch Không Gian không phải là anh không có,
mà chỉ không mang theo.
Đồng thời, Quan Kiệt Anh cảm thấy vô cùng khó hiểu, nếu Thu Linh Hàn có Bảo
Thạch Không Gian thì không có gì lạ, dù sao thì bà ta cũng là Võ Thánh.
Nhưng điều khiến ông không ngờ đó là, ba anh em họ Hùng kiếm đâu ra viên đá
đó, đến chế giễu ông, điều này khiến ông không chịu nổi.
Rầm rập…
Đột nhiên, một làn sóng khí ập tới, phi thuyền của Quan Kiệt Anh bị thổi bay.
– Lão ma đầu, ông chỉ có bản lĩnh như vậy.
Vũ Thiên Luân bay vào vũ trụ cười ha ha.
Thất Ma rất tức giận.
giống như một chiếc thuyền cô độc giữa đại dương bao la, trôi theo chiều gió.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất