…
Một luồng áng sáng vụt qua vũ trụ tối tăm.
Ngay sau đó, Phi thuyền Hắc Long lại xuất hiện.
– Đây là đâu?
Vương Hạo nhìn bầu trời đầy sao, anh cũng không biết mình đang ở đâu.
Linh Linh mở bản đồ sao trời của Liên Bang Tinh Tế, tìm xem họ đang nơi đâu.
– Đây là phía Tây của Liên Bang Tinh Tế.
Tiền Vạn Dương nhíu mày nhìn bản đồ sao trời
– Bây giờ, hành tinh gần nhất, có lẽ là hành tinh của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa.
– Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa?
Vương Hạo nghĩ,
– Nếu như anh nhớ không nhầm, thì thằng Trác Siêu học ở Cơ Sở 3 Đại học Tây
Hoa.
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi che trán thở dài, Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa sắp gặp nguy.
– Trác Siêu là ai?
Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.
Vương Hạo khẽ cười đáp:
– À! Nó là một công tử nhà giàu, Cơ Giáp Cự Lang cấp ba của anh, chính là nó
tặng.
– Nhà cậu ta có người làm trong Quân đội! ?
Trần Diệu khẽ nhíu mày.
– Bố cậu ta là Thiếu tướng đóng quân trên Trái Đất, có điều xuất thân thường
dân, không học Học viện Hoàng Gia, chắc đời này cao nhất chỉ lên đến Trung
tướng.
Hạ Vi Vi giới thiệu.
Mọi người gật đầu, đã rõ.
Cấp quản lý của Quân đội, đều xuất thân từ con em Qúy tộc của Học viện Hoàng
Gia, còn thường dân không có bề thế, cho dù lập công lớn đến đâu, cũng chỉ lên
được chức Thượng tướng.
Không phải ai cũng giống bố Vương Hạo, đuổi kịp Quan Kiệt Anh, đã được những
lão già Qúy tộc đó trải đường cho, nhưng kết quả là mất cả chì lẫn chài.
– Lão đại, chúng ta tùy ý xông vào Cơ Sở 3 của Đại Học Tây Hoa, có thể sinh ra
hiểu lầm gì không?
Tiền Vạn Dương hơi lo lắng, dẫu sao cũng là trường khác, đột nhiên xuất hiện
trên địa bàn người khác, có thể khiến người ta nghĩ rằng họ đến khiêu khích,
điều này rất khó nói.
– Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao mục đích của chúng ta rất rõ ràng, chính là
đến Đại học Tây Hoa đánh một trận, sau đó thêm chủ pháo Hắc Long.
Vương Hạo cười ha ha, đi vào phòng mình, chuẩn bị đôt phá tu vi một lát.
Khóe miệng mọi người co lại một lúc, tên gian thương chuyên ức hiếp người bệnh
truyền nhiễm vô gia cư này thì không nói làm gì, nhưng bây giờ ngay đến cả
tiền của những sinh viên nghèo cũng không tha, đúng là loại cặn bã của xã hội.
…
Trong Vũ trụ,
Trên một Hành tinh hỗn loạn.
Hy Dung Hiên dẫn theo Lâm Thính Bạch đến hang động.
– Hy Dung Hiên, cậu vẫn còn mặt mũi quay về sao!
Một giọng nói âm trầm vọng ra.
– Lão đại, về vấn đề Bảo Thạch Không Gian, thì em chỉ có thể nói đó là việc
ngoài ý muốn.
Hy Dung Hiên liên lục giải thích:
– Có điều, em mang về hai thông tin quan trọng.
– Có phải là việc ngoài ý muốn hay không, thì nó cũng không phải là việc của
tôi. Tôi nói cho cậu biết, Ma Chủ đã đến Hành tinh Thiên Minh.
– Ma Chủ đã đến Hành tinh Thiên Minh…
Trán Hy Dung Hiên toát ra mồ hôi. Chuyện này lại có thể kinh động đến Thất Ma,
việc này rắc rối lớn rồi.
– Cậu hãy nói thông tin quan trọng mà cậu biết, nếu nó đúng là thông tin quan
trọng, thì tối sẽ giúp cậu xin Ma Chủ tha cho.
– Vâng, vâng…
Hy Dung Hiên lấy lại bình tĩnh, nói liền mạch:
Tôi nhìn thấy một động vật mới. Nó là một con thỏ, nhưng nó biết Thứ Nguyên
Không Gian. Hiện nay, nó đang ở trong tay Vương Hạo.
– Động vật mới!
Trong sơn động, giọng nói gấp gáp vang lên, sau một cơn gió, một ông già mặt
đầy nếp nhăn tay chống gậy bước ra.
Ừ, không tồi, đây là một tin quan trọng, tin thứ hai là gì?
Ông già gật đầu hỏi.
Phù…
Hy Dung Hiên thở dài nhẹ nhõm nói:
Tin thứ hai có liên quan đến Vương Hạo, sau khi anh ta đến Hành tinh Thiên
Minh, đã lập tức lấy ra thuốc giải vi-rut Zombie, tôi nghi ngờ thuốc giả trong
tay Vương Hạo, là phiên bản toàn năng của thuốc giải vi-rut Zombie.
– Ông lão sợ hãi, một tay nắm lấy cổ Hy Dung Hiên, lạnh lùng nói:
Cậu chắc chắn gã vừa đến Hành tinh Thiên Minh thì lấy ra thuốc giải, mà không
phải là nghiên cứu vi-rut Zombie điều chế thuốc giải!
– Đúng vậy! Sau khi anh ta đến Hành tinh Thiên Minh liền lấy ra thuốc giải,
tôi tận mắt nhìn thấy…
Lâm Thính Bạch đứng bên cạnh, run cầm cập nói.
Ông lão thả Hy Dung Hiên xuống, nhìn Lâm Thính Bạch, sau đó xua tay.
– Cậu lui xuống đi, tôi xin Ma Chủ giúp cậu. Nhưng cậu nhớ kỹ cho tôi. Nếu sau
này cậu còn dám hành động tự tiện, thì cậu sẽ phải chết một cách đau đớn.
– Vâng!
Hy Dung Hiên gật đầu lia lịa, sau đó kéo Lâm Thính Bạch đi ra ngoài.
– Vương Hạo!
Ông lão nói lầm bẩm:
– Thiên tài số một của Công Hội Dược Tề, thiên tài số một của Đại Học Thiên
Bắc. Vì tên học trò này mà gần đây Tô Mộc đã có hoạt động tương đối lớn, nhưng
tại sao lại không thể kiếm được hồ sơ lúc bé của Vương Hạo? Lẽ nào thằng này
có bí mật gì không thể nói cho người khác biết!
…
Trên Phi thuyền Hắc Long.
Vương Hạo ngồi xếp bằng trong phòng vô cùng nhã nhặn, tu luyện Vũ Diệu Thiên
Ma Quyết.
Đột nhiên, cơ thể Vương Hạo run lên, cơ thể bỗng nhiên phát ra âm thanh nặng
nề, một luông khí tức cuồng bạo bao trùm cơ thể.
Chân khí ngưng tụ ở đan điền, di chuyên va vào một đường kinh mạch. Trong phút
chốc, chân khí giống như nước lũ vỡ đê, điên cuồng chảy vào khắp nơi cơ thể.
Toàn cơ thể, bốn kinh mạch thông suốt tràn đầy chân khí, cũng chính vào lúc
này, Vương Hạo đột phá đến Võ Sư cấp bốn.
Hừm…
Sau nửa ngày, Vương Hạo mở mắt ra từ từ, hít một hơi, toàn thân cảm thấy khoan
khoái không thể nào tả được.
Khi Vương Hạo bước ra khỏi phòng, lần này anh nhận thấy Phi thuyền đã dừng lại
trên một Hành Tinh.
Ngẩng đầu nhìn, không khác nhiều so với cơ sở 11 của Đại học Thiên Bắc, vừa
nhìn đã biết đây chính là Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa.
…
Mà lúc này, trong phòng hiệu trưởng của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, hiệu trưởng
và Lý Hạo đang đau đầu vì xấp tài liệu mà thư ký mới mang đến.
Tài liệu liên quan đến việc Phi thuyền Hắc Long đáp xuống, danh sách những
người trên phi thuyền, trong đó có tên Vương Hạo.
– Hiệu trưởng Lý, ông không sao chứ?
Thư ký quan tâm hỏi.
Tôi nhìn thấy cái tên này muốn khỏe cũng không được.
Lý Hạo thở dài, ông đã dự cuộc thi tuyển của Bốn trường Đại học trọng điểm,
Vương Hạo là người cho ông ấn tượng sâu sắc nhất.
Thiên phú yêu nghiệt đó, xác định Vương Hạo không phải người phàm.
Nhưng khả năng gây rối, dù sinh viên Cơ Sở 3 Đại Học Tây Hoa cộng lại, cũng
không đuổi kịp Vương Hạo.
– Hiệu trưởng Lý, nếu như người này thích gây chuyện như vậy, chúng ta mời cậu
ta đi cho xong.
Thư ký đưa ra ý kiến.
– Mời cậu ta đi? Không được đâu.
Lý Hạo lắc đầu,
– Cô cần biết,Vương Hạo gọi hiệu trưởng Hoa Tử Húc của chúng ta là Sư tổ,
không ai dám mời cậu ta đi.
Thư ký giật mình,
– Không phải chứ? Lai lịch của cậu ta này lớn như vậy sao?
– E rằng còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, mặc dù không ai nói cho ông lai lịch của Vương Hạo, nhưng
ông vẫn nhìn ra được, trong cuộc thi lần trước tất cả bốn vị hiệu trưởng ở đó,
đều nhắm tới Vương Hạo.
Thư ký ngẩn người, lớn hơn so với cô tưởng tượng, có thể lớn tới mức nào đây!
?
cho Hoa Tử Húc, Vương Hạo đến Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất